ZingTruyen.Store

Novel Tro Thanh Em Gai Cua Nam Chinh Tieu Thuyet Dam My

Một ngày nọ, Công tước đột nhiên hỏi.

"Con gái, con không cần bạn à?"

Tôi nghĩ ông ấy chỉ nói cho có, hoặc hỏi thế với ý định cố tạo khoảng cách giữa tôi và Lucian vì tôi thường xuyên ở bên anh ấy.

Công tước vẫn không chấp nhận Lucian. Dĩ nhiên, ông ấy đã thoải mái hơn trước, nhưng tôi chắc đã hiểu sai những gì ông ấy nói.

Đó là những gì tôi đã nghĩ khi nhìn nhóm thiếu niên trạc tuổi tôi trong khu vườn tràn ngập hoa hồng trắng.

"Mình nên bắt đầu giao lưu nhỉ?"

Hoa hồng trắng là loài hoa hồng đặc biệt và đầy ý nghĩa tại Đế chế Leoniss. Nên nó là loài hoa mà không người thường nào có thể trồng hoặc có được.

Tuy nhiên, nếu ai đó có nhiều hoa hồng trắng đến mức đủ để lấp đầy cả một khu vườn, điều đó lại đặc biệt đến mức đáng để khoe khoang.

À, nhưng ngay cả Công tước cũng có giới hạn của ông ấy. Trong số năm khu vườn của chúng tôi, chỉ có một khu trồng toàn hoa quý hiếm.

Những chiếc bàn trà trong khu vườn đầy hoa hồng trắng trang nhã và dễ thương.

Một chiếc khăn trải bàn bằng ren được đặt cẩn thận ở trên và có tấm đệm màu trắng trên chiếc ghế nơi những đứa trẻ sẽ ngồi.

Bộ đồ ăn thì toàn màu hường.

Những bức tượng nhỏ bằng gốm được giấu như quà tặng trong chiếc ly tương ứng là thỏ, hoa hoặc bướm, tất cả những thứ dễ thương mà trẻ con sẽ thích.

Ngoài ra, chiếc bàn còn có vô số món tráng miệng ngọt ngào, như bánh macaron đầy màu sắc, bánh nướng nhỏ với nhiều dâu tây, và bánh socola với sự bày trí đầy tinh tế.

Nhưng tôi mỉm cười khi thấy những cô gái dễ thương đang nhìn chằm chằm tôi như thể tôi là một nữ quý tộc thượng lưu và thanh nhã.

Này này, mấy bạn đang nhỏ dãi kìa.

Tôi không đùa đâu, hai bên miệng họ đều bóng loáng.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ. Ta là Rachel De Leon."

Sau khi Công tước nói tôi sẽ được ghi tên vào gia phả, lời hứa của ông ấy đã nhanh chóng được thực hiện. Đó là lý do tại sao giờ tôi là một De Leon.

"Rất vui được gặp Công nương. Tôi là Bellisa của nhà Hầu tước Bourne."

Như đoá hồng đỏ chui vào nhầm chỗ qua kẽ hở trên những bông hồng trắng, thiếu nữ tóc đỏ chào tôi.

Sau đó, từng đứa trong số bốn đứa trẻ xung quanh tự giới thiệu bản thân.

Đứa đến từ nhà Nam tước, đứa thì đến từ nhà Bá tước, một số thiếu niên khác thì lại thuộc tầng lớp quý tộc khác. Tôi không nhớ rõ bất kỳ ai trong số họ lắm.

Trong số những người ngồi thành vòng tròn trước chiếc bàn tròn, tôi chỉ nhớ mỗi Belissa ngồi bên phải tôi.

Cô ấy cũng hất cằm lên một cách đầy kiêu hãnh như thể làm thế là rất đúng đắn.

Ôi, hơi bị cute à nha.

Hình như tôi thích vẻ đẹp kiểu cách hơn là vẻ đẹp tao nhã hoặc u ám.

Dù không ấn tượng bằng ngoại hình sặc sỡ của Lucian, Belissa vẫn là người sẽ khá nổi tiếng khi lớn lên.

"Ta có thể gọi cô là Belissa không?"

"Ôi, Công nương cứ nói thoải mái."

Khi những thiếu niên nói với giọng điệu quý sờ tộc, hình ảnh những đứa trẻ nô đùa từ kiếp đầu hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng tôi đã quen với thế giới này rồi, nên chẳng sao hết.

Việc kết bạn được mong chờ hơn cả nên tôi đã điều chỉnh.

"Nhân tiện, Belissa này, cậu có phiền khi nói chuyện một cách thoải mái không?"

"... Rachel, cậu ấm áp hơn vẻ ngoài à?"

[Note: Thành ngữ này liên quan đến sự tử tế và hiếu khách.]

Trong giới quý tộc, hiếm ai gọi thẳng tên của đối phương trong lần gặp đầu tiên.

Nhưng hôm qua, tôi đã thấy cách Noah làm điều đó với Lucian.

Ấn tượng về anh ta cũng không quá tệ. Và tôi cũng thích mục đích xã hội của salon.

Chắc chắn sẽ có những hạn chế bởi thế giới này là một xã hội có giai cấp, nhưng tôi muốn có một người bạn để tôi có thể thoải mái gặp gỡ như trong xã hội hiện đại.

Nhưng khi sống ở đây, tôi phải thừa nhận với bản thân rằng tôi đã tiếp thu quá nhiều cách ứng xử và lý tưởng của thế giới này.

Vì trong số những đứa trẻ, tôi chỉ tương tác tích cực với Belissa, tiểu thư nhà Hầu tước.

Tôi muốn công bằng với mọi người, nhưng điều đó sẽ khiến tôi trở thành trò cười.

Tôi không nên tự huyễn hoặc bản thân như một đứa trẻ. Đây đều là quý tộc đấy.

Chúng là những kẻ săn mồi trẻ tuổi, người sẽ ăn sống tôi nếu tôi để lộ bất kỳ điểm yếu nào.

Tôi nâng tách trà với biểu hiện hống hách. Đó là do tôi có thể thong thả lắng nghe những đứa nhỏ đến với tư cách khách mời.

"Hãy đến gặp ta thường xuyên nhé, các tiểu thư."

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu sau này tôi ra khỏi Công quốc, nên tôi không ngại chuẩn bị sẵn.

Trà rất thơm và ngon.

"Buổi tiệc trà của con thế nào rồi, Rachel?"

Sau khi cắt miếng thịt bê, Công tước đã hỏi tôi. Tôi đưa miếng thịt nhỏ vào miệng và nếm trước khi trả lời ông ấy.

"Con thích tiểu thư Hầu tước Bourne, thưa Công tước."

"Ồ, ta hiểu."

Công tước ân cần mỉm cười và nhìn tôi như thể ông ấy thích câu trả lời của tôi.

Tôi cười với ông ấy như để đáp lại, và tôi thấy Lucian đang ngồi đối diện tôi, người đang cắt miếng bít tết của anh ấy.

Ái chà, anh ấy ăn rất ngon.

Đã một thời gian từ khi ba chúng tôi bắt đầu ăn tối cùng nhau. Có lẽ là sau khi Lucian cứu tôi.

Sẽ thật tuyệt nếu Công phi có thể tham gia cùng chúng tôi. Nhưng bà ấy vẫn đang phải chống chọi với căn bệnh tâm thần của bản thân.

"Khi nào con gái mới gọi ta là cha đây?"

"..."

Tôi tròn mắt khi nghe yêu cầu đột ngột này.

Ừm, nghe có vẻ hơi khó đó, ngài Công tước ạ.

Thật kỳ lạ, tôi không thể gọi Công tước là cha. Tôi đã cố mở miệng vì muốn gọi ông ấy là cha, nhưng lần này vẫn không thành công.

Hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm đôi môi đang giật giật của tôi.

A, áp lực dữ. Làm gì đây?

"Cha có thể chờ. Chờ mãi mãi cũng được."

Công tước nói với cái nhìn quyết tâm.

Ư, tui không giỏi trong việc này đâu.

Không giống Lucian có ấn tượng sặc sỡ, Công tước là người đàn ông có vẻ ngoài dữ tợn. Dù có huyết thống nhưng gương mặt của họ rất khác nhau.

Công tước giống Công phi quá cố, trong khi Lucian lại giống Công tước quá cố.

Trong bữa tối, Lucian không nói một lời.

Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng ngay lúc tôi hé môi, Công tước đã nhận ra và làm vẻ như nói 'Con không nên nói chuyện với nó.'

Sau khi xử đẹp món tráng miệng, tôi về phòng. Tôi đã cố đọc xong một cuốn sách trước khi đi ngủ, sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Rồi có tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Tôi mỉm cười, đứng dậy và chạy về phía cửa. Vì tôi biết đó là âm thanh của ai. Tôi mở cửa ra và nói.

"Anh, anh ở đây ạ?"

Điều gì đã đưa anh đến đây vào giờ này thế? Thông thường, ramen sẽ không đến vào giờ này mà.

[Người ta nói ramen hoặc ramyeon, ngụ ý cho việc dành nhiều thời gian hơn cho ai đó. Phụ nữ Hàn sẽ nói, 'Anh có muốn ăn ramyeon không?' ngụ ý 'Em muốn dành nhiều thời gian với anh hơn nên em mới hỏi anh đấy' vì ăn ramyeon cần nhiều thời gian do nhiệt độ của nó.

Khi tôi dứt lời và cười lớn, Lucian bắt đầu nới lỏng gương mặt cứng đờ của mình từng chút một.

"Mời vào."

Khi tôi mở cửa và để anh ấy vào, Lucian đã vào phòng.

Mỗi lần anh ấy đến phòng tôi, anh ấy đều do dự như thể anh ấy đang làm quen với phòng của tôi, và liếc tôi một cái.

Đôi mắt vàng của anh ấy có thứ ánh sáng huyền ảo chiếu vào nơi sâu thẳm nên chúng rất đẹp.

Mọi lúc, hoặc ít nhất, hầu hết thời gian, tôi đều sẽ bị đôi mắt đó mê hoặc.

Mà, anh ấy cao lên từ bao giờ vậy? Cổ tôi hơi đau đó.

Tôi phải ngửa lên để nhìn lên Lucian, người đã trưởng thành hết mức.

Như thể định hỏi điều gì đó cực kỳ quan trọng, anh ấy nhanh chóng mấp máy môi.

"Em muốn trái cây không?"

"Trái cây ạ?"

Thì trên tay ảnh rõ một giỏ luôn.

Có thể chỉ là ấn tượng của tôi, nhưng khi tôi cầm nó, nó là cái giỏ lớn đến nỗi tôi phải cố lắm mới giữ được, nhưng anh ấy lại cầm một cách hờ hững.

Tôi cười thật tươi khi thấy một giỏ đầy trái cây mà tôi thường thích ăn.

Đây là cử chỉ nhẹ nhàng như trái ngọt khiến tôi không bao giờ có thể từ chối được.

Tôi đã quen với việc nắm tay anh ấy từ lúc nào không hay. Nên tôi thản nhiên đưa anh ấy đến chiếc ghế dài trước cửa sổ.

Tôi đặt cái giỏ xuống bàn trước ghế sô pha và nhặt một quả nho lên và đưa nó lên môi anh ấy.

"Cốc cốc cốc, nho tới rồi đây."

Sau tiếng gõ cửa, thứ như tín hiệu giữa hai chúng tôi, sự cứng rắn cuối cùng trong biểu cảm của anh ấy đã tan biến.

Không giống tiếng gõ cửa thông thường, tiếng gõ theo nhịp nhanh chóng trở thành trò cười giữa hai người.

Lucian nhìn xuống tôi ở góc độ nào đó và khẽ mở miệng.

Đã bao lâu từ khi tôi bắt đầu cho anh ăn mà anh vẫn còn ngại hả?

Khi anh ấy ngại ngùng, tôi đã nghĩ mình đã phát điên vì anh ấy rất dễ thương khi nghiêng người nhìn tôi.

Ôi, cute quá thể. Không, ảnh cute quá xá. Tôi điên mất.

Ha, ha. Không hiểu sao tiếng thở lại trở nên gấp gáp.

"A? Đêm nay có thể mưa nặng hạt đấy anh."

Rồi tôi nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ. Lucian đã nhìn ra cửa sổ một lúc khi nghe tôi nói.

Trời tối và tôi không thể thấy rõ cảnh bên ngoài, nhưng tôi thích tiếng mưa đập vào cửa sổ.

Nghe tiếng mưa rơi trên kính, tôi quay lại.

Tôi nhìn thẳng vào anh ấy và thì thầm.

"Anh này."

"..."

Anh ấy nhìn xuống tôi, trong khi nhai nho.

Tôi lấy tay che miệng và khẽ khàng như đang thì thầm.

"Anh muốn em nói điều gì đáng sợ không?"

Với sự im lặng như tờ của ảnh, tôi nheo mắt và tiếp tục.

"Vào ngày mưa như này, con đường dành cho hồn ma sẽ được mở ra. Anh biết gì về nó không?"

Tuy là câu chuyện chẳng đâu vào đâu, anh ấy vẫn lắng nghe một cách nghiêm túc. Dù không nói nhiều nhưng anh ấy đã đáp lại ở mức lắc hoặc gật đầu.

"Khi những hồn ma đứng trên đường của chúng..."

Tôi thốt lên sau khi dừng lại một lúc lâu để làm nó trở nên kịch tính hơn.

Mấy năm trước, tôi từng nghe bản thân rất giỏi trong những câu chuyện rùng rợn. Điều quan trọng nhất là nét mặt.

Sẽ hiệu quả hơn khi tôi mở to mắt và nói với sắc thái 'Chỉ cần nghe em thôi'.

"Anh ta nghĩ hồn ma là bạn mình, nên anh ta đã nắm tay, và đi cùng nó."

Tôi cố gắng kết thúc câu chuyện bằng cách hạ giọng thều thào và đưa mặt đến gần hơn.

"Và anh ta nói, 'Đây là những gì nó nói... ke ke...'."

Đoàng! Ầm!

Kế hoạch kết thúc bằng cách bắt chước hồn ma của tôi đã thất bại thảm hại.

Vì tia chớp và tiếng sấm rền vang lên cùng một lúc.

"Ahhh! Aaahhh!"

Tia chớp loé sáng và tiếng sấm vang lên, cảm giác như cửa sổ sắp vỡ đến nơi nên tôi bật dậy và nhào vào lòng anh ấy vì ngạc nhiên và sợ hãi.

Thực ra, tôi ghét sấm sét. Không ngờ mưa lại đi kèm với sấm sét.

Tôi vùi mặt vào vai anh ấy và run rẩy, rồi bàn tay to lớn của anh ấy đặt trên đỉnh đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store