Novel Dong Vao Em Trai Toi Xem Cac Nguoi Chet Chac
Tôi nhìn Rion, rồi nhìn Aster đang theo sau, và cuối cùng là thanh kiếm bên cạnh cô ấy."Chúa ơi, dĩ nhiên rồi!" 'Chắc mình điên rồi quá. Sao mình có thể quên thanh kiếm được nhỉ? Mình quên béng chuyện đó vì cục cứt Dylan! Thanh kiếm! Rion! Ước nguyện! Tác giả!' Tôi nhớ nơi này từng sôi sục với những rung cảm ma thuật rùng rợn khi tôi ở chế độ cuồng chiến, nhưng bây giờ chẳng có dấu hiệu nào về nó. Giờ chắc nó offline dởm thôi! "Aster, ở đây có gì lạ không?" "Ý người là sao ạ?" Nếu Aster, người nhạy cảm hơn tôi nhiều, không thể cảm nhận được gì, tức là nơi này hiện không có ma thuật hắc ám. Thanh kiếm có còn ở chỗ cũ không? 'Không, chờ đã.' Có điều còn cấp bách hơn thế. "Rion!" "V-Vâng?" Tôi nắm lấy vai Rion. Tôi rất cần sự hợp tác của cậu ấy để kết thúc chuyện này. "Rion, em có mong muốn gì từ ta không?" "M-Mong muốn?" "Ừ! Điều gì cũng được, dù là vật chất hay khái niệm, bất cứ thứ gì." Tôi đã hy vọng cậu ấy sẽ kể cho tôi bất cứ điều gì, cái nào cũng được, nhưng tất cả những gì cậu làm là chỉ cho tôi thấy sự bối rối. Cậu ấy dường như cũng nghĩ rằng tôi đang mắng cậu ấy vì cậu ấy đã thu mình lại. "Em xin lỗi, thưa chị, em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó..." 'Ư.' Không ngờ lòng vị tha sẽ bất tiện vậy. Kể cả khi tôi tiếp tục gây áp lực lên cậu ấy, có lẽ tôi cũng sẽ không nhận được câu trả lời thoả đáng. "Không sao, ta đã quá vội vàng. Hãy cho ta biết nếu em nghĩ ra điều em muốn nhé."Dù nó có là vị trí Công tước hay đầu của Tên Cặn Bã #1 trên đĩa, chị đây đều có thể làm cho cậu. Tôi siết chặt vai Rion. Rion lúng túng chuyển động, nhưng sau đó mỉm cười rạng rỡ. Cậu ấy gãi má như thể đang xấu hổ. "Vâng, em hứa ạ." Cậu ấy ngại ngùng trả lời. 'Tốt. Điều đó rất quan trọng đấy.' Khi tôi nghe thấy câu trả lời của cậu ấy, tôi đã khoác tay Rion và chúng tôi vui vẻ tiếp tục đi về phòng cậu ấy. Tôi đặt cậu ấy lên giường, đắp chăn quanh người, vỗ nhẹ vào bộ ngực nhỏ nhắn của cậu ấy và ngân nga, "Ngủ đi." Tôi nhìn cậu ấy cho đến khi cậu ấy nhắm mắt lại rồi rời khỏi phòng. Tôi tập hợp những hầu nữ mà tôi đã chỉ định cho Rion. Tôi buộc họ phải chịu trách nhiệm vì đã không nhận ra việc đứa trẻ lang thang trong nhà từ đêm khuya cho đến tận sáng sớm, và nói với họ rằng tôi sẽ cắt lương tháng của họ. Những hầu nữ chấp nhận hình phạt của họ và cúi đầu thật sâu. Tôi bảo Aster thông báo cho trưởng hầu về vấn đề này. Cô ấy chào lại và vội vã đi tìm trưởng hầu. Tôi đã nhân cơ hội này nhìn quanh tầng hầm.
***
Nó ở đâu đó quanh đây... Tôi không thể cảm nhận được ma thuật nào nên tôi đành phải dựa vào trí nhớ của mình. Tôi đã tìm thấy phòng chứa đồ quen thuộc, rồi đi đến cánh cửa. Một thùng rượu chắn đường, và tôi càu nhàu khi cố gắng di chuyển nó. Tôi đang định mở ổ khoá thì khi kiểm tra kỹ hơn, tôi nhận ra cánh cửa thậm chí còn chẳng khoá – mà, nó hơi hé mở. 'Sao lại mở rồi?' Tôi đẩy cửa, bối rối. Khi cánh cửa cọt kẹt mở ra một cách dễ dàng, tôi không nhìn thấy gì bên trong. Không có dây xích và cũng không có thanh kiếm. Đây chỉ là một không gian trống rỗng.Phần II: Kiếp #22 (Rosalite, 16 tuổi) Đã vài ngày trôi qua từ khi tôi phát hiện không có thứ gì dưới tầng hầm của khu nhà phụ. Bất chấp những lo lắng của tôi, mọi thứ vẫn như cũ: Công tước vẫn tiếp tục làm việc như thường lệ, Rion chăm chỉ học tập, còn tôi vẫn là con cá mòi trong hộp thư phòng của mình. Tôi nghĩ rằng nếu có thứ hỗn loạn như vậy ở trong cái nhà này thì Công tước đã lôi nó ra ngoài rồi. Ở giai đoạn này, tôi tự hỏi liệu cuộc trò chuyện với thanh kiếm có phải chỉ là sự tưởng tượng của tôi không. Có khi đấy là ảo giác do những vụ tự sát liên tục mà thành. Tuy nhiên, tất cả đều quá sống động để gọi đó là ảo giác. "Aster." "Dạ?" "Cô nghĩ thanh kiếm có thể nói chuyện không?" "Người muốn đi dạo ạ?" 'Không, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa. Đừng đối xử với tôi như một con điên. Tôi không có mệt. Không, đừng có nhấc tôi lên và kéo tôi ra ngoài!' "Aster, ta không hề mất trí. Cô có thể dừng lại." "Tôi không nghĩ người bị điên đâu ạ. Tôi chắc chắn người chỉ hơi mệt thôi.' 'Đừng quá chu đáo như thế. Thật bực mình mà.' Và nếu chúng tôi đi dạo, tôi muốn hít thở không khí trong lành. Không phải chỉ vài phút vui chơi ngoài sân để tắm nắng như một tên tù nhân khốn khổ. Tôi muốn ra ngoài điền trang. Công quốc chúng tôi nổi tiếng là thiên đường mua sắm của cả nước, nhưng tôi chẳng có bất kỳ ký ức vào về việc đi chơi tại đó. Tôi đang tranh cãi với Aster về việc ở trong hay ra ngoài thì thấy một chiếc xe ngựa Vương thất đang lao về phía dinh thự. 'Quái. Sao thứ đó lại đến đây?' Còn lâu mới đến ngày sinh thần của Vương hậu mà, chúng tôi vừa mới tổ chức yến tiệc cho Thế tử, nên không có lý do gì để xe ngựa Vương thất đến với tin tức cả. Thị nữ có quan hệ với nhà chúng tôi, cũng là người luôn để mắt tới tay pháp sư triều đình, sẽ bí mật gửi tin, không phải trên chiếc xe ngựa Vương thất giữa thanh thiên bạch nhật đâu. "Lần này cô chủ nhỏ không tính chạy ra đó ạ?" Tôi đứng đó, suy nghĩ. Tôi lưỡng lự thêm chút nữa trước lời của cô ấy rằng cô ấy luôn sẵn sàng chạy đi với tôi trong vòng tay và rồi tôi quyết định để cô ấy tự làm việc. "Đi thôi, Aster! Có gì để mất chứ?" "Chắc chắn rồi, cô chủ nhỏ!" Aster bế tôi lên tay, nhảy xuống cầu thang như thường lệ và đưa chúng tôi đến cửa trước. Công tước ở đấy rồi. 'Đụ má.' Tôi không bao giờ có thể đánh bại ông ấy nếu tôi không bắt đầu ngớ người ngay khi nhìn thấy cỗ xe. "Cô đến trễ rồi, cô chủ nhỏ." Ngài William nói. 'Ờ, tôi biết chứ.' Tôi trèo xuống khỏi Aster và đi về phía Công tước, phớt lờ lời nhận xét táo bạo của ngài William. Công tước nói chuyện ngắn gọn với người hầu cận Vương thất, sau đó nhờ ngài William chuyển một số hành lý. Ông ấy mở một cuộn giấy da và đọc qua nó. "Cầu cho Vương hậu nương nương có được niềm vui bất tận." Sau khi tạm biệt người hầu cận một cách thích hợp, Công tước đã cho anh ta đi và ném cuộn giấy da cho tôi. "Cái này tuỳ con. Cá nhân ta hoàn toàn đồng tình." 'Cái khỉ gì vậy?' Công tước yêu cầu ngài William giao hành lý cho Aster, những chiếc túi chứa đầy cả chồng những bức chân dung. Công tước nói rằng ông ấy cũng có thể đi dạo dưới ánh nắng khi ra ngoài, và ông ấy tiến về phía cửa như một tù nhân kiểu mẫu. Tôi mở cuộn giấy da và chậm rãi đọc từng chữ. "Có chuyện gì vậy, cô chủ nhỏ?" Aster hỏi, "Ở đây đều là tranh vẽ đàn ông." Tôi cau mày, đen mặt khi đọc những lời của Vương hậu: Rosalite còn trẻ, nhưng một ngày nào đó cô ấy sẽ phải kết hôn. Công quốc rất bận rộn. Dù sao thì, nếu cô ấy phải kết hôn, hãy kiếm một tấm chồng và dùng anh ta vì lợi ích của gia đình nhé. Dưới đây là một số người đàn ông phù hợp. Ngài cứ việc chọn. Tôi có thể thấy sự khốn nạn của Thế tử đằng sau tất cả. "Cái tên rác rưởi đó. Mọi chuyện thành ra như vậy à?" Tôi vò nát cuộn giấy da cùng với con dấu Vương thất. 'Tức nước vỡ bờ rồi, sửa như nào đây?' Tôi nắm chặt cuộn giấy da nhăn nheo trong tay khi đi theo bước chân của Công tước trên Con Đường Tù Nhân Kiểu Mẫu. Ngay cả khi đây chỉ là 'gợi ý', việc đích thân Vương hậu viết thư, sử dụng giấy da siêu chất lượng và đóng dấu bằng phù hiệu Vương thất có nghĩa là nó có hiệu lực pháp lý nào đó. Chưa kể nương nương còn xuất thân từ nhà Edanelli, bên rất thân thiết với nhà chúng tôi. Bà ta đã biết Công tước từ khi họ còn nhỏ, nên rất có thể bà ta hy vọng tôi sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn cho Công tước. 'Cái tên Thế tử khốn nạn đấy.' Tôi biết anh ta khó chịu vì tôi cứ nài nỉ anh ta hãy kết hôn và trả tiền xây dựng, đồng thời cũng rải rất nhiều giấy nháp khác vào mặt anh ta. 'Nhưng mà dám trút giận lên tôi như này? Anh không thấy xấu hổ khi chạy đến bên mẹ mình khi anh đã 24 cái thanh xuân rồi à?' Có lẽ mọi người vẫn chạy về bên mẹ họ khi họ 24 tuổi. "Aster.""Vâng?" "Cô có thích mẹ của cô không?" Tôi quyết định hỏi ý kiến Aster 22 tuổi về vấn đề này, đề phòng trường hợp tôi không biết. Cô ấy gật đầu không chút do dự. "Tôi không biết cha mình thì như nào, nhưng tôi thích mẹ tôi ạ." "Cô nhớ bà ấy không?"" Cha thì tôi chịu, nhưng tôi nhớ mẹ ngay cả khi tôi gặp bà ấy hàng ngày." Vậy ra có vẻ như tuổi đôi mươi của một người chắc chắn vẫn là độ tuổi mà người ta tìm đến mẹ mình. Sau khi chắc chắn rằng mình không sai, tôi kết thúc chuyến đi mà không nói thêm lời nào. Những ngày bị ám ảnh một cách ngây thơ về chuyện hẹn hò và hôn nhân đã qua lâu rồi. Dù tôi kết hôn với ai, rất có thể tôi sẽ dùng anh ta làm thư ký của mình. Chúng tôi có thể sẽ chia phòng và kết hôn đủ lâu để xoa dịu Vương hậu. Khi Vương hậu qua đời, tôi gần như chắc chắn sẽ gửi anh ta về nhà mẹ đẻ với tiền cấp dưỡng cùng lương hưu. Giá như có một người làm việc chăm chỉ và biết nghe lời; nhanh trí nhưng không tự quyết; thì tôi sẽ bê cả cái lễ đường tới luôn. Cơ mà, làm gì có một người xuất sắc, đủ cao quý để kết hôn với một Nữ Công tước tương lai, đáp ứng được những tiêu chuẩn này. Ngay khi những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi đã thấy một người khiến tôi phải mở to mắt. Ai đó đang ngồi trên chiếc ghế dài đầy nắng, tao nhã đọc sách. Khi tôi đi ngang qua, anh ta rời mắt khỏi cuốn sách đang lật dở một trang. Anh ta đặt cuốn sách mà mình đang bình tĩnh đọc xuống, chống gậy đứng dậy và cúi chào tôi. Từng cử chỉ đều rất gọn gàng, toát lên vẻ trong trắng. Anh ta chính là hiện thân của thanh niên mọt sách. Tôi gần như có thể ngửi thấy mùi sách cũ và mùi cà phê toả ra từ người anh ta. "Mọi thứ ở điền trang hợp với anh chứ?" Bình thường tôi sẽ chỉ gật đầu và quay đi, nhưng hôm nay tôi có việc phải làm với anh ta. Khi tôi sải bước về phía anh ta, Glen trông có vẻ hoảng sợ nhưng nhanh chóng trả lời. "Mọi thứ đều rất thoải mái, nhờ có cô. Tôi luôn sẵn sàng đáp ứng lệnh triệu tập ạ." 'Ừm, anh ta là một người nhanh trí.' Tôi cứng đờ mặt để nén cười. Anh ta là một người đàn ông mảnh khảnh, khá cao và vẻ đẹp trai của anh ta ngang bằng với Thế tử chỉ có cái mặt là đẹp. Sẽ chẳng có gì đáng xấu hổ nếu đưa thứ này theo mình đến Tiệc Sinh Thần của Vương hậu. Tôi có thể dễ dàng gây áp lực buộc Thế tử phải tìm một người vợ, nói với anh ta rằng ngay cả tôi cũng đã mang theo một người đàn ông tốt. "Anh đến từ gia đình nào trước khi gia nhập Công quốc?" "Nhà Nam tước Hoffen ạ, mặc dù tên và tài sản của Hoffen đã được Vương thất tiếp quản sau khi Nam tước qua đời." 'Hoá ra anh là con của một Nam tước có đất đai riêng, ngay cả khi nó không còn tồn tại nữa. Nhìn chung trình độ chuyên môn đạt.' Tầng lớp thấp hơn một chút, nhưng đủ để hoà nhập. Thành phố Hoffen khá khá giả vì có đặc sản và nằm ở ngã tư trên đường đến thủ đô. Với một chút đầu tư, nó sẽ phát triển vô cùng. Tôi không thể cấp đất cho anh ta ngay, nhưng với sự tài trợ của chú Louis, tôi có thể trả lại họ Hoffen cho anh ta. Điều đấy sẽ lấy cớ là bảo vệ anh ta và thêm điền trang Hoffen vào quyền lực của Công quốc trong tương lai, nên tôi sẽ chẳng có gì ngoài lợi ích. "Tuổi?" "Vâng?" "Tuổi của anh?" "Năm nay tôi 20..." 'Tốt. Rất tốt. Tốt vãi chưởng. Tôi 16, và anh 20.' Người ta thường nói khoảng cách 4 tuổi là tốt nhất. "Theo ta. Ta có việc muốn nhờ anh." Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để chọn Glen. Còn một trở ngại nữa để anh ta trở thành thành viên của cái nhà này.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store