ZingTruyen.Store

Noren Thanh Xuan

Là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, Lee Jeno sẽ không thể để cảm xúc chi phối công việc. Đoàn làm phim đã bắt đầu bấm máy, không khí làm việc hối hả vô cùng. Jeno đảm nhiệm vai chính, không chỉ cần lột xả cảm xúc nhân vật, mà còn có rất nhiều những cảnh hành động, cho nên phải tập trung tuyệt đối.

Vương triều xác sống có thời lượng như các phim truyền hình khác, mười sáu tập và phải ghi hình trong ba tháng. Đạo diễn cùng biên kịch đều đã có tên tuổi trên thị trường phim điện ảnh tại nước ngoài, khắt khe trong từng phân đoạn, không chỉ vì ít thời gian có hạn mà qua loa cuốn chiếu. Ngay cả biên kịch cũng thường xuyên phải ăn ngủ tại đoàn làm phim để có thể chỉnh sửa kịch bản thêm phần hợp lý.

Huang Renjun không có trợ lý đi cùng, cậu trong ngành sống rất kín tiếng, thường sẽ làm việc từ xa, nộp bản thảo là hết trách nhiệm, cùng lắm có sửa đổi, thêm thắt chi tiết nếu được yêu cầu. Hiển nhiên không quen với cách thức hoạt động của đoàn phim, hầu như có thắc mắc, cần trợ giúp cũng đều phải đợi nhân viên giải đáp mới dám thực hiện. Ngày thường sống tự do, không áp lực quen rồi, giờ nhìn người người tranh thủ từng phút để hoàn thành công việc lại thấy mình sống hơi bê tha.

"Biên kịch Huang, nếu anh có mệt quá thì về nghỉ đi, không bắt buộc phải ở đây đâu ạ." Trợ lý của Jeno ngồi bên cạnh quan tâm nói.

Sau ngày đi nhờ xe, trợ lý khéo miệng đã làm thân và thi thoảng lo lắng cho biên kịch Huang, dù có tinh tế cảm nhận mối quan hệ của đôi bên không được hoà hảo lắm. Cứ nói trong giới phim ảnh đạo diễn là quan trọng nhất, nhưng biên kịch cũng như xương sườn của cả bộ phim, có thể gợi ý diễn viên hợp vai cho đạo diễn. Nhất là người có tiếng như Renjun, làm thân chỉ có lợi chứ không thiệt thòi. Thấy cậu có dấu hiệu mệt mỏi, liền tốt bụng nhắc nhở người về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Đây đã là cảnh quay cuối trong ngày, về mặt kịch bản đã được ấn định, các diễn viên chỉ cần diễn theo nó. Renjun gật đầu, duỗi người đứng dậy, đưa chân định về khách sạn, trong lòng thầm nghĩ về sau không nên nhận lời kề vai sát cánh, ăn nằm ở phim trường, quá mệt mỏi, không phù hợp với người thích hưởng thụ cuộc sống như mình.

"Ối!" Tiếng la thất thanh của một diễn viên vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Đạo diễn vội vã cho dừng cảnh quay, nóng vội đi tới kiểm tra hiện trường, chỉ thấy trên tay áo bào trắng tinh của Jeno thấm đẫm màu đỏ. Cảnh hiện tại đang là so tài kiếm thuật giữa nhân vật thế tử và võ quan, kiếm là đồ giả, nhưng để được hiệu quả giống thật, đạo diễn đã yêu cầu tổ đạo cụ chuẩn bị chất liệu kim loại và mài lưỡi sắc một chút, mỗi khi sử dụng phải cẩn thận, giữ khoảng cách nhất định đảm bảo tính an toàn. Mà xui một chuyện, lúc thay trang phục, Jeno bất cẩn khiến lưỡi kiếm xoẹt vào tay, có lẽ do tiếp xúc trực tiếp lên da nên tạo thành vết thương hơi sâu, lại đổ máu. Jeno không muốn vì chút chuyện cỏn con này làm ảnh hưởng cả đoàn, đơn giản để đội hậu cần sơ cứu, băng bó rồi tiếp tục công việc.

"Sao lại bất cẩn vậy hả? Chảy nhiều máu thế này sao không biết báo cho tôi?" Đạo diễn nóng nảy quát: "Có vấn đề gì phải nói ngay chứ, cậu có biết thế nào là chuyên nghiệp không?"

Mắng người bị thương do lo lắng không có được thước phim hoàn hảo chỉ có mình đạo diễn Lee Haechan. Jeno mím môi, buông thõng cánh tay đang chảy máu, cúi đầu tỏ rõ sự hối lỗi. Các nhân viên cùng diễn viên đều im bặt, không ai dám đứng ra xoa dịu. Đạo diễn Lee nổi tiếng là người cầu toàn, luôn muốn giảm thiểu rủi ro, quay hỏng, ngắt quãng, anh quan niệm những thước phim one-take đều sẽ có được cảm xúc trọn vẹn nhất, vì thế tiêu chí tuyển diễn viên, quay dựng đêu rất cao. Đang lúc đánh nhau cao trào, đột nhiên có tiếng hét đã tụt mood, nhìn cánh tay đỏ thẫm máu lại càng cáu hơn, phí cả sức lẫn của, dù Lee Jeno có là siêu sao hàng đầu cũng không bỏ qua.

Trợ lý không thể tiếp tục nhìn thần tượng nhà mình bị la rầy mãi, lập tức nhảy tới, dũng cảm ra sức cúi đầu tạ lỗi: "Xin lỗi đạo diễn Lee, anh Jeno không cố ý ạ. Chúng tôi chỉ nghĩ đây là vết thương nhỏ, không muốn làm chậm tiến độ."

"Cậu nói thế mà được à? Thà nói tay chân không ổn từ đầu để tôi đẩy cảnh khác lên, còn đây đã quay sắp xong còn để xảy ra vấn đề, cậu nghĩ cái nào phiền phức hơn?" Lee Haechan quắc mắt quát.

Huang Renjun nhìn tình cảnh rối loạn trước mắt, lại nhìn thấy máu đang xuôi theo cánh tay, nhỏ giọt chảy xuống của người nọ, trong lòng tuy không muốn, nhưng chân vẫn bước lên, giải vây: "Cảnh quay vừa nãy tôi thấy truyền tải được khá đầy đủ nội dung rồi, chỉ cần chỉnh sửa hậu kỳ và lồng ghép thêm vài cảnh nhỏ thôi. Người đang bị thương, có quát mắng gì để sơ cứu xong rồi nói tiếp."

Lee Haechan dịu xuống, gật đầu thả người, phân công nhân viên hoàn thành các khâu cuối trong ngày. Huang Renjun đảo mắt nhìn Jeno, tự cảm thấy mình đã hết trách nhiệm, không nhiều lời xoay lưng rời đi. Bản thân Jeno cũng ngạc nhiên trước hành động giải nguy của cậu, cúi đầu xin lỗi đạo diễn, vội vàng đuổi theo.

"Renjun, chờ anh với."

Cổ tay bị bắt lại khiến đôi chân thôi bước, Renjun khó hiểu nhìn anh, giọng lạnh băng không cảm xúc: "Diễn viên Lee, anh có chuyện gì cần nói với tôi à?"

"Anh..." Jeno muốn nói nhiều, nhưng không biết nên nói gì: "Anh rất đau..."

Chất giọng này... Lee Jeno của quá khứ đã từng làm nũng cậu mỗi khi luyện tập mệt mỏi, hay bất cẩn dính chấn thương. Huang Renjun thất thần, nhưng tay áo dính máu đã kéo lại sự chú ý, cậu nhăn mặt, nhỏ giọng trách: "Tại sao đến tuổi này rồi anh vẫn không biết tự chăm sóc bản thân?"

Hai người đã yên vị trong phòng nghỉ của Renjun, đãi ngộ của đoàn rất tốt, không cần ở chung với ai. Jeno đảo mắt nhìn sự bừa bộn theo trật tự đậm chất Renjun, đối phương thì đang cẩn thận chấm cồn sát trùng lên vết thương, cảm giác thân thuộc xưa cũ ùa về.

Cuc sng thc tp sinh nuôi gic mng tr thành thn tượng ni tiếng quá đi khc nghit, khó khăn đến ni mt người luôn được khen là tài gii như Lee Jeno cũng dn cm thy mình b quá ti, không bt kp. Mt ngày không ch luyn nhy năm, sáu tiếng, còn phi luyn thanh nhc, các k năng tr li phng vn, chp hình, cân bng c vic hc văn hoá,... Thi gian biu không đơn gin là đến trường, hc thêm ri được đt lưng xung ng như người bình thường, mà còn phi t ci thin ngoài gi, gn như không ngơi ngh.

Người ngoài cuc s cm thy Jeno như đang bán mng đ được ra mt, nhưng t cu nhn thc được mình chng bng mt góc ca nhng bn đng la, h đu có đim mnh riêng, ai cũng tài năng, có cơ hi ln được ra mt. Còn cu không biết mình mnh k năng nào, cũng chng chc chn liu mình có đ sc bt đ chen chân to sáng không, thành ra đành phi điên cung luyn tp, dù là na đêm hay sáng sm, bt k lúc nào có thi gian trng là s đến phòng tp nhy.

"Lee Jeno, thy đã dn là em phi khi đng k trước khi nhy, nhưng ti sao em li liên tc đt cháy giai đon vy?" Thy dy nhy đc báo cáo tng kết ca c lp, đến Jeno thì nghiêm khc phê bình: "Em đang b chn thương đúng không? Nhng bước nhy ca em chm nhp, chân như quét xung sàn khiến chuyn đng rt xu, em có thc s nghiêm túc vi vic thc tp không?"

Không ai nghĩ trước khi ra mt, thn tượng có hình tượng hoàn ho Lee Jeno li yếu kém như vy, cu mím môi, cúi đu không ngng nhn li. T nh đã sng trong li khen ngi, tán thưởng ca nhng người xung quanh, hin ti b mng mà không th nào t thái đ, ch biết nín nhn vào trong, nghiến răng chu đau c gng bt kp tiến đ.

Mt quá, không th nào chu ni na.

Jeno đ sp xung sàn nhà, nga mt lên trn th dc, c người nhp nháp m hôi, tay chân không nhng đau nhc mà còn tê di, mi nh. Vì nhng li nhn xét xu ca giáo viên, cu đã mc k cnh báo, cn răng luyn tp thêm nhm ci thin k năng, nhưng hin nhiên cơ th đã sp đt đến gii hn, nm xung lin không th nhúc nhích ni.

Gia không gian im ng, tiếng chuông đin thoi n ã vang lên.

Jeno nhm nghin mt, c tình làm ngơ, nhưng người gi rt kiên nhn, ln mt không được thì thêm ln hai. Jeno dù rt mun k, nhưng cui cùng vn c gng ngi dy, lết ra góc phòng cm đin thoi xem là ai.

"Anh đây... , va nãy anh tp nhy, nhc bt to nên không nghe thy, đ em ch lâu ri..." Ging Jeno nh xung, nét mt mt mi hin chút vui v: "Em chun b ng chưa?"

Đa nhóc bên kia bt đu líu ríu không ngng, hôm nay em hc nhng môn gì, thy lý khen em tiến b ra sao, gp nhng chuyn gì đu được em sinh đng k li. Jeno ch im lng nghe, đôi khi thêm my câu bình phm, khen ngi tiếp chuyn, tâm trng nh ngun năng lượng vui tươi kia mà du xung.

"Hôm nay ca anh thế nào ? Mi chuyn vn tt ch?" Nhóc con đt ngt hi.

Tuy không được thy mt, nhưng qua ging nói, nhóc có th l m cm nhn được Jeno có gì đó không n, dù thường ngày anh ch yếu nghe, nhưng cách đáp li s không u oi. Jeno đi vi nhóc lúc nào cũng tp trung, sn sàng hưởng ng, mà nay ging thì bun thiu, m cho qua chuyn, chc chn gp vn đ ri.

"Anh không sao, nay anh tp quá sc nên mt thôi em." Jeno cười nh, lp liếm.

"Anh, em ch mong anh có th chia s vi em mi chuyn anh gp phi, rt nh anh, rt lo cho anh, nhưng li không được gp mt. Đng giu em, nhé?"

Ging nhóc nh nh, th th, trong đu Jeno có th tưởng tượng v mt em đang vui cht x xung, bun ru, nếu em đang đây, chc chn em s nm tay mình xoa xoa an i. Hình nh đp đ c lp đi lp li trong đu, hc mt cũng theo đó mà nóng lên, n non: "Renjunnie à, hôm nay anh b thy mng, nng li lm, chân b thương, rt đau mà vn phi nhy, gi nó như không còn cm giác na... Anh rt mt, phi làm sao bây gi?"

Lee Jeno không bao gi chia s khó khăn, càng không có khái nim yếu đui, nht là trước Renjun, người luôn ngưỡng m, noi theo mình. Nhưng chng có vic gì thun li, c tâm hn ln th xác đu đang kit qu, li em nói như chm phi van cm xúc, c thế tuôn ra.

Huang Renjun đu bên kia st sng, xen ln ging nhóc là tp âm st sot: "Anh b thương có nng không? Tri ! Đã đau ri đng có c! Anh đang phòng tp nhy đúng không? Đi em mt chút!"

Nhng tiếng long xong vang m ĩ ri tt, Jeno khó hiu nhìn màn hình tr v menu. Cu nghĩ tín hiu bên nhóc b ngt, lin đơn gin gi tin nhn bo lúc nào em rnh thì gi li cũng được, làm xong lin buông xuôi, nhm nghin mt thiếp đi.

Chuông đin thoi li n ã reo vang, kéo Jeno ra khi gic ng chp chn.

Trên màn hình hin th tên Renjun.

"Anh, chân anh có đ kho đ xung đón em không? Em đang dưới ca toà nhà này." Ging cu lanh lnh bên tai.

Lee Jeno vn tưởng mình còn mơ ng, nh nhàng d dành: "Em đang nói gì vy?"

"Anh Jeno!!! M ca!!"

Trong đin thoi và bên ngoài đng lot phát ging nói ca Renjun, Jeno kinh ngc thò đu ra ca s, lin thy mt qu cu vàng đang nghn c lên, va thy mình đã mng r vy tay, ánh mt trong đêm ti sáng như sao lp lánh. Cu vi vàng bm thang máy, qut th ra vào toà nhà tp tnh chy ra, đa nhóc mi va nói chuyn qua đin thoi đang đng trước mt, trên người mc áo phao vàng nht như lông tơ gà con, gương mt nh giu mình khi cái lnh trong lp khăn len, thy Jeno lin rướn c lên, nhanh chân chy v phía anh.

"Anh ơi!!" Huang Renjun nhào vào lòng người kia.

Hai đa bt đng ôm nhau tht lâu, nht là Jeno, c gng siết cht vòng tay cm nhn mùi hương ca đi phương nhiu nht có th.

"Anh ơi, anh còn đau không?" Renjun đ người ta gi mình, ngóc đu lên hi nh: "Đã ăn gì chưa? Có đói không? Anh gy đi ri này."

Jeno ch biết gt đu theo tng câu hi, trái tim ê m vì đau được dòng nước ngt ngào lan to, cha lành. Ôm đã tay mi buông nhóc ra, mng yêu: 'Đêm hôm mà dám chy ti đây à? Có xin phép b m chưa?"

Renjun lc đu, ph huynh đã đi ng, cu phi nhón chân nh nhàng ly đ ăn, thuc men, thc phm chc năng, đón taxi, nóng lòng mun gp Jeno, nào có đ ý gi đã sp mười hai gi khuya. Jeno va dn nhóc vào toà nhà va càm ràm trách móc, nhưng khoé ming giương lên, không giu ni nim vui.

Renjun mang đến rt nhiu thc phm chc năng, bày ra trước mt cu gii thích công dng, bt đi phương cam kết phi dùng đúng ba, báo cáo đy đ. Jeno gt gù, t đng sau ôm ly thân hình nh bé, c mũi lên chiếc gáy non mm. Renjun cho cu mc sc nghch ngm, vươn người cn thn tháo giày, tt ca người b thương, thy c chân vì b trt mà sưng lên, rt đau lòng, ly rượu thuc chuyên dùng đ xoa bóp, cn thn bóp nn ch đau, chân mày nhăn tít li: "Em c nghĩ anh gii giang, có th t chăm sóc mình cơ, sao li va gy va thương tt thế này? Biết vy không nên ng h anh theo đui nghip thn tượng gì đó, mòn hết c người ri!"

Không thể không nói, Jeno có thể tiếp tục kiên trì, càng ngày càng hoàn thiện bản thân là nhờ Renjun, ngoài miệng có xót xa, than phiền thì cậu vẫn luôn dùng nhiều cách để động viên anh cố gắng, đừng từ bỏ chỉ vì mình mệt, mình cảm thấy không bằng người khác. Trong mắt Renjun, Lee Jeno là người mạnh mẽ, tài giỏi, đẹp trai, xứng đáng nhận được mọi ánh hào quang, và cậu, sẽ là người đi cùng anh từ khi chưa là gì cả, cho đến lúc mọi sự cố gắng được đền đáp, và mối quan hệ trưởng thành theo thời gian sẽ nở rộ đẹp đẽ.

Sau tất cả, anh vẫn thành công rực rỡ, nhưng chuyện tình trong mơ đã không nở hoa thành công. Huang Renjun buông tay.

"Renjun, em có biết không? Đã có nhiều lần anh muốn từ bỏ, kiệt sức, anh đi tìm em mãi, nhưng dù có làm cách nào cũng không thể thấy được em." Jeno đột nhiên nói.

Động tác tay của Renjun khựng lại, nhưng chỉ trong tích tắc đã làm như không nghe thấy, tiếp tục bôi thuốc. Lee Jeno chẳng quan tâm cậu nghe hay không, chậm rãi tự tâm tình với chính bản thân: "Mỗi khoảnh khắc, thành công hay buồn bã, anh đều nghĩ, nếu em đang ở đây, thái độ của em sẽ thế nào? Hơn mười năm qua em trưởng thành ra sao, thi đại học có tốt không? Học trường đại học nào, có còn theo đuổi giấc mơ biên kịch, có còn sáng lạn, nhiệt huyết nữa không? Anh luôn tự tưởng tượng hình ảnh em qua mỗi năm, bám vào nó để không ngừng tiến lên."

Đứa nhỏ năm nào đã lớn khôn, bình tĩnh, trầm ổn, nhưng đâu đó vẫn còn nét trẻ con năm nào. Jeno thấy cậu đã theo đuổi được ước mơ, lại còn có chỗ đứng, thành tựu, tự cảm thấy tự hào, hạnh phúc dù vẫn bị cảm giác ghen tị vì không được tận mắt chứng kiến len lỏi. Nhìn đỉnh đầu đang cắm cúi chuyên tâm, anh không nhịn được đưa bàn tay không bị thương lên, cẩn trọng xoa mái tóc mềm.

Huang Renjun lập tức ngừng tay, ngẩng đầu. Jeno nhìn vào đôi mắt cậu, thấy hình bóng mình trọn vẹn trong đó, những xúc cảm của Renjun khó có thể giấu đi, em vừa lộ ra sự si mê, nhưng vẫn có chút cự nự, muốn né tránh, tủi thân, giận dỗi đều thể hiện chớp nhoáng. Jeno tự cho rằng cậu sẽ không gạt mình ra, đánh báo đưa tay xuống, ôm lấy gò má xinh đẹp, ánh mắt đong đầy tình cảm, nói: "Renjun à, anh xin lỗi, cho dù không biết vì sao lại khiến em rời đi, nhưng anh xin lỗi, vì đã không cố gắng làm em yên tâm và tìm thấy em sớm hơn."

Từng nỗi nhớ, từng câu hỏi, từng chút ấm ức, bí bách theo từng giọt nước chảy từ hốc mắt tí tách rơi xuống má Renjun. Lee Jeno luôn được biết đến với hình tượng khô khan, hơn mười năm ra nghề, ngoại trừ phải khóc do yêu cầu diễn xuất, thì rất hiếm khi được thấy anh rơi nước mắt. Nhưng hiện tại, trước mặt cậu, không phải là ngôi sao Lee Jeno với sự nghiệp thành danh, được bao nhiêu người ngưỡng mộ, reo tên. Anh như một đứa trẻ lạc nhà, đi mãi, đi mãi không tìm được đường về, chỉ có thể đau khổ giấu mình, kiên cường thích nghi với môi trường mới, cứng rắn trưởng thành, cho đến ngày hôm nay mới tìm thấy con đường đúng, những kìm nén đã bị tích tụ thành đá tảng từng chút rơi xuống, sự mạnh mẽ đã hoàn toàn sụp đổ trước thành trì cuối cùng.

Huang Renjun đã từng nhiều lần phải dỗ dành khi anh làm nũng, nhưng trước những giọt nước mắt lại cực lạ lẫm, Jeno ở bên mình dễ xúc động, nhưng nhiều nhất chỉ là đỏ mắt, sụt sịt mũi chứ chưa từng khóc. Cậu lập tức hốt hoảng, lúng túng giúp anh lau nước mắt, thấy người ta không thể ngừng liền vội rướn người vòng tay ôm cổ anh, kéo cả thân hình nảy nở đè lên mình, dịu dàng vuốt tóc gáy, dịu giọng an ủi: "Đừng vậy mà Lee Jeno, anh như thế này em biết phải làm sao đây?"

Nghĩ lại tối hôm đó, tự nhiên Renjun có hơi hối hận bởi hành động bao đồng, đáng lẽ lúc xảy ra vấn đề mình nên lủi nhanh nhất có thể, đừng làm anh hùng để mà cho đối phương cơ hội một tấc lại tiến thêm mười thước như hiện tại.

"Renjunnie, ngày mai đoàn phim sẽ được nghỉ một ngày, em có muốn cùng anh ra ngoài không?" Lee Jeno bê hộp cơm ngồi cạnh biên kịch Huang, thân thiết ghé vào hỏi nhỏ.

Như đã nói, Huang Renjun không có trợ lý, mọi sinh hoạt đều phải tự lo lắng, nhưng sau khi hai người "làm hoà", Jeno đã tự động san sẻ quyền lợi của mình, để cậu sử dụng chung trợ lý. Được cái Renjun không có quá nhiều yêu cầu, chuẩn bị cho Jeno cái gì thì cứ thêm một phần, tuyệt dối không hạch sách, nhiều chuyện, chăm sóc rất dễ dàng. Ban đầu cậu còn cự nự, nhưng về sau thấy cuộc sống đã tiện lợi, dễ thở hơn đành ngầm chấp nhận. Cơm của Jeno ngon miệng và phong phú hơn của đoàn, thôi thì ăn ngon mà không mất tiền cũng lợi ích, chỉ tội đừng có nói năng, hành động như thân yêu lắm.

"Không, mai tôi bận." Renjun lắc đầu, từ chối không suy nghĩ.

"Bận cả ngày hả em? Dành cho anh vài tiếng thôi cũng được, anh không yêu cầu nhiều đâu." Mặt anh hơi xụ xuống, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng bằng cách đưa sang hộp cơm của đối phương tôm viên yêu thích.

"Vậy chắc phải tối muộn..." Renjun bỏ ngỏ.

"Được! Một hai tiếng cũng đủ rồi, em cứ làm xong việc đi, sau đó thì gọi anh, anh sẽ tới đón em." Lee Jeno vội vàng lên lịch hẹn, chốt hạ luôn như sợ cậu sẽ đổi ý.

Vì thái độ của Jeno khiến cả ngày hôm sau Renjun không tập trung, cùng Mark đi đàm phán hợp đồng cũng thất thần, xong xuôi hết lập tức chào tạm biệt anh họ, cầm điện thoại nhắn địa điểm cho ai kia.

"Renjunnie, anh đến rồi."

Huang Renjun thật sự nghi ngờ cả ngày hôm nay Jeno chỉ đợi mình cậu, ly nước mới cầm chưa uống ngụm nào đã thấy mặt. Cậu nhờ nhân viên đóng gói nó lại, đủng đỉnh đi tới. Jeno ngồi ghế lái, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, thấy cậu xuất hiện liền hơi hạ kính, đôi mắt cong lên phản ánh chủ nhân đang cười tươi. Renjun lờ đi, mở cửa hàng ghế sau, ngồi vào.

"Sao em không ngồi cạnh anh?" Jeno xoay đầu, ánh mắt có chút thất vọng.

"Ngồi đâu chả được, anh mau lái xe đi." Cậu nghiêm mặt, không lắm lời.

Lee Jeno cũng chẳng ép uổng thêm, khởi động máy, chăm chú nhìn đường đi, không khí khi chỉ có hai người lúc nào cũng gượng gạo. Đôi lúc anh giương mắt, lén nhìn đối phương qua gương chiếu hậu, người ta chống tay, nhàm chán nhìn người nhìn đất nhìn trời, thi thoảng lại làm như lơ đãng đảo mắt nhìn đằng trước, nhận ra mình bị phát hiện, lập tức mất tự nhiên quay đi. Jeno cười cười, đưa cậu đến một toà căn hộ riêng tư cách đó không xa.

"Đến nơi rồi, mình xuống thôi em." Jeno dừng xe, anh bước xuống, vòng ra đằng sau giúp Renjun mở cửa.

Cậu ngơ ngác làm theo, trong hầm để xe chỉ có hai người, Jeno lén cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của người kia, chậm chạp dắt người đi theo mình. Nhìn theo sự quen thuộc, thoải mái khi bước đi, Renjun đoán anh đang sống tại đây. Jeno, dẫn cậu đến một căn phòng nằm trên tầng áp mái của toà nhà, hàng xóm chỉ có một hộ, mở cửa rồi mời cậu vào nhà. Bên trong lan toả sự ấm áp của ánh đèn vàng, nội thất không quá nhiều, gọn gàng, cũng có thể thấy được sự sung túc, tiện nghi. Jeno để cậu ngồi xuống sofa êm ái, cười tít mắt hỏi: "Em uống trà nhé? Có trà bưởi mật ong mà em thích đấy."

Anh bưng khay trà đã được chuẩn bị sẵn, đặt một cốc trước mặt Renjun. Cậu nhớ tới ly nước chưa uống được ngụm nào bị mình để quên dưới xe, tự cảm thấy có lỗi với nó, nhưng mùi thơm thoang thoảng của bưởi pha với mật ong, cùng với sự mát lành do ủ lạnh khiến lòng cảm thấy khoan khoái.

"Anh đưa tôi tới đây chắc không đơn giản là muốn uống trà nhỉ?"

Jeno gật đầu, đánh bạo nắm lấy tay người kia, mở lời: "Anh đã nghĩ rất nhiều, anh biết tình cảm của chúng ta không thể đứt gánh không lời từ biệt như vậy được. Anh mong hôm nay có thể biết lý do được không em? Nếu anh đã phạm phải lỗi khiến em không thể tha thứ, anh sẽ chấp nhận từ bỏ."

Lee Jeno vẫn luôn như vậy, trong quá khứ anh là người rõ ràng, yêu thì sẽ biểu lộ, dành trọn mọi điều tốt nhất cho người yêu, ghét cũng phải chia sẻ để còn biết mà sửa đổi. Có nhiều lần hai người giận dỗi, Jeno có nói, nếu em muốn chia tay, chỉ cần là một lý do hợp lý, anh sẽ buông tay.

Nhưng đã chia tay, thì làm gì có hợp lý hay không?

Chẳng phải hết yêu, tình cảm dành cho Jeno vẫn nguyên vẹn, những năm qua cậu luôn theo dõi từng đường đi, nước bước, ủng hộ các sản phẩm, anh là người con trai làm cho thanh xuân của cậu trở nên đẹp đẽ, đáng nhớ. Nhưng có lẽ, Jeno sẽ chẳng thể nào ngờ, Renjun lựa chọn chia xa, chỉ vì bản thân cảm thấy không còn phù hợp với tương lai anh lựa chọn.

Lee Jeno khi đã quyết tâm làm gì thì s đt được thành công bng mi giá, bng chng là cu đã không còn là thc tp sinh yếu kém, tr thành người chc sut được ra mt ca nhóm nhc ch lc sp ti. Jeno thay đi phong cách, mái tóc loà xoà che trán cùng gng kính dày đã được thay thế bng kiu tóc thi trang, kính áp tròng giu đi khuyết đim th lc yếu, đ l ngũ quan sc nét, qua tay th make up li càng làm anh thu hút hơn, tim năng làm center rt ln.

Công ty đã n đnh phong cách, s lượng thành viên cùng đi hình ra mt. Ngày biết kết qu, người đu tiên được anh báo tin không phi b m, mà là Huang Renjun.

"Tht sao??? Chúc mng anh nhé!! Em biết ngày này s đến mà!!" Qua đin thoi, Jeno nghe thy ging hét hào hng, mng r ca đi phương, anh mường tượng được nhóc con đang nhy nhót tưng bng, vui hơn c bn thân đ đi hc. "Ahhh!! Em là bn trai ca thn tượng ni tiếng Lee Jeno!!!"

Nhóc con mà đã high là s không th nào h nhit ngay luôn được, c liên tc hi xem lúc nào quay hình, lúc nào đăng MV, t chc showcase có hoành tráng không? Jeno b hi mà như đang tr li phng vn ca nhà báo, anh cười, nhn ni gii đáp tng thc mc. Renjun cười khì khì, lăn lăn trên giường, tâm trng tt đp bo: "Cui tun này là ngày ngh ca anh đúng không? V nhà nhé, em s chun b mt tic mng nho nh cho anh nè!!"

Jeno đng ý, bn tháng na s ra mt, công vic chun b rt nhiu, s không có rnh đ thường xuyên gp mt, tranh th lúc nào hay lúc y. Cũng đã lâu không được thy cu, tht mong đến cui tun.

Nhưng Jeno đã không đến...

Renjun ngi gia căn phòng trang trí bóng bay, banner chúc mng, đ ăn, bánh ngt bày sn. Ba tic nho nh này đã khiến cu loay hoay thi bóng, bày bin, ri còn t làm bánh kem, dù thành qu hơi nham nh nhưng chc chn anh s cm đng lm luôn.

Gi hn, Jeno không xut hin.

Na tiếng sau, không mt cuc đin thoi...

Mt tiếng, ri hai tiếng... Renjun ng quên.

Ca phòng được gõ gõ.

Renjun úp mt trên bàn, mơ màng tnh dy, nghe tiếng gõ lin tnh táo, mt mng r nhy đến m ca.

"Anh..." N cười cht tt.

Người n không phi đi tượng đang ch mong, m Renjun đi ngang, thy phòng con trai vn sáng đèn nên mun nhc cu đi ng sm. Renjun gt đu đáp ng, sp mười hai gi, chc Jeno s không ti na đâu, đành chán chường thu dn đ ăn, u oi leo lên giường trùm chăn kín đu.

Chuông đin thoi kêu inh i.

Phin quá đi.

Renjun không mun nghe.

Chuông vn tiếp tc reo, Renjun không thèm nhìn màn hình, cáu knh tt ngun, cu đang rt tc gin, không mun trút lên cá nhân nào, k c Jeno. Gi cn phi gm nhm mt mình, ri sáng hôm sau ng dy s quên hết, và bình thường tr li.

Mt đêm gp toàn ác mng.

Renjun thc gic vi cái đu nng trĩu và đôi mt qung thâm, c nghĩ mình có th phi sch ni bun như nhng ln khác, nhưng ngay khi đc tin nhn: "Anh xin li, bn anh có lch trình đt xut, không kp báo, đ ln sau anh v em nhé." thì cõi lòng lp tc trùng xung. Lee Jeno chưa tng tht hn, nếu có vic bn s luôn báo trước, hoc khi cu gin, s tìm cách liên lc. Mà gi ch có mt tin nhn duy nht, thm chí cũng không có ni mt li hi thăm. Renjun chán chường, ct ln đáp: "Vâng, anh gi sc kho nhé." ri nm vt ra giường, toàn b năng lượng sn sàng cho ngày mi nháy mt b rút cn.

Huang Renjun không ng kch bn trong phim li áp dng lên b phim cuc đi mình. Cu tng xem mt b phim, nhân vt n chính cũng đang yêu mt thc tp sinh nhóm nhc idol, cũng thm thiết mn nng lm, nhưng sau dn, s ni tiếng, nhng tham vng tiến xa đã khiến anh người yêu thay đi, ch tp trung vào s nghip, dn buông xuôi tình yêu, mi quan h ca h c thế kết thúc không th cu vãn. Ngày đó Renjun còn không tin, ch nghĩ phim nh to drama xem cho vui, ch mình và Jeno gn bó, thương nhau nhường này, đâu th vì nhng lý do lãng nhách mà xa nhau được.

Ri cu nhn ra, nhng tình tiết trên phim đu là ly t đi sng tht. Càng đến thi đim ra mt, càng phi chy nước rút đy nhanh tiến đ, trước đây mi ngày đu gi đin tâm s, sau dn ch có th nhn tin, và ri gn như biến mt khi cuc đi nhau. Renjun c gng l đi s khác l, tp trung vào ôn thi, năm nay s thi đi hc, không th đ yêu đương nh hưởng đến thành tích hc tp được.

Cui cùng cũng đến ngày Jeno debut.

Người con trai to sáng, hào nhoáng trên màn hình quá xa l vi Renjun. Ca khúc ra mt sôi đng, hình tượng nhng chàng trai cá tính ni lon rt phù hp vi Jeno, cu chưa tng nghĩ s có ngày được thy mt Lee Jeno ng ngáo tóc undercut, ánh mt va sc lnh, va cng đu như vy. Trong tim thc, anh lúc nào cũng là mt con mt sách hin lành, ngoan ngoãn trong mt thy cô, bn bè. Người con trai đp trai kia, cũng tên là Jeno, đường nét gương mt hao hao anh, nhưng chng phi người cu yêu.

Sao anh ra mt, Renjun li không chút vui mng thế này?

Vé vào ca được b m Jeno đưa cho, còn được kèm đc quyn vào hu trường chúc mng, đng viên các thn tượng tân binh. Renjun xc li tinh thn, chun b cho anh mt bó hoa xinh đp, nóng lòng ch giây phút gp được anh.

Nhóm thn tượng được chăm chút cn thn, qun áo, trang sc, trang đim rt chn chu. Lee Jeno đm nhim v trí center, t nhiên có đim ni bt hơn đôi ch, mt k sc lnh, tóc undercut to kiu cá tính, các nhân viên hu cn đang quây li chnh chang, gp rút lm ri.

Renjun đng sau người nhà ca anh, ch mi người đng viên xong mi t tn đi đến, đưa bó hoa, thân thiết ôm người kia, nói nh vào tai, âm lượng ch hai đa nghe thy: "Đp trai quá! Em rt t hào v anh, din tt nhé!"

Ai cũng tưởng hai người là anh em tt, thy ôm nhau lâu cũng không nghi ng, ch đơn thun nghĩ là Renjun đang truyn sc mnh cho người anh thân thiết.

"Lát na anh din, em ch được nhìn mình anh, hét tên mình anh thôi nhé. Anh đ ý đy, nếu không thy em làm vy, v s b pht!" Jeno xoa đu Renjun, nghim ging nhc nh.

"Bao nhiêu người, đèn chp git, anh phi có Thiên lý nhãn mi làm được đó." Renjun buông anh, đm đm vào ngc người ta, bun cười mng.

"Anh ha, k c khi em hoà vào c trăm người dưới kia, anh đu có th nhìn thy em."

Nhưng, Lee Jeno li không tìm thy cu.

Không phi vì Huang Renjun đng nơi khó tìm, hay do ln vào đám đông, n hin dưới nhng làn đèn màu chp git theo giai điu nhc, mà ánh mt ca anh, ngp tràn s si mê vi ánh đèn sân khu cùng tiếng c vũ reo hò. Renjun s chng th nào quên, s hưng phn, thái đ nhit huyết ngày hôm y, đôi mt tng ch say đm nhìn cu, ging nói m áp không còn dành riêng nhng li ngt ngào cho cu đã cng hiến cho gic mơ luôn âm cháy trong tim thc.

Li ln na, Renjun không nhn ra Lee Jeno, chng còn là chàng trai có chút khép kín, luôn đeo trên mình gng kính cn, vùi mình trong phòng hc, cũng chng phi người con trai lén trn các bui tp đ hn hò, công kênh cu trên lưng, nhìn ngm mt tri ln nơi sân bóng quen thuc. Lee Jeno ca hin ti là thn tượng, là ca tt c mi người, anh thuc v sân khu, thuc v nơi khiến anh được th hin bn thân mình.

Nước mt vô thc rơi xung.

Tình yêu ca chúng ta, cũng đã đi theo dòng nước mt ri.

Jeno lặng im nghe những lời kể của Renjun, cho dù chỉ là những mảng ký ức chắp vá, dữ liệu không đủ, anh nhận ra mình đã quá tập trung vào ước mơ mà vô tình bỏ qua cảm xúc của cậu. Kết thúc showcase, Renjun không xuất hiện, trong hậu trường, Jeno ráo hoảnh tìm kiếm, mọi người nói cậu phải về học bài, gọi điện không nghe, tin nhắn không hồi âm, về sau tìm đủ mọi cách cũng không bắt được hình bóng, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, mãi đến ngày đụng mặt ở nhà hàng.

Renjun đã hi sinh tình yêu của mình vì Jeno, thành toàn hoài bão được đứng trên sân khấu, toả sáng, nổi tiếng. Một khi đã dấn thân vào con đường thần tượng, phải toàn tâm, không được xao nhãng, đặc biệt là yêu đương. Hơn nữa, Jeno của lúc đó đã hoàn toàn xa lạ, Renjun thật sự không biết phải yêu anh thế nào, dừng lại chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

"Renjunnie, có lẽ hiện tại đối với em đã quá muộn, nhưng anh chưa từng muốn buông tay em. Anh đã thành công, đã có chỗ đứng, chúng mình sẽ không còn những nỗi lo, hay phải bỏ em lại nữa." Jeno đan tay mình vào tay em, đặt lên trái tim mình.

Renjun im lặng không nói, nhưng đôi mắt đã hơi nhuộm đỏ.

"Chúng mình bắt đầu lại được không? Như chúng mình vẫn là những đứa trẻ, quay về điểm bắt đầu. Anh không chỉ muốn cùng em trải qua thanh xuân, mà còn muốn có em đồng hành đến hết cuộc đời."

Bàn tay đang được nắm lấy khẽ giật, những ngón tay dần cong xuống, bao trọn lấy những khớp tay rắn rỏi, bên tay rảnh rỗi đưa lên che mắt anh, nhanh nhẹn rướn lên, đặt lên đôi môi khô khốc một nụ hôn nhẹ, thoang thoảng hương thơm của trà bưởi mật ong.

"Chào anh, em là Huang Renjun, về sau mong anh kèm cặp em nên người."

Người vừa được hôn nhoẻn miệng cười, khung cảnh làm quen của quá khứ chợt hiện về, giống như khoảng cách mười mấy năm đã bị xoá bỏ.

"Chào em, anh là Lee Jeno, từ nay sẽ chịu trách nhiệm cuộc đời em."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store