[NP] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
10 - Vị hôn phu từ hôn 'nữ chính' (10)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)(゜_゜;)Tam quan nhỏ Lâm không can hệ gì tui đâu nha... tui trong sáng......Lâm Xu đương nhiên hiểu rõ bản thân không phải thứ gì tốt.Chân tình hay giả ý, đều hòa trộn mà thành.Hiện tại, nó bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương trước mặt Bạch Bách, chẳng qua là do chấp niệm từ thuở ấu thơ quá sâu, nhất thời mất khống chế mà lộ ra nỗi niềm chẳng muốn rời xa.Nó không hiểu vì sao mẫu thân lại ép nó giả trang thành nữ hài, cố chấp khiến nó tin rằng Bạch Bách là hôn phu của mình, một người chỉ tồn tại trong những lời kể xa vời. Thế nhưng, dưới sự tẩy não suốt bao năm, người này rốt cuộc trở thành điều khác biệt duy nhất trong lòng nó.Tựa như những lời dối gạt của bậc trưởng bối với hài đồng, khiến một đứa trẻ không có gì trong tay lại xem đối phương như trân bảo, đặt y ở vị trí quan trọng nhất trong tim. Dù sau này, lớp mặt nạ che giấu âm mưu có bị bóc trần, thì đây vẫn là ngọt ngào và ấm áp duy nhất nó từng nếm trải suốt bao năm.Vị hôn phu này không giống như lời mẫu thân nó từng kể, nhưng lại thực sự tồn tại.Bậc công tử cao quý, nên chỉ ứng họa, không phải là người thuộc về nơi này.Đẹp đẽ như vậy, chỉ cần chạm vào thôi cũng đã là khinh nhờn.Vì vậy, khoảnh khắc bị từ hôn, cảm giác đầu tiên trong lòng Lâm Xu chính là bị vứt bỏ. Tín ngưỡng sụp đổ, mộng cảnh vỡ tan.Nó vẫn còn sót lại chút thiện niệm... Không đúng, phải nói là để phù hợp với vỏ bọc của nhân loại, để không vi phạm luật lệ trái với lẽ thường.Từ khi bị Lâm gia ném vào cấm địa đến giờ, trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ— tồn tại, thoát ra ngoài, sau đó...Giết Lâm Hoành Bác. Hủy diệt Lâm gia. Tận diệt tất cả những kẻ từng đánh đập, khinh nhục nó—lột xương rút gân, cắt thịt nướng chi, diệt hồn đoạt phách.Hôn ước chỉ là gông xiềng đã bị vứt bỏ, tiên giả cao cao tại thượng dưới trăng... lại có gì mà không thể vọng tưởng? Nếu đã có đủ thực lực, sao không thể bẻ gãy đôi cánh của y, nghiền nát xương cốt y, phế bỏ tiên căn, chặt đứt khớp gối?Để y rơi từ mây xanh xuống vũng bùn, để y nhiễm đầy dơ bẩn, không bao giờ có thể gượng dậy được nữa.Cũng coi như báo đáp bao năm ngưỡng mộ đầy vô nghĩa của nó.Chỉ cần nghĩ đến điều đấy, thân thể Lâm Xu không kiềm được mà khẽ run lên, cảm giác khoái ý tựa như tê dại lan tràn khắp sống lưng.Thế nhưng... vị tiên giả băng lãnh ấy đã cứu nó.Lâm Xu lặng lẽ dõi theo bóng dáng thanh y tu giả phía trước, thân hình thon dài thanh nhã như trúc xanh trong tuyết, trên đỉnh ngọn trúc ấy lại vương một nét tuyệt sắc tự nhiên.Dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ, vừa vặn dung hợp hai người trong vầng sáng ấy. Như thể giữa thiên địa bao la này, chỉ còn lại một góc sáng ngời duy nhất, không còn gì khác.Lâm Xu khẽ ngưng hô hấp, lạnh lẽo trong mắt dần chuyển hóa thành điên cuồng u ám. Nó chậm rãi nâng khóe môi.Giả dối thì sao chứ?Nó trời sinh nhạy cảm hơn người, cũng hiểu rõ cách khống chế cảm xúc của kẻ khác hơn bất cứ ai. Ánh mắt, ngôn ngữ, cử chỉ... tất cả những gì của một con người, chỉ cần quan sát, nó liền có thể nắm bắt. Dưới mắt nó, không ai khác gì ngoài những linh hồn dơ bẩn bị lột bỏ lớp vỏ ngoài.Nó chính là kẻ lừa gạt thiên bẩm. Từ khoảnh khắc tỉnh lại trong thân thể đầy thương tích và nhìn thấy Bạch Bách, nó đã chuẩn bị rồi. Nó khóc, nó cười, tất cả đều là vì giành lấy lợi thế.Nhưng cũng không hẳn...Lâm Xu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt lạnh băng của dạ minh châu, trong mắt phản chiếu bóng hình tu giả phía trước đang từng bước một trầm ổn vững vàngRốt cuộc thì, nó thực sự thích vị tu giả thoạt nhìn lãnh đạm nhưng lại dị thường ôn hòa này. Chỉ là... con người vốn tham lam.Nếu có thể lấy được một phần tốt đẹp, vậy thì sao không cướp đoạt toàn bộ?Con trẻ vô tội, thuần khiết không tỳ vết?Nó là vậy đấy.Lâm Xu khẽ siết tay, viên dạ minh châu trong lòng bàn tay chiếu lên gương mặt nó, nhấn chìm nó trong ánh sáng nhàn nhạt.Trong mắt Bạch Bách, nó bắt buộc phải là vậy.Bên trong huyệt động tối đen, linh lực hỗn tạp loãng dần. Bạch Bách khẽ niệm pháp quyết, dập tắt trận cuồng phong đang gào thét. Y nhận ra bước chân người phía sau có chút chần chừ, bèn nghiêng người đưa tay trái về phía Lâm Xu."Nếu sợ, thì nắm lấy tay áo ta."Bạch Bách thoạt nhìn lãnh đạm vô tình, nhưng khi hành sự lại cẩn trọng đến lạ.Lâm Xu nhìn tay áo phiêu dật vươn đến trước mặt mình, ánh mắt thoáng lướt qua bàn tay được lớp vải mềm bao phủ, khớp xương rõ ràng, thon dài mà hữu lực. Nó hơi rũ mi, ngập ngừng trong chốc lát, rồi e dè gật đầu, ngoan ngoãn đưa tay nắm lấy.Lớp vải mềm mại tinh tế lướt qua đầu ngón tay, tựa như dòng nước mịn chảy trên da. Lâm Xu dán chặt ánh mắt vào bàn tay trắng nõn như ngọc đang ẩn dưới ống tay áo kia, khẽ liếm khóe môi.Bạch Bách tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước, y nhắm mắt dùng thần thức dò đường, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động. Không biết đã đi bao lâu, thần thức y chạm đến một luồng dao động linh lực, bấy giờ mới mở mắt.Linh lực hỗn tạp vốn đang bạo động đột nhiên chững lại. Càng tiến sâu vào huyệt động, trận gió mang theo sát ý cũng dần tan biến. Động đạo nhỏ hẹp phía trước bỗng rộng rãi hơn, không gian vốn lạnh lẽo nay cũng âm thầm tăng nhiệt.Ánh sáng từ dạ minh châu soi rọi vách đá nâu hồng. Trên nham thạch, một ít linh tinh nhỏ vụn ẩn nấp trong khe nứt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.Nham đá lấy lửa.Mắt Bạch Bách quét qua nham đá, có chút bất ngờ khi phát hiện dưới vực sâu này lại có mạch tụ hỏa linh.Phía trước dường như có phong linh chặn lối, linh lực càng tiến vào sâu càng thêm nồng đậm, cảm giác bất thường lan tràn. Bỗng, không gian trước mắt Bạch Bách rộng mở, thoáng đãng thông suốt.Những dãy núi đá nâu đỏ nối liền nhau, vách đá uốn lượn hình thành mái vòm che phủ phía trên. Các loại nham thạch đổi chiều, tạo thành những hình dạng kỳ dị, linh lực quá mức nồng đậm sinh ra vô số linh tinh bám chặt trên vách động. Con đường phía trước kéo dài, ngoằn ngoèo dẫn vào tận cùng bóng tối.Một tòa hang động đá vôi hình thành từ mạch tụ hỏa linh.Bạch Bách chạm tay vào vách đá, thăm dò bằng thần thức, sau đó gỡ xuống một khối linh tinh, nhẹ nhàng bóp nát. Sắc mặt y dần trầm xuống.Nơi này lại hội tụ toàn bộ linh lực của linh mạch."Bạch... Tiên trưởng, làm sao thế, có chuyện gì ư?" Lâm Xu dè dặt thăm dò."Nơi này không bình thường, e rằng có thiên dưỡng chi vật ẩn sâu bên trong, rất có khả năng xảy ra dị biến."Lâm Xu nghe vậy, nửa hiểu nửa không gật đầu. Bạch Bách trầm tư, sau đó từ trong giới tử lấy ra một khối ngọc quyết đưa qua."Đây là gì?" Lâm Xu tò mò hỏi."Pháp khí bảo hộ. Nó có thể giúp ngươi che giấu hơi thở. Nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, nhớ tìm một nơi an toàn mà trốn đi."Lâm Xu nhìn chăm chú vào miếng ngọc quyết trong suốt, khóe môi khẽ cong lên, tiếp nhận rồi trân trọng siết chặt trong tay. "Ừm, ta biết rồi!"Bạch Bách cùng Lâm Xu tiếp tục đi sâu vào trong động, vượt qua những cột dung nham khổng lồ. Chẳng bao lâu, một vật thể thu hút ánh mắt bọn họ.Tại trung tâm những cột đá, một khối tinh thạch phát ra quang mang rực rỡ, tựa như một chiếc bệ đá thiên nhiên nhô ra giữa không trung. Ngay tại đỉnh hang, một khe hở bị xé rách, để lộ một sợi ánh trăng thanh lãnh rọi thẳng xuống, lặng lẽ dừng lại trên bề mặt khối tinh thạch. Từng giọt nước theo vách động tí tách rơi xuống, tụ lại trên bề mặt như một vũng nước trong veo.Song, thứ hấp dẫn ánh mắt hơn cả không phải là cảnh tượng ấy, mà chính là vật đang sinh trưởng trên tinh thạch—một gốc linh chi có màu sắc tương đồng với khối đá, tựa như một ngọn lửa đang lưu động, yên lặng bám rễ trên nham thạch tụ hỏa. Linh lực nồng đậm lấy nó làm trung tâm tỏa ra, như có ánh sáng lập lòe lan rộng trong không khí.Nham hỏa tinh, cùng với...Bạch Bách tự nhận bản thân từng chứng kiến không ít kỳ trân dị bảo, vậy mà lúc này vẫn không khỏi chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.Nếu y nhớ không lầm, linh chi này chính là một loại linh thảo đã tuyệt chủng trong Tu Chân Giới từ lâu—Nguyệt Hồn Chi.Tương truyền, Nguyệt Hồn Chi có công hiệu tẩy tủy hoán cốt, so với tiên phẩm Tẩy Tủy Đan còn cao hơn một bậc, bởi nó không cần luyện chế mà có thể trực tiếp luyện hóa, lại không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào.Một bảo vật truyền kỳ như vậy, cớ sao lại xuất hiện trong bí cảnh hạ giới?Tẩy tủy chi vật?Bạch Bách chợt nhớ đến điều gì đó, khẽ nghiêng đầu, tầm mắt rơi xuống Lâm Xu vẫn đang chuyên chú nhìn Nguyệt Hồn Chi.Giờ khắc này, y đại khái đã hiểu vì sao kiếp trước Lâm Xu có thể tôi luyện thân thể mà có được linh căn.Đây chính là kỳ ngộ của Lâm Xu.Lâm Xu thu ánh mắt khỏi Nguyệt Hồn Chi, liền bắt gặp tầm mắt của Bạch Bách. Trong khoảnh khắc, đáy mắt nó hiện lên một tia phức tạp, nhưng ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh như cũ.—Y nhận ra Nguyệt Hồn Chi rồi. Một vật như vậy, ngay cả tiên giả cũng không thể không động tâm. Có lẽ y đang cân nhắc xem phải xử lý ngươi thế nào.Câm miệng!Lâm Xu chớp mắt, trên mặt hiện lên dáng vẻ vô tội đơn thuần. "Gốc linh chi này lớn lên thật đẹp, nó chính là thiên dưỡng chi vật mà tiên trưởng nói đến sao?"Thế nhưng, Bạch Bách không nhìn nó, ánh mắt y trầm xuống, toàn thân Vô Hạ Kiếm sắc bạc lạnh băng. Kiếm khí lặng lẽ lan ra, sát ý ẩn giấu trong hàn quang ngưng đọng như sương tuyết.Đáy mắt nó lóe lên tia âm lãnh, nhưng biểu tình hoảng loạn sợ hãi còn chưa kịp diễn ra thì thân thể đã bị một lực mạnh kéo đi.Bạch Bách vòng tay ôm lấy eo nó, thân hình nhẹ bẫng nhảy lên."Đoàng!"Dị biến xảy ra chỉ trong nháy mắt! Sắc mặt Lâm Xu cứng đờ. Nó được Bạch Bách che chắn phía sau, không khỏi sững sờ nhìn bóng lưng y.Sương khói dần tản ra, để lộ một thân ảnh khổng lồ màu đỏ sẫm.Một con cự mãng cuộn mình quanh nham hỏa tinh phía dưới Nguyệt Hồn Chi, đầu rắn ngẩng cao, phun ra một làn khói đen nồng nặc. Đồng tử khổng lồ dựng đứng chằm chặp nhìn hai kẻ xâm nhập, mang theo một loại âm trầm khiến người ta sởn gai ốc.Xích Luyện Mãng.Phàm là thiên địa linh bảo, tất sẽ có yêu thú trấn giữ. Con mãng xà này chính là yêu thú bảo hộ Nguyệt Hồn Chi. Nếu không có gì bất ngờ, linh mạch trong ngọn núi này đã bị nó hút cạn để tụ vào nơi đây.Trên đỉnh đầu Xích Luyện Mãng nhô lên hai chiếc sừng nhỏ, dấu hiệu rõ ràng của sự hóa giao. Nó canh giữ Nguyệt Hồn Chi nhiều năm như vậy, chỉ e chờ đến ngày bước vào Kim Đan kỳ, liền sẽ nuốt trọn linh thảo, mượn sức mạnh tẩy tủy để một lần hóa rồng.Bạch Bách siết chặt thanh kiếm trong tay."Trốn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store