ZingTruyen.Store

[NP/H] Vô pháp xứng đôi

10

Chet_Cung_Hong_Drama

21.

Tống Nhược từ cơn hôn mê tỉnh lại, đầu óc như một đống hồ nhão, anh theo bản năng cử động tay chân nhưng lại nghe thấy thanh âm thanh thúy của xích sắt va chạm vào nhau.

Điều này làm anh lập tức tỉnh táo, phát hiện cả người trần trụi, tứ chi đều bị khóa bởi xích bạc, đây là dùng hợp kim Titan tạo thành, tuy rằng nhìn qua có chút mỏng còn dễ mở. Trong còng tay và xích chân còn lót thêm một lớp lông tơ thỏ phòng trường hợp anh bị ma xát trầy da, thật sự là cực kì “tri kỷ”.

Cảm giác choáng váng vẫn còn rất mạnh, cũng không biết là bị chuốc thuốc gì mà hiệu quả lại lớn như vậy. Tống Nhược gắng sức lắc lắc đầu, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, trang hoàng rất tốt, thiết bị đầy đủ, trông như tầng hầm ngầm nào đó.

Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra, Kiều Tu Minh và Kiều Ngôn đi đến. Kiều Ngôn thấy Tống Nhược đã tỉnh thì cười xán lạn: “Anh trai rốt cuộc tỉnh rồi, em và Tu Minh còn nói nếu anh còn không chịu tỉnh thì bọn em sẽ chịch cho anh tỉnh đó.”

Kiều Tu Minh lạnh lùng bưng khay đồ ăn bước đến trước mặt Tống Nhược, ánh mắt băng giá nhìn anh.

Tống Nhược biết hai kẻ điên này chính là người đã giam cầm mình, anh giả vờ trấn định nói: “Các người đang làm cái gì vậy? Nếu cha biết, ông sẽ nghĩ thế nào?”

Kiều Ngôn đi đến trước mặt Tống Nhược, duỗi tay vuốt ve làn da mềm mịn của anh, nói: “Tất cả những thứ này đều do ba ba giúp bọn em sắp xếp, chính là để nhốt anh lại.”

Tống Nhược lộ vẻ không thể tin nổi, “Cha? Ông ấy sao có thể… vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn đó xong, Tống Nhược bỗng nhiên trầm mặc. Kỳ thật trong lòng anh hiểu rất rõ, những năm gần đây bản thân biểu hiện ở nhà họ Kiều quá mức chói mắt, nổi bật vượt xa người nhà chính. Huống hồ Kiều Thịnh Lâm vẫn luôn muốn nâng đỡ Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh, chỉ cần hy sinh một đứa con nuôi là có thể đạt được mục đích, cớ gì lại không làm?

Kiều Tu Minh bưng cháo lên, múc một muỗng thổi nhẹ rồi mới đưa đến bên miệng Tống Nhược: “Ăn một chút đi.”

Tống Nhược lập tức hất tay hắn ra, ghét bỏ nói: “Cút ngay!”

Kiều Tu Minh nhìn bát cháo bị hất văng đổ nghiêng trên mặt đất, vẻ mặt không chút gợn sóng: “Chuyện anh làm, bọn em đều biết. Ban đầu Tạ Khi là do anh tìm đến nhằm quyến rũ A Ngôn, anh vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch rời bỏ bọn em.”

Tống Nhược không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hai người: “Rồi sao nữa? Chẳng lẽ các người định giam tôi cả đời?”

Kiều Ngôn bị câu nói ấy chọc cười, y túm lấy Tống Nhược kéo theo cả xiềng xích dưới chân, mạnh mẽ lôi người xuống dưới thân, cười âm trầm: “Giam cả đời… cũng không phải là không thể…”

22.

Bị hạ thuốc, Tống Nhược giờ phút này cả người không còn chút sức lực nào, phản kháng không được, chỉ có thể tùy ý hai người ấn anh xuống dưới thân mà xâm phạm.

Kiều Ngôn không khuếch trương chút nào, trực tiếp đổ chút gel bôi trơn vào khe mông Tống Nhược, sau đó không chút lưu tình dùng sức thọc vào.

Thịt lớn căng ra, phá vỡ nhục huyệt nhắm chặt, thế không thể đỡ mà đâm vào. Tống Nhược đau đến mức nước mắt trong nháy mắt tràn ra, cơn đau xé nát làm trước mắt anh trắng bệch, anh lắc mông muốn thoát ra, nhưng thân thể bị hai bàn tay to lớn siết chặt, gắt gao ấn xuống.

Kiều Ngôn cảm nhận được sự bao vây khẩn thiết, cảm xúc nóng bỏng khiến y tin rằng lúc này anh trai chỉ thuộc về y, chỉ có vào giây phút này y mới cảm thấy bản thân tồn tại một cách chân thực. Tựa như khi còn nhỏ, sau khi anh trai xuất hiện, chỉ có anh trai bên cạnh, bọn họ mới như con thú bông được rót vào sinh mệnh, mang theo chờ đợi và khát vọng.

“Ha —— anh trai thật là lợi hại, còn không có hỏng mất……” Kiều Ngôn cúi đầu nhìn chỗ hai người đang giao hợp, nhục huyệt Tống Nhược căng đến nổi phồng lên, ánh đỏ lan tỏa.

Kiều Ngôn không để ý đến đau đớn của Tống Nhược, không hề lưu tình nắm lấy eo đối phương bắt đầu thọc vào thụt ra. Mỗi cú đều dùng hết sức, xiềng xích trên người Tống Nhược cũng theo động tác của hai người phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Tống Nhược khó chịu đến mức lắc đầu liên tục, muốn mở miệng mắng chửi, nhưng miệng lại bị Kiều Tu Minh bịt kín. Kiều Tu Minh không lưu tình, dùng hết sức cắn lên cánh môi anh, mùi máu tươi lan tỏa khắp khoang miệng.

Kiều Tu Minh dốc toàn lực hôn lên môi Tống Nhược, cướp đoạt không gian hô hấp của đối phương.

Kiều Ngôn cũng càng dùng sức hơn, y bỗng nhiên đột ngột chuyển động, dương vật lập tức đâm sâu vào khoang sinh sản yếu ớt và mẫn cảm của Tống Nhược.

Tống Nhược bị kích thích đến run rẩy toàn thân, thân thể trắng như tuyết hơi phiếm màu hồng nhạt mê người, mồ hôi mỏng lấm tấm trên da. Lồng ngực che kín đầy dấu hôn thở dốc lên xuống, cơ bắp xinh đẹp vặn vẹo giãy giụa vận sức chờ đợi thời cơ phát động lực lượng, như một con thiên nga đang hấp hối.

Kiều Ngôn nhìn bộ dáng anh trai vô lực giãy giụa, mặt đỏ lên sau đó lộ ra một nụ cười bệnh trạng: “Anh à, em muốn đi vào, em muốn đâm vào khoang sinh sản của anh, bắn đầy vào bên trong.”

Tống Nhược nghe vậy, sợ đến mức lập tức xoắn chặt hậu huyệt, liều mạng phản kháng muốn mở miệng từ chối, nhưng vẫn bị Kiều Tu Minh nhéo mặt tiếp tục dốc sức hôn môi.

Rốt cuộc Kiều Tu Minh buông tha cánh môi của Tống Nhược đã bị mút đến đỏ bừng, hắn dùng sức gặm cắn hầu kết nhô lên kia, để lại trên cần cổ trắng nõn vài vòng dấu răng, giống như muốn cắn đứt cổ anh.

Kiều Tu Minh một bên hôn Tống Nhược, một bên nói khẽ: “Chúng em yêu anh, cho nên không muốn anh chịu khổ, nhưng mà anh có lẽ cũng không quý trọng điều đó.”

“Đúng vậy anh à, anh luôn muốn thoát khỏi bọn em.” Kiều Ngôn phụ họa, dùng sức đâm vào hậu huyệt Tống Nhược, cố ý cọ xát khoang sinh sản, Tống Nhược khẩn trương đến không dám hô hấp, sợ đối phương một lần dùng sức sẽ sống sờ sờ đâm vỡ khoang sinh sản của anh.

Kiều Tu Minh rốt cuộc buông tha môi Tống Nhược, ngược lại lại cắn đầu vú anh, dùng sức kéo về phía trước, hàm răng cọ xát, khiến đầu vú bị mút vào vừa đỏ vừa sưng, giống như quả anh đào chín mọng.

Ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm Tống Nhược tìm về một ít lý trí, anh lộ ra biểu tình chán ghét cảnh cáo hai người: “Các người không thể……”

“Vì cái gì không thể?” Kiều Tu Minh dùng hai ngón tay thâm nhập khoang miệng Tống Nhược, đùa bỡn chiếc lưỡi mềm mại của đối phương, chọc sâu vào trong cổ họng. Ngón tay bỗng nhiên tê rần, hắn bị Tống Nhược cắn, trên ngón tay in rõ một hàng dấu răng rớm máu.

Kiều Tu Minh và Kiều Ngôn đều tức giận. Họ tìm tới một cái khẩu khảm*, mạnh mẽ giữ chặt miệng Tống Nhược, kéo lưỡi anh ra ngoài, miệng cũng bị mở rộng, không thể khép lại được.

*Cái này sốp không rõ lắm, chắc là vật giữ miệng không khép lại như vật dụng trong nha khoa(?)

Kiều Ngôn tiếp tục dùng sức xâm phạm hậu huyệt Tống Nhược, Kiều Tu Minh ấn đầu Tống Nhược xuống, dùng dương vật cắm thẳng vào khoang miệng anh.

Tống Nhược trên dưới đều bị xâm phạm, anh không thể nhúc nhích, thân dưới bị đâm vừa đau vừa sướng, mặt trên lại bị cắm sâu đến tận yết hầu, cơ hồ không thể hô hấp.

Kiều Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, như đang báo trước, nói: “Em thật sự muốn đi vào, anh à, anh nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Tống Nhược muốn lắc đầu, nhưng trong miệng lại cắm một cây dương vật thô to khiến anh không cách nào cử động.

Kiều Ngôn vuốt cơ bụng xinh đẹp của Tống Nhược, khẽ chạm vào bụng nhỏ đầy lưu luyến: “Hẳn là có thể đâm vào đến đây……”

Cơ bắp Tống Nhược căng chặt, cảm nhận được Kiều Ngôn bắt đầu dùng sức đâm mạnh vào lỗ nhỏ của anh, mỗi cú đều cực kỳ mạnh bạo, hung hăng va chạm vào lối vào khoang sinh sản đang siết chặt kia.

Chua xót, đau đớn, tê rần và căng trướng tràn ngập bụng dưới anh, thật sự rất khó chịu, không cần……

Kiều Ngôn từng chút một dồn sức, như đang khai phá núi đá, gần như dùng toàn lực mà đâm mạnh vào nơi ấy.

Khoang sinh sản mẫn cảm và yếu ớt, lần đầu tiên bị đối xử tàn nhẫn như vậy khiến Tống Nhược không chịu nổi, đau đến mức nước mắt trào ra như đê vỡ, thấm ướt khuôn mặt anh. Anh muốn kêu lên, nhưng miệng lại bị chặn kín đến mức không thể phát ra âm thanh.

“Anh à, đừng khẩn trương, sắp… sắp xong rồi……” Kiều Ngôn vừa thở dốc vừa dùng sức đâm vào. Quả thật nơi đó rất khó mở, chỗ đó thực sự quá chặt.

Bỗng nhiên như hạ quyết tâm, y đột ngột siết chặt eo Tống Nhược, dốc toàn lực công kích vào điểm ấy. Tống Nhược đau đến mức lưng cong lên, như thể sắp bị bẻ gãy. Anh cảm giác thân thể mình như bị chém làm đôi, một luồng tê dại đau đớn từ bụng dưới lan khắp toàn thân, bụng cũng bị đâm đến căng lên thành một khối nhỏ.

Anh rốt cuộc bị mở ra, bị chịch vào khoang sinh sản.

Tống Nhược chỉ cảm thấy nơi luôn căng chặt trong đầu như bị xé rách ra, đau quá, thật sự rất khó chịu, anh chưa từng đau đớn đến mức này…… Thế nhưng giữa cơn đau ấy lại mơ hồ dâng lên một tia khoái cảm kỳ lạ khó diễn tả, chậm rãi bốc lên từ bụng dưới, tựa như lông chim như có như không khẽ lướt qua, mơ hồ mà mang theo ý trêu chọc.

Thống khổ và khoái cảm đan xen vào nhau, như băng với lửa kẹp chặt anh ở giữa, không ngừng kích thích, tra tấn. Loại trải nghiệm kỳ dị này khiến Tống Nhược kinh hoảng thất thố, nước mắt không khống chế được mà từng giọt lớn lăn dài, lướt qua gương mặt hồng nhuận, trông bất lực lại đáng thương.

Kiều Ngôn lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Tống Nhược, dịu dàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của anh trai, y rốt cuộc như ý nguyện đâm vào nơi xưa nay chưa từng chạm đến, tựa như tiến vào vùng đất ấm áp, trong mắt đầy vẻ si mê bệnh hoạn. Y thoải mái phát ra tiếng thở dài: “Anh à, giỏi quá nha……”

Y rốt cuộc cắm toàn gốc rễ tiến vào, cắm vào khoang sinh sản của anh trai, tựa như vào khoảnh khắc này anh trai mới thật sự thuộc về y.

Ngay sau đó y không còn cố kỵ gì nữa, mạnh mẽ chịch ra vào, mỗi cú nhấp đều đâm sâu dữ dội, mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất. Tiến vào không gian bức bách ấy, tận hưởng khoảnh khắc ôn nhu đến cực hạn.

Tống Nhược đau đến ra rất nhiều mồ hồi, bụng căng chặt, vòng eo thon chắc run run. Anh liều mạng vung vẩy đôi tay, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó, lại bị Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh giữ chặt.

Bọn họ mỗi người một bàn tay cùng anh trai mười ngón giao nhau, rồi sau đó tiếp tục đâm thọc.

Một cái làm miệng, một cái làm huyệt, đều dùng mười phần sức lực.

Rốt cuộc bọn họ bắn ra, Kiều Ngôn chôn sâu vào khoang sinh sản Tống Nhược, rót tinh dịch đầy vào địa phương nho nhỏ kia, ngón chân Tống Nhược căng chặt, hai chân đá lung tung trên không trung, nhưng lại giãy giụa không được, chỉ có thể bị rót đầy.

Kiều Tu Minh bắn vào trong miệng anh, tinh dịch trắng sữa từ khóe miệng chảy ra, làm bẩn mặt anh, nhưng một ít tinh dịch vẫn theo yết hầu chảy xuống.

Anh bị cặp song sinh rót đầy tinh dịch, căng đến mức tràn cả ra.

Trên mặt Tống Nhược đều là tinh dịch và nước miếng, sắc mặt anh ửng hồng như đã bị chơi hỏng.

Kiều Ngôn cũng không để ý, y tiến đến trước mặt Tống Nhược, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, rồi cúi đầu thì thầm bên tai: “Anh à, Đinh Khúc Nam vì bị chồng bạo hành nên đã sinh non rồi.”

Tống Nhược không có phản ứng quá lớn, chỉ là tròng mắt khẽ giật mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người đó… chắc là không nhịn nổi nữa rồi…”

•◌•◌•◌•◌•◌•◌•◌•★•◌•◌•◌•◌•◌•◌•◌•

Sốp comeback rồi đây🥰 Hệ hệ hệ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store