[NP] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
107 - Trở về (2)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Đoàn người Bạch Bách bị Thiên Đạo ném trở về quá mức đột ngột, chưa kịp thay quần áo trên người, nếu không nhờ trên thân y có Vô Hạ linh áp, các tu sĩ suýt nữa không nhận ra Bạch Bách.Trang phục quái dị, còn mang theo khí tức pháp tắc chi lực có chút khác biệt, không chỗ nào không cho thấy hành trình kỳ ngộ độc đáo mà Bạch Bách bọn họ trải qua. Tu chân giới từng nói đến ba ngàn thế giới, trong điển tịch các tông cũng ghi lại không ít đại năng tu sĩ từng vỡ hư không mà hành tẩu dị thế.Chúng tu sĩ các tông môn tuy kinh ngạc, nhưng kỳ ngộ vốn khả ngộ bất khả cầu. Tu chân giới trọng cân bằng đại đạo, chuyện như vậy chỉ có Vô Hạ kiếm chủ mới có thể gánh được. Nếu đổi lại là bọn họ, một khi không cẩn thận bước vào tiểu thế giới khác, bị pháp tắc dị giới xé nát mới là điều dễ hiểu.Thiên lôi cuồn cuộn thối lui, điềm lành quang dừng lại trước ba ngàn đạo thạch, nói chính xác hơn là dừng lại trên thân Lâm Xu.Bạch hạc, Thanh Loan cùng vô số linh điểu từ tận chân trời xa bay tới, tựa như bách điểu triều phượng, sải cánh lượn lờ giữa không trung, ngũ sắc thải quang phập phồng, tựa sóng nước tràn về.Trên ba ngàn đạo thạch hiện lên hư kính, phản chiếu hình ảnh đại đạo triệu triệu.Một bóng dáng cao lớn hiện ra trong hư kính, chỉ cần một cái liếc mắt, vô hình uy áp liền khiến người ta sinh lòng phủ phục, vạn vật dưới chân hắn như con kiến, kim sắc quang thang xuất hiện trước mặt hắn, rõ ràng là thông thiên tháp dẫn đến Tiên giới!Vị tiên nhân ấy đưa lưng về phía mọi người, khiến ai nấy đều không nhìn rõ dung mạo. Một thân bạch y lộ ra trong gương, mơ hồ hư hóa, làm người ta chẳng phân biệt được giới tính.Ba ngàn đạo thạch chấn động, phát ra thanh âm như Phạn âm chuông ngân, kim quang tụ lại nơi Lâm Xu, chiêu cáo Thiên Đạo chi tử ra đời.Ánh mắt chúng tu sĩ trong chớp mắt đồng loạt tụ lên người Lâm Xu.Là Thiên Đạo chi tử! Cũng chính là kẻ được ba ngàn đạo thạch tiên đoán rằng có thể bước lên thiên thang, chuẩn bước thành tiên!Tần Quân Dật từ hiện thế trở về, vẫn giữ trầm mặc đáng sợ. Khóe môi hắn còn mang thương tích, tại hiện thế bị áp chế mà Ma Viêm cắn nuốt, lại một bước dung nhập vào huyết cốt hắn. Nhìn đến hình ảnh được khắc trên ba ngàn đạo thạch, tựa hồ có một đoạn ký ức bị phong ấn trong thức hải chỗ sâu bắt đầu giãy giụa, muốn phá vách mà ra.Lữ Hướng Minh bị sát ý lạnh thấu xương trên người Tần Quân Dật đâm tới, không khỏi rùng mình, run rẩy thân thể, cố gắng thu nhỏ bản thân, giả vờ như không tồn tại.Vừa mới trở về, đã gặp trường hợp thế này sao!Lâm Xu toàn thân căng cứng, đề phòng cực độ, bị Thiên Đạo đột ngột chiếu cố khiến nó hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Mọi ánh mắt cuồng nhiệt không chút kiêng dè bắn lên người nó, mang theo dòm ngó và toan tính, khiến dạ dày nó trào lên từng trận buồn nôn.Một kiện tiên bào trắng như tuyết phủ xuống đầu nó, che đi đầu và bả vai đang lộ ra ngoài. Mùi hương thanh đạm như tuyết len vào khứu giác, Lâm Xu khẽ ngẩn người.Bạch Bách bước lên một bước, che chắn ánh mắt chúng tu sĩ."Sư muội còn nhỏ, xin chư vị đừng dọa đến."Chúng đại năng các tông không khỏi bất mãn. Thiên Đạo chi tử xuất hiện, với Tu chân giới hiện tại đại biểu cho điều gì, người hiểu tự nhiên sẽ hiểu. Thiên Đạo chi tử liên quan tới tồn vong kéo dài của toàn Tu chân giới, bọn họ quan tâm chút chẳng có gì sai!Nhưng nghĩ lại Lâm Xu là đệ tử Bạch Thu Lĩnh, Bạch Bách lại là sư huynh, che chở sư muội là chuyện đương nhiên, không ai có thể chỉ trích. Cho dù muốn đoạt người từ tay Bạch Bách, cũng phải cân nhắc phía sau y có Thương Lan Tông và cả Thiên Diệp lão tổ.Sau khi các tông lấy được xá lợi tệ, đồng loạt hướng tông chủ Thương Lan Tông – Nhậm Vô Khuyết chúc mừng.Đó chính là Thiên Đạo chi tử, không một tông môn nào không thể động tâm.Trước đó còn nghi ngờ lời Bạch Bách nói về thân phận Thiên Đạo chi tử của Lâm Xu, các phong chủ giờ mặt ai nấy đều co rút một lượt, sau đó ra vẻ phong khinh vân đạm tiếp nhận lời chúc mừng từ các tông môn khác, nhưng trong lòng thì như đang đổ máu.Lúc trước Lâm Xu chọn phong môn, bọn họ vì sao không cắn răng cược một phen, dày mặt mà thu nó làm đệ tử?Nếu có thể có một Thiên Đạo chi tử làm đồ đệ, không chỉ có thể ngẩng cao đầu về sau, mà còn có cơ hội chạm tới thiên chi chi tử khí vận, dù tư chất chưa đủ cũng có thể mượn vận mà vượt cảnh phi thăng!Hiện tại có nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể cảm thán Lục Thiên Thần kia đích thực chiếm được tiên cơ. Bất quá, đệ tử Bạch Thu Lĩnh đều đã trở về, vì sao lại không thấy Lục Thiên Thần? Lục Thiên Thần đâu?"Sư thúc bất hạnh ngã xuống tại Vạn Cổ Chi Địa."Sau đó, Bạch Bách báo lại tin Lục Thiên Thần đã ngã xuống, khiến bọn họ suýt tưởng chính mình nghe lầm.Vị Lục Thiên Thần không ai sánh kịp kia... lại có thể ngã xuống?Nhưng giờ phút này, bọn họ vẫn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện Lục Thiên Thần rơi xuống, lại không thể chất vấn Bạch Bách trước mặt các môn phái, đành đem nghi vấn nuốt vào bụng, chờ hồi tông môn sẽ hỏi lại cho rõ ràng.Cố Tu Quân cùng Dược Tôn đồng thời bước đến trước ba ngàn đạo thạch, đi thẳng về phía Bạch Bách.Nửa năm qua từng bị hai vị đại lão này liên tục truy xét, khiến chúng tu sĩ theo bản năng căng thẳng đến cực điểm.Thiếu chút nữa đã quên! Hai vị tôn chủ này suốt nửa năm qua tìm Bạch Bách đến phát điên!Hình ảnh kế tiếp tựa hồ không phải hàng tép riu bọn họ có thể tiếp tục chứng kiến, liền do dự lui về sau.Ngay khi Cố Tu Quân và Dược Tôn sắp tới gần Bạch Bách, Lâm Xu từ phía sau y vươn tay, ôm lấy y, thân thể khẽ nghiêng về một bên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như sói con.Nó lập tức bị Bạch Bách gõ đầu, đẩy thân ra. Trong ánh mắt lạnh nhạt của y, biểu tình của Lâm Xu tức khắc trở nên ủy khuất, đáng thương.Chưa nói đến Tần Quân Dật, chỉ riêng hành động của Lâm Xu cũng đã khiến thần kinh Cố Tu Quân và Dược Tôn khẽ động. Thấy Bạch Bách đẩy nó ra, sắc mặt hai người mới dịu đi đôi chút.Tuy Cố Tu Quân và Dược Tôn xưa nay chẳng ưa gì nhau, nhưng không thể không thừa nhận — so với đối phương, Lâm Xu lại càng chướng mắt hơn. Muốn giết nó bây giờ là điều không thể thực hiện được.Dù là thân phận Thiên Đạo chi tử hay là đệ tử của Bạch Thu Lĩnh, bọn họ đều phải kiêng kỵ."Sư tổ, Thanh Hòa tôn chủ." Bạch Bách hành lễ như thường lệ.Tiểu Thất hưng phấn từ trong tay áo Cố Tu Quân nhảy ra, lao vào lòng Bạch Bách."Chi chi chi!"Bách! Hơn nửa năm qua ngươi chạy đi đâu vậy! Ta cùng Cố Tu Quân tìm hơn phân nửa Tu chân giới cũng chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu cả!"Nửa năm?" Với Bạch Bách mà nói, bọn họ chỉ ở hiện thế khoảng mười ngày mà thôi, không ngờ thời gian ở Tu chân giới đã trôi qua hơn nửa năm."Làm phiền sư tổ lo lắng. Đệ tử ngoài ý muốn rơi vào một tiểu thế giới, tốc độ thời gian hai giới khác biệt, nên mới chậm trễ chút ít." Bạch Bách thuật lại như thật, chẳng khác gì đệ tử rèn luyện xong trở về, hướng sư trưởng báo cáo nhiệm vụ.Trên người Cố Tu Quân phát ra khí áp lạnh lẽo trầm thấp, hắn đưa tay về phía Bạch Bách. "Theo ta đi.""Tuy hiện tại thời cơ không thích hợp, nhưng bản tôn vẫn muốn mời Kiếm Chủ đến Linh Nguyệt Cốc một chuyến, để hồi báo ân tình tặng thiên linh hoa." Dược Tôn chậm rãi đứng dậy từ xe lăn, không cần chống gậy, chỉ trừ sắc mặt tái nhợt, còn lại đã chẳng khác người thường là bao.Lúc này, Bạch Bách mới phát hiện Dược Tôn đã bước vào cảnh giới độ kiếp.Dược Tôn cũng đưa tay về phía y. Bạch Hi cuộn quanh tay Dược Tôn ngẩng đầu, lắc lư đầu rắn chào hỏi Bạch Bách.Dù hai đại năng cảnh giới độ kiếp đã tận lực thu liễm khí tức, uy áp vẫn khiến người khác khó mà thở nổi. Tần Quân Dật và Lâm Xu, tu vi còn kém, bị ép đến mức ngẩng đầu cũng khó khăn.Bạch Bách không nhìn tay hai người đưa ra, mà đưa mắt nhìn về lôi vân hội tụ nơi chân trời, khẽ nói:"Thứ cho đệ tử không thể tuân mệnh. Đệ tử cần hồi Bạch Thu Lĩnh độ kiếp."Nguyên Anh lôi kiếp.Lôi kiếp giáng xuống Bạch Thu Lĩnh lập tức kinh động không ít tu sĩ các tông môn. Vô Hạ Kiếm Chủ sắp phá cảnh?Tuổi tác hiện tại của Vô Hạ kiếm chủ bất quá mới độ tuổi cập quan, nếu y phá cảnh thành công, e là sẽ tiện tay vượt qua không ít tu sĩ cùng cảnh!Bạch Bách cự tuyệt Dược Tôn cùng Cố Tu Quân vì y hộ pháp, một mình trở về Bạch Thu Lĩnh. Đám người Lâm Xu tạm thời giao cho Nhậm Vô Khuyết trông coi.Lôi kiếp mà Vô Hạ Kiếm Chủ phải độ so với thường nhân hung hiểm hơn nhiều, kéo dài suốt ba ngày mới kết thúc.Lâm Xu đứng trên đỉnh Thương Lan, nhìn về phía lôi kiếp ở Bạch Thu Lĩnh. Nó sắc mặt bình tĩnh, song bàn tay dưới tay áo lại siết chặt đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.Sau lưng nó là một thanh trọng kiếm màu đen do Bạch Bách giao lại, tựa hồ cũng cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, khẽ rung lên không dễ thấy. Lâm Xu trở tay, nắm lấy kiếm, thẳng tay chỉ về phía Tần Quân Dật đang bước ra từ sau lưng.Tần Quân Dật trào phúng nhìn nó. Ánh mắt hắn sâu thẳm, bình tĩnh mà lạnh nhạt. "Muốn giết ta?""Chẳng phải nhị sư huynh mới là kẻ muốn giết ta nhất à?" Lâm Xu phản bác lại.Sau khi hấp thu ma viêm, khí tức quanh thân Tần Quân Dật ngày càng giống Thôn Phệ Ma Quân đời trước. "Ta hận không thể khiến ngươi chết, nhưng nếu ngươi chết rồi, ta khó giải thích được sự tình với sư huynh. Có điều... ngươi thật sự quá chướng mắt, Lâm Xu...""Ngươi có tư cách gì mà vọng tưởng sư huynh ta?"Lâm Xu cười lạnh. "Không phải vọng tưởng, mà là ái mộ. Nhị sư huynh lại không thể phân biệt hai thứ này?"Khóe miệng Tần Quân Dật tràn ra ý cười lạnh nhạt. Hắn nói."Nực cười thật. Kẻ không có tư cách thích sư huynh nhất, chính là ngươi."Vô Hạ kiếm chủ độ kiếp thành công. Không, giờ đây nên gọi là Vô Hạ tôn chủ, chân chính là người đứng đầu Bạch Thu Lĩnh.Tin Bạch Bách độ kiếp thành công rất nhanh truyền tới Ma giới.Hôm nay là ngày năm đại ma quân tụ hội báo cáo công việc. Thiên Diện Ma Quân vừa nghe thuộc hạ bẩm báo sự tình có liên quan đến Bạch Bách, lập tức toàn thân đau nhức, vết thương vừa khép miệng lại như bị kiếm ý Vô Hạ lưu lại khuấy động, khiến ma thân khó chịu vô cùng."Kim Đan kỳ Vô Hạ kiếm chủ đã đủ lợi hại, giờ bước vào Nguyên Anh kỳ, chiến lực kia đúng là nghịch thiên."Thiên Diện Ma Quân đối với Bạch Bách có chút thần kinh quá nhạy cảm, hạ quyết tâm về sau dù Ma giới có khai chiến với Tu tiên giới, cũng phải tránh xa Bạch Bách một chút!Mị Hoặc Ma Quân khinh thường liếc Thiên Diện Ma Quân một cái."Hèn nhát! Còn không phải bị Bạch Bách đánh cho một trận, sợ đến mức này!""Đó là ngươi không biết kiếm ý Vô Hạ khắc chế ma tu đến mức nào. Da thịt ta dưỡng suốt hơn nửa năm mới hồi phục được chút ít, hiện tại vẫn còn đầy sẹo!" Thiên Diện Ma Quân nhỏ giọng lẩm bẩm thêm một câu."Xấu đến ta nhìn cũng không nổi.""Ngươi thì không thể nghĩ đến cách trả thù à? Hủy cái mặt hắn đi, chẳng phải ngươi thích nhất là lột da người làm mặt nạ sao? Mặt Bạch Bách ta không tin ngươi không để mắt tới." Mị Hoặc Ma Quân nổi giận đập bàn, móng tay đỏ thắm như máu nổi bật trên mặt bàn đá đen tuyền."Thích thì có thích... nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến gương mặt kia là ta đã thấy hoảng." Thiên Diện Ma Quân là người có chiến lực yếu nhất trong năm ma quân, ngồi vững vị trí Ma Quân nhờ vào ngàn vạn loại quỷ kế, cùng thuật ngụy trang biến hóa. "Không được, không được!"Mị Hoặc Ma Quân trừng mắt mặc kệ hắn. Nàng quay sang nhìn yêu quái Ma Quân đang ngồi trên vị trí đầu."Đại ca, hiện giờ thế lực Tu tiên giới lớn mạnh như vậy, chúng ta cứ để mặc bọn họ phát triển tiếp sao?"Nàng khẽ nhíu mày."Không biết tôn chủ sẽ bế quan đến bao giờ. Cứ tiếp tục như vậy, Tu Tiên giới đám tu sĩ kia sớm muộn gì cũng sẽ cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta mà thôi.""Mị Cơ, nói năng cẩn thận!" Yêu Quái Ma Quân lạnh giọng quát.Sau lưng Mị Cơ lập tức nổi da gà, nàng quay đầu nhìn về phía vị Chém Giết Ma Quân đang yên lặng ôm kiếm ngồi dưới trướng Yêu Quái Ma Quân — ánh mắt lạnh như băng của y như đang nhìn xác chết, khiến lòng người phát lạnh. Mị Cơ hoảng sợ, lập tức ngậm miệng không dám nói thêm lời nào.Thiên Diện Ma Quân thấy không khí trở nên lạnh lẽo, liền cười gượng, lên tiếng xoa dịu. "Ta thấy... hay là chúng ta nên bàn bạc xem làm thế nào để báo thù Vô Hạ Kiếm—"Lời còn chưa dứt, một cỗ uy áp độ kiếp khủng khiếp từ hư không giáng xuống, ép Thiên Diện Ma Quân nặng nề đập vào phiến đá dưới đất, đá tảng nứt toác thành vô số khe rạn. Trong không khí mơ hồ tản ra một tia Phạn hương nhàn nhạt, như ngàn cánh sen nở rộ trong hồ nước thần thánh, mộng ảo mà cao khiết.Một bóng người bạch y xuất hiện phía trên đại điện.Ma Tôn hiện thân.Trong điện, mấy vị Ma Quân còn lại vội vàng đứng dậy, đồng loạt cúi người thi lễ về phía điện chủ."Bái kiến Tôn Chủ! Chúc mừng Tôn Chủ xuất quan!"Chính Đức Ma Tôn* nhẹ nhàng xoay chuyển xá lợi trong tay, sắc điểm chu sa giữa mi tâm như Phật tử ôn hòa, khiến người không dám khinh nhờn. Hắn ta từ trên cao bước xuống, thong thả đi đến trước mặt Thiên Diện Ma Quân đang thở dốc kịch liệt, máu tươi phun trào nơi khóe miệng.Phúc lụa trắng vắt ngang vai, kim vũ khẽ động nơi đôi mắt lạnh lùng rủ xuống."Ngươi bảo mình muốn báo thù ai cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store