ZingTruyen.Store

Novel Dich Nguoi Choi Manh Nhat Hoi Quy Lan Thu 100

Đã hai tuần kể từ bữa tiệc của Ma Kyung Rok, và Ryu Min chỉ ở nhà.

Anh không đi đâu và cũng không có người bạn nào để gặp gỡ.

Cảm thấy quá lười để ra ngoài, anh giải quyết cơn đói bằng cách gọi đồ ăn tận nhà.

Em trai anh cũng ở hoàn cảnh tương tự, thế nên hai anh em trở thành ẩn sĩ.

Kể cả khi cần vứt rác, Ryu Min cũng để em trai mình làm. Không muốn ra ngoài.

"Hình như mình đang quá rảnh rỗi...'

Ryu Min bật cười khúc khích, nhưng anh biết mình nên nghỉ ngơi như thế này khi mà anh nghĩ về tương lai.

'Mà, sự nghỉ ngơi cũng sẽ kết thúc vào hôm nay.'

Một trong năm cổ ngữ có thể lấy được ở thực tại là Cổ ngữ song trùng. Ryu Min đã lên kế hoạch để lấy nó vào hôm nay, nó là một cổ ngữ trong danh sách cổ ngữ thiết yếu cần phải đạt được.

'Hôm nay là ngày họ thường xuyên hoạt động.'

Ryu Min kiểm tra đồng hồ với một nụ cười đầy ẩn ý. Vẫn còn sớm, bây giờ là 9 giờ sáng.

'Nếu muốn hoàn thành mọi việc trong hôm nay, mình nên ghi danh sớm.'

Những ngón tay Ryu Min nhanh chóng lướt trên điện thoại.

Lúc này có tiếng gõ cửa, rồi Ryu Won bước vào.

"Nè, anh đang làm gì đó?"

"Lên mạng. Em cần gì?"

"Em muốn ăn ngoài hôm nay. Em chán thức ăn giao tận nhà rồi..."

"Anh thì không được rồi. Hôm nay chắc là anh có hẹn ăn trưa."

"Chắc là có hẹn? Vậy là anh có hay không có?"

Ryu Min bật cười.

"Phải chờ xem."

***

[1,8 tỷ người bị kéo vào thế giới khác. Giảm xuống còn 90 triệu chỉ sau ba tháng...]

[Những người nổi tiếng, binh lính, cảnh sát, người thuộc mọi tầng lớp xã hội bị kéo vào thế giới bên kia, rồi đột ngột qua đời.]

[Cái chết của thế hệ trẻ đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng kinh tế. Tạm thời đóng cửa các trường học trên toàn quốc.]

[Cha mẹ và anh chị em trên toàn thế giới chìm trong nỗi đau buồn không ngừng.]

Chỉ cần lướt qua tiêu đề của bài báo, một bầu không khí u ám đã bao trùm.

Tuy nhiên, Shim Hyeong-taek lại thấy thích thú.

Rốt cuộc, đó là vấn đề của người khác.

Mặt khác, nó là một người sống sót, một người chơi đã sống sót.

'1,8 tỷ giảm xuống còn 90 triệu? Họ chết thảm quá, chỉ mới đến vòng thứ tư. Những kẻ thua cuộc thảm hại. Hahaha.'

Tiếng cười vang vọng trong lớp học yên tĩnh, tiếng cười của một nhà vô địch bất bại.

Trong thâm tâm, nó nhận thức được sự kiêu ngạo của mình, nhưng nó lờ đi.

Tại sao phải làm vậy? Nó đã đạt được thứ hạng ấn tượng, hạng 3 khu vực.

Shim Hyung Teak cười chế giễu khi đọc những bài báo.

"Chà, thật buồn cười. Họ cũng sẽ phun những lời vô nghĩa nếu họ trở thành người chơi."

Tiếng cười của nó tắt dần, thay vào đó là vẻ mặt bất mãn .

"Việc bạn muốn làm trước khi chết có ý nghĩa gì vậy? Những thằng ngu tự cho mình là đúng. Giá như họ đừng đàn áp mọi người suốt thời gian qua. Đừng làm điều này, đừng làm điều kia - chắc chắn nỗi thất vọng dồn nén sẽ bùng nổ. Chậc!"

Hắn cáu kỉnh đập búa xuống sàn.

Ầm!

Giật mình, ba học sinh liếc nhìn anh, vẻ mặt đầy lo lắng.

Họ là bạn cùng lớp mà Shim Hyeong-taek đã bắt cóc.

"Đang nhìn gì đó? Lũ khốn nạn."

"..."

"Sao? Ngạc nhiên vì tao lại chửi thề khi trước đây tao ngoan ngoãn? Mày nghĩ tao là một thằng khờ không thể thốt ra một câu chửi sao?

"..."

Các học sinh im lặng, không phải vì họ không có gì để nói mà vì tay, chân, thậm chí cả miệng của họ đều bị bịt kín bằng băng keo.

" Um."

"Sao? Mày muốn tao cởi nó ra à?"

"Um."

"Um!"

" Mày đang nói cái gì vậy? Đồ khốn nạn."

Khi ba người họ đồng thanh kêu lên, Shim Hyeong-taek tiến lại gần họ với vẻ mặt bực tức.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Nó xé bỏ băng keo trên miệng họ.

"Sao? Mày muốn nói gì?"

"Chúng tôi xin lỗi, Hyeong Teak."

"Chúng tôi chân thành xin lỗi."

"Làm ơn tha cho chúng tôi lần này."

"Vậy hả?"

Shim Hyung Teak nhanh chóng giơ búa lên.

"Viu."

Như chẻ đôi một quả dưa hấu hắn ta giáng chiếc rìu xuống đầu một trong những người đó, và những mảnh não văng tung tóe.

"Á, aaa!"

"Ư, ugh...!"

Shim Hyung Teak đã ngay lập tức tiễn một người đi, nói với giọng tức giận.

"Thằng khốn, hành động như là mạnh mẽ và cao cấp lắm, trong khi thậm chí còn không biết tao là ai."

Shim Hyeong-taek cười khúc khích khi nhìn xuống hai học sinh đang run rẩy.

"Sao lại run rẩy thế? Cảm thấy lạnh sao?"

"..."

"Mày có biết tao là ai không?"

"V-Vâng, chúng tôi biết. Cậu là Shim Hyeong-taek."

"Còn mày thì sao? Mày biết gì sao?"

"Đ-Điều đó không đúng! Tôi biết tên của bạn!

"Vậy có biết tại sao mày lại bị bắt không?"

Hai học sinh chậm rãi gật đầu, vẻ mặt đầy áy náy.

"Chúng tôi xin lỗi, Hyeong-taek..."

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bạn..."

"Bây giờ, hãy kể cho tôi biết chính xác mày đã bắt nạt tao như thế nào."

"Ch-Chà, cái đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store