ZingTruyen.Store

[ NP/ĐM/Song ] Đột nhiên pháo hôi ta biến thành bạch nguyệt quang

Chương 19

kokori5467

Dụ Lăng Xuyên ngây người một lát.

Cậu vẫn duy trì tư thế cứng đờ, bị Dung Xích đóng gói khiêng về. Nhưng lần này cậu không được đãi ngộ lên giường, mà bị thân vương ném thẳng xuống tầng hầm ngầm.

Phòng ngủ thân vương là một biệt thự đơn lập, nhìn bên ngoài ba tầng, nhưng bên dưới ẩn chứa bí mật khác. Trước đó, Dụ Lăng Xuyên chưa từng biết đến tầng dưới, cho đến khi... Cậu tự mình bước vào nơi này.

Tầng hầm trang trí khác hẳn vẻ xa hoa tráng lệ trên mặt đất, giống nhà tù giam giữ tội phạm hơn. Mặt đất bóng loáng ghép từ vô số tấm kim loại màu bạc trắng, lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt hoảng sợ của Dụ Lăng Xuyên.

Cậu co rúm nằm trong lòng ngực Dung Xích như bị dọa mất hồn, không rõ sợ hãi mang thai hay sợ hãi kiểm tra, hoặc sợ hãi khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của chủ nhân cánh tay kia. Dung Xích không an ủi, im lặng ôm cậu qua cánh cửa mật mã dày nặng, rồi ném cậu không nhẹ không nặng lên chiếc giường sắt lạnh lẽo tận cùng bên trong.

Dụ Lăng Xuyên bị đau mông vì ngã, tinh dịch trong bụng có dấu hiệu chảy ra, nhưng giờ cậu chẳng rảnh lo che đậy cơ thể hỗn loạn. Cậu cẩn thận ngồi ở mép giường, hai đầu gối trắng nõn khép chặt, môi hơi tái nhợt: "Anh đừng giận, em sai rồi..."

Dung Xích giơ tay xé toạc quần và quần lót của cậu, dùng dây trói buộc chặt hai đùi, lạnh lùng nói: "Sai ở đâu, nói xem."

Dụ Lăng Xuyên không dám chống cự, nửa ngày sau mới lí nhí: "Không, không nên... không nên... ách, không nên ở lại khi Tạ Thanh Sầm bảo em chạy nhanh, để tinh dịch của hắn làm cho to bụng."

Dung Xích nhìn cậu cụp mắt ngoan ngoãn nói ra lời chọc giận, suýt chút nghiến răng. Hắn siết chặt dây trói, cười lạnh: "Tốt lắm."

Tốt lắm là tốt thế nào, làm gì mà căng thẳng vậy... Lời này lướt qua trong lòng Dụ Lăng Xuyên, cuối cùng không dám thốt ra. Cậu rụt người cúi đầu, chậm rãi nhận ra người đứng trước mặt là trùm cuối của toàn bộ cốt truyện, nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng, không phải đối tượng mà cậu có thể tùy tiện xấc xược.

Thật xui xẻo, rốt cuộc ai đã kêu cái tên ác nhân này đến vậy...

Dụ Lăng Xuyên dĩ nhiên không biết, người kêu gọi ác nhân đến không ai khác chính là Tạ Thanh Sầm. Lúc này Tạ Thanh Sầm vẫn chưa thể thu hồi đuôi rắn, để tránh cậu ghê tởm, liền dùng thần thức liên lạc từ xa với đại cữu ca, bảo người đưa bà xã ướt mông chạy loạn về. Dung Xích biết chuyện thì suýt phát điên, không nói hai lời liền rút lui, lập tức chạy đến bắt người về.

Dung Xích biết rõ, linh xà động dục kỳ có tỷ lệ mang thai bạn lữ cao đến sáu phần, nếu không xử lý kịp thời, hắn rất có thể sẽ vui vẻ đón một cái bụng bầu do Tạ Thanh Sầm không ngừng gieo giống cho Tiểu Dụ. Điều này tuyệt đối, tuyệt đối hắn không thể chịu đựng.

Hắn mặt xanh mét khử trùng dụng cụ, vừa nhìn Tiểu Dụ sưng vù vặn vẹo, chỉ thấy hình ảnh quen thuộc đến kinh ngạc. Chỉ khác lần này, trân bảo trong tay hắn đến tử cung cũng bị làm bẩn hoàn toàn, bị ép chứa đầy tinh dịch bẩn thỉu của tạp chủng nào đó.

Vì sao. Lại một lần nữa.

Dung Xích nắm chặt dụng cụ trong tay, kiềm chế ghen tuông trong giọng nói, cứng rắn hỏi: "Tiểu Dụ, nói cho anh biết, có phải em yêu hắn không?"

"?Yêu ai?" Dụ Lăng Xuyên kinh ngạc ngẩng mắt, phản ứng một chút: "Anh nói... Tạ Thanh Sầm?"

"Chính là cái tên tạp chủng đó."

"Sao có thể!" Dụ Lăng Xuyên kinh hãi thất sắc, vội vàng phủ nhận mạnh mẽ. Nghĩ nghĩ, lại nói: "... Còn nữa anh, sau này anh đừng gọi Tạ Thanh Sầm như vậy, không văn minh." Huyết mạch nam chủ sau khi thức tỉnh sớm muộn cũng sẽ cất cánh, phe ác nhân như hắn tốt nhất nên ít gây thù chuốc oán với tên kia.

Sắc mặt Dung Xích vốn đã dịu đi một chút lại lập tức âm trầm xuống. Hắn giơ tay, không nhẹ không nặng tát một cái vào âm hộ sưng vù của Dụ Lăng Xuyên, hung tợn nói: "Còn nói em không yêu hắn? Lúc trước gọi tạp chủng vui vẻ nhất không phải em sao?"

"...!" Em cũng là vì anh tốt mà! Dụ Lăng Xuyên đau kêu một tiếng, vành mắt lập tức đỏ hoe, trong lòng tủi thân muốn chết. Mấy ngày qua cậu luôn bị người ta bắt nạt tới bắt nạt lui, vất vả lắm mới thoát khỏi nam chính, rồi lại bị ác nhân bắt về... Huống chi cậu căn bản không hiểu vì sao ác nhân lại tức giận như vậy.

Ghét chết đi được. Rốt cuộc có gì đáng giận, đâu phải vợ hắn đi theo đối thủ một mất một còn bỏ chạy.

Dụ Lăng Xuyên khổ sở hít hít mũi, cố gắng kìm nén nước mắt. Cậu không muốn khóc nữa. Dụ Lăng Xuyên gần đây phát hiện một quy luật, đó là bọn họ những người này đều xấu xa thật sự, càng thấy cậu khóc dữ dội càng bắt nạt cậu thậm tệ hơn.

Dung Xích nhìn đôi mắt ngấn lệ của cậu, thở phì phò bằng mũi, không nói gì nữa. Dụ Lăng Xuyên đã bị hắn dạng chân cố định trên giường, cổ tay, cổ chân, bắp đùi đều bị dây trói buộc chặt. Hắn đeo găng tay, dùng thuốc thử hóa học khử trùng, sau đó dùng nhíp gắp một miếng dán hình vuông màu trắng, không lệch một li dán lên thịt huyệt của Dụ Lăng Xuyên.

Dụ Lăng Xuyên theo bản năng căng thẳng bắp đùi, trực giác mách bảo đây không phải thứ tốt lành gì: "Anh dán cái gì lên người em vậy?"

Dung Xích nhìn xuống cậu, khóe môi cong lên một độ cung khó nắm bắt: "Miếng dán điện cực, phòng ngừa em lộn xộn."

Dụ Lăng Xuyên không rõ kiểu kiểm tra nào lại khiến cậu lộn xộn. Cậu ngoan ngoãn ôm lấy hai bên đùi, không chút phòng bị mà lộ ra thịt huyệt non mềm cho Dung Xích xem, giọng mềm nhũn: "Anh, em sẽ không lộn xộn đâu."

Dung Xích cười nhạo: "Tốt nhất là vậy."

Hắn cầm lấy một cái mỏ vịt hình dụng cụ nong, mở công tắc đèn. Dụ Lăng Xuyên khẩn trương ôm chặt chân cong, ngón tay chạm vào da thịt mềm mại: "Anh, anh có thể nhẹ tay một chút không..."

"Chắc chắn nhẹ hơn Tạ Thanh Sầm làm em."

Dụ Lăng Xuyên mặt đỏ tai hồng mím chặt môi, không nói. Nhưng cơ thể cậu lại căng thẳng hơn một chút, bụng dưới trắng mịn thỉnh thoảng co giật, đầu gối cũng run rẩy theo.

Dung Xích rũ mắt liếc nhìn cậu một cái, lại nói: "Nhắc em rồi, đừng lộn xộn."

"... Em không có mà..."

Dụ Lăng Xuyên nhỏ giọng cố gắng biện minh, nhưng giây tiếp theo đã không thể phát ra âm thanh. Dung Xích trực tiếp nhét dụng cụ nong vào hoa huyệt cậu, rồi ấn nút mức hai.

"Ư... Oa!"

Cậu thất thanh kêu hoảng, eo thon không tự chủ run rẩy dữ dội, nhưng bị dây trói trên đùi siết chặt. Cậu sợ hãi cắn ngón tay, cố gắng không lộn xộn, nước mắt lại không kìm được chảy ra từ má: "To quá, sẽ, sẽ căng hỏng mất sao?"

Dung Xích không trả lời cậu. Đôi mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm vào chỗ thịt huyệt từ từ mở ra, đến hô hấp cũng lặng lẽ.

Theo thịt môi bị mạnh mẽ banh ra, một lượng lớn tinh dịch theo nếp uốn dày đặc của thịt mềm chảy xuống, đến tận đáy chậu. Đèn trên dụng cụ nong chiếu sáng toàn bộ nhục đạo, đến tận cùng tử cung cũng có thể thấy rõ. Túi thịt nhỏ bị ngày đêm cọ xát nóng rực sưng đỏ co giật bất thường, bỗng nhiên bài tiết ra một dòng nước dâm lớn, cuốn theo một sợi tinh dịch xuống dưới miệng huyệt.

Dụ Lăng Xuyên xấu hổ quay mặt đi, cảm giác bí mật cuối cùng trên cơ thể cũng không còn. Cậu kiệt lực nhẫn nhịn cảm giác khác thường bị banh ra, dùng cổ áo cọ cọ nước mắt trên mặt, muốn hỏi có thể dừng lại không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Dung Xích lại không dám hỏi.

Ghét chết đi được ghét chết đi được ghét chết đi được... Chuyện này sao có thể hoàn toàn trách cậu chứ! Tạ Thanh Sầm cũng có trách nhiệm mà.

Dụng cụ nong vẫn tiếp tục trương to, miệng huyệt lỏng lẻo lại bị kéo căng, ước chừng tạo ra một lỗ tròn lớn bằng nắm tay trẻ con. Dụ Lăng Xuyên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kìm được vặn vẹo mông, theo bản năng muốn tránh né sự tra tấn đáng sợ này.

"A!"

Cậu hét lên một tiếng, nước mắt và nước miếng cùng nhau chảy xuống, đập thẳng vào giường sắt. Ngay khoảnh khắc cậu giãy giụa, miếng dán điện cực trên thịt huyệt bỗng nhiên phát ra dòng điện cực mạnh, trực tiếp đưa cậu lên cao trào!

Dụ Lăng Xuyên bị lần điện giật này làm mất kiểm soát, lỗ tiểu không khép được rỉ ra chất lỏng ướt át, làm bẩn một mảng lớn dưới mông. Cậu run rẩy co giật, đầu lưỡi nửa thò ra ngoài môi, trông như bất tỉnh nhân sự.

Dung Xích xắn tay áo, ấn nút tự làm sạch trên bàn, thong thả ung dung nói: "Đã bảo em đừng lộn xộn rồi, mèo con bẩn thỉu."

Dụ Lăng Xuyên không nghe thấy gì cả. Cơn điện giật vừa rồi thật sự quá đáng sợ, khiến cậu run rẩy hồi lâu, ngón tay bấu vào thịt chân cũng không còn sức lực. Cậu không dám sinh ra ý định phản kháng nữa, chỉ có thể bất lực mở hai chân, muốn khóc không khóc mà chịu đựng tất cả những gì sắp xảy ra.

Khi hoa huyệt cậu bị chống đỡ đủ để lại chứa thêm hai dương vật của Tạ Thanh Sầm, dụng cụ nong cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Dung Xích nửa ngồi xổm xuống, không biết làm gì, một hình ảnh dâm mỹ đến cực điểm dần dần hiện ra trước mắt Dụ Lăng Xuyên: "Mở to mắt ra mà xem, âm hộ em bị người ta làm thành cái dạng gì."

"..." Dụ Lăng Xuyên giả vờ không nghe thấy, kiên quyết không mở mắt.

Dung Xích không ép cậu xem. Hắn lại cúi đầu chạm vào bảng điều khiển, một vòi nước từ mặt bàn vươn lên, nhắm ngay miệng âm hộ Dụ Lăng Xuyên, bỗng nhiên phun ra một dòng nước mạnh mẽ —!

"A a a a a!!"

Bụng nhỏ thoáng chốc căng tròn vì nước, có thể tưởng tượng tử cung bị rót đầy đến mức nào. Lo lắng miếng dán điện cực trên thịt huyệt, Dụ Lăng Xuyên không dám giãy giụa mạnh, chỉ có thể nước mắt lưng tròng khóc hô: "Anh cầu xin anh nhỏ lại một chút... A a bụng muốn nổ... Toàn là nước, nhiều quá... Anh... Tử cung khó chịu quá..."

Dung Xích mặt âm trầm điều nhỏ dòng nước, bàn tay siết chặt muốn chết: "Em ở dưới thân Tạ Thanh Sầm cũng khóc lóc dụ dỗ hắn như vậy sao?"

Dụ Lăng Xuyên nghĩ nghĩ hình như đúng là vậy. Cạu vừa định gật đầu, đáng tiếc bị một bàn tay nắm cằm, chỉ đành mạnh mẽ lắc đầu. Dung Xích miễn cưỡng vừa lòng lên tiếng, nhưng trong lòng không hiểu sao càng thêm khó chịu.

Tinh dịch dơ bẩn của loài rắn bị dòng nước ấm áp rửa trôi, khó khăn lắm mới khiến tử cung khôi phục trạng thái sạch sẽ. Chỉ là vẫn còn một phần nhỏ tinh dịch sót lại trong các nếp gấp của nhục đạo, cần dùng đến bàn chải lông mới có thể rửa sạch hoàn toàn.

Dụ Lăng Xuyên thấy chiếc bàn chải mặt liền trắng bệch. Cậu điên cuồng lắc đầu, thực sự không dám tưởng tượng thứ đó cọ rửa trong nhục đạo mình sẽ là trải nghiệm kinh khủng thế nào: "Không muốn không muốn không cần cái đó! Anh em không cần nó cắm vào đâu hu hu hu!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay khóc đến ửng hồng, vài sợi tóc đen nhánh lộn xộn dính vào má trắng mịn, chẳng những không làm hỏng vẻ xinh đẹp của khuôn mặt, ngược lại khiến nó trông càng thêm nhu nhược động lòng người. Dung Xích im lặng nhìn cậu một lát, ném chiếc bàn chải sang một bên, cơn giận ngút trời dần dần bị một loại cảm xúc khác bao trùm.

Hắn tắt vòi nước, nhẹ nhàng ấn vào bụng nhỏ chứa đầy chất lỏng của Dụ Lăng Xuyên, giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa nguy hiểm rõ ràng: "Vậy em giúp anh nghĩ xem, không dùng bàn chải, vậy phải dùng cái gì mới có thể làm sạch cái tử cung dơ bẩn của em?"

Lời editor: helu sao những ngày off để đi chs thì tui cx đã trở về để edit truyện cho mn đọc rùi đây🤭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store