Noren Oneshot Trans Hai Nua Hanh Phuc
Cậu ghét phải ăn một mình, nhưng cũng ổn thôi.Ổn thôi, cậu nghĩ vậy, khi ngồi trên sàn trước bàn ăn nhỏ của họ, đồ ăn trước mặt mang vẻ nhạt nhẽo. Cậu với lấy cái máy tính bảng trong túi, đặt nó bên cạnh mâm cơm, và mở lên trang web có chương trình TV mới mà Donghyuck tham gia để xem. Đó là một show du lịch review đồ ăn hợp tác với mấy tên tuổi lớn trong làng điện ảnh, và Donghyuck thường phải làm phụ tá tại trường quay, cũng chính là lý do vì sao cậu chỉ được gặp thằng bạn khoảng hai lần trong năm.Cậu lại trệu trạo nhai.Những tối thứ Sáu dần trở nên túi bụi với đống deadlines và những buổi tụ tập xã giao vì công việc. Cuối tuần thi thoảng là thời gian làm những việc riêng không có Jeno, hoặc của anh nhưng không có cậu. Mỗi ngày trôi qua đều là cậu cảm thấy tất thảy mọi người đều đang chầm chậm tiến về phía trước trong khi cậu thì vẫn ở nguyên đây. Vẫn là con người này."Ổn thôi mà," cậu lớn tiếng cất giọng khi kết thúc bữa ăn, dọn những hộp đựng đồ ăn bỏ vào túi và đặt nó bên cạnh thùng rác.Cậu trở mình trên ghế, túm một trong những con Moomin nhồi bông và ôm lấy nó, chân tay bó gọn với thân trên để nằm vừa. Khi cậu xem xong những tập đã bỏ lỡ thì đã gần nửa đêm. Thanh âm lặng ngắt sau khi chương trình kết thúc khoan thêm vào cơn phiền muộn trong cậu, và Jeno vẫn chưa về. Cậu nằm trên ghế thêm một lúc nữa, chỉ di rời về chiếc giường trống trải khi lưng bắt đầu đau nhức. Rồi như thể đã xếp hàng sẵn, một tràng suy nghĩ như thác đổ bắt đầu dồn dập tràn vào đại não cậu, một phần nhỏ trong cậu muốn nhắn tin cho Mark hoặc Donghyuck hoặc thậm chí là Jaemin, nhưng rồi cái gì cũng phải có giới hạn thôi, ai lại đi lải nhải cùng một điều hết lần này đến lần nọ cho đến khi làm người khác phát ngán lên được kia chứ, nên cậu đành nằm thở, nghiêng người và tự nói với chính mình, Sẽ ổn thôi. Đâu phải ngày nào cũng là ngày tồi tệ.
***
Đâu phải ngày nào cũng là ngày tồi tệ đâu, cậu nhắc nhở bản thân thế khi nằm trên chiếc giường dành cho hai người. Cậu nhìn về phía chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường.01:27.Cậu trở mình khe khẽ, bị đánh thức khỏi giấc ngủ nông bởi tiếng ai đó lục sục ngay bên ngoài phòng ngủ. Vài phút trôi qua, cậu nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt. Jeno tiếp tục đi lại trong phòng. Vẫn giữ dáng nằm yên, Renjun đợi anh xong việc. Một lúc sau, cậu thấy một phần giường lún xuống, hai cánh tay luồn qua eo cậu, hơi thở mơn man vùng sau gáy."Em lại đợi anh đấy à?" tiếng Jeno rủ rỉ kề bên làn da cậu ngay khi anh lựa được dáng nằm.Renjun ừm nhẹ và kéo hai cơ thể sát lại gần nhau. "Không có anh không ngủ được," cậu thì thào đáp lại.Cậu cảm nhận được Jeno cựa người; rồi, một làn môi chạm lên cổ cậu. "Hôm nay xin lỗi em." Cậu cảm nhận được những dấu hôn nho nhỏ, dịu dàng rơi lên da thịt, vòng tay vẫn ôm trọn lấy cậu. "Mấy giờ em về đến nhà thế?"Cậu xoay người nhìn Jeno, cầm lấy cánh tay không đặt bên dưới cậu và nhấc lên để lên mặt mình, cho tay anh đỡ lấy cằm cậu. Jeno khẽ ngâm nga hiểu ý, ngón cái của anh dần vẽ những vòng tròn nhỏ xoa xoa má cậu. "Tầm 10 giờ," cậu lầm bầm, gắng gượng đáp lời, cảm thấy cơ thể dần mất nhận thức; chỉ còn lại hơi ấm của Jeno ầu ơ cất lời âu yếm."Được rồi. Em ngủ tiếp đi nào."Họ cứ vậy mà nằm đó - được bao lâu, cậu không rõ - ý thức của cậu như tới như lui. "Có chuyện gì vậy anh?" cậu hỏi, giọng trĩu nặng ngái ngủ, nhớ lại tiếng nói thấm mệt của Jeno lúc anh điện cho cậu báo phải hủy bữa tối của họ."Nay mệt quá." Hơi thở của Jeno lướt trên môi cậu khi anh thầm thì. Tiếng nói của họ chói tai cậu quá, thậm chí ngay cả khi cậu đã thiếp ngủ rồi. Đêm nay thật tĩnh lặng. Tiếng nói của họ là âm thanh duy nhất cậu nghe được.Em có thể làm gì để giúp anh không? Cậu không chắc là mình đã nói to thành tiếng, giống như một trong những khoảnh khắc, khi cậu tỉnh giấc, cậu bắt đầu hoài nghi điều này đang là mơ hay thực. Kể cả tiếng đáp lại của Jeno nghe cũng thật mơ hồ. Mơ màng, êm dịu. "Em ngủ đi và cứ để anh ôm em như thế này, nhé?""Được," cậu nói thầm, trước khi cơn buồn ngủ cuốn cậu đi.Khi cậu đã chìm sâu hơn vào giấc ngủ, cậu cảm nhận được Jeno ôm lấy đầu cậu rồi đặt dưới cằm anh, bàn tay đưa xuống xoa những vòng xoay dỗ dành trên lưng cậu. Cứ thế, cậu dễ dàng tiến vào cơn mơ.Ổn rồi, cậu nghĩ. Mọi thứ đang dần ổn rồi.***
Hôm nay căn bản là một ngày tệ hại. Khoảnh khắc cậu thức dậy, cậu đã biết rồi hôm nay sẽ là một ngày tệ hại. Cảm giác cáu kỉnh châm chích đã cố trụ vào từng thớ cơ trong thân thể cậu - tiếng quảng cáo trên tàu quá ồn ã, con đường đến văn phòng dài hơn mọi ngày, ánh mặt trời trên đường cậu đi quá chói chang.Cậu ngước nhìn chếch màn hình máy tính, thấy Mark đang đi về phía cậu, nụ cười ngốc ngốc thường thấy đeo trên mặt. Mark bắt được ánh mắt của cậu và không rời điểm nhìn, nụ cười ngố tàu ấy càng kéo rộng thêm khi anh tiến đến gần. Renjun vẫn giương mắt nhìn, chờ đợi.Riêng tầng này trong tòa nhà văn phòng của họ đã trông như một phòng trưng bày cỡ đại của hãng IKEA, cả sàn được chia thành nhiều khu với các chủ đề, màu phối khác nhau, và ánh sáng được chiếu rất có chủ đích để đem lại điều mà khoa học gọi là không gian hoàn hảo cho các nhà sáng tạo nội dung ở bộ phận Thiết kế làm việc trong trạng thái tốt nhất. Nói thế để ý bảo rằng, nơi này là một chốn công sở vô cùng tuyệt vời. Cơ mà, với sự bực bội vô cớ mà cậu đang mang trong người, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là cậu thà được nằm trên giường, vùi mình dưới chăn, tránh xa khỏi cái văn phòng hoàn hảo chết tiệt này còn hơn.Mark đi qua màn hình LED gắn trên cạnh tường ở góc phòng, trên ấy đang phát một đoạn quảng cáo có Renjun tham gia thiết kế. Cơn cáu kỉnh trong cậu lại trở nên ngứa ngáy.Có vẻ như Mark mất nhiều thời gian hơn mới tới được chỗ cậu. Khi đó, anh kéo cái ghế xoay ở chiếc bàn trước mặt Renjun rồi điệu nghệ xoay một vòng trước khi ngồi vào đó."Rằng thì là mà," Mark nói, cuối cùng cũng ngồi bên cạnh cậu.Cậu nhướng cặp mày, hơi nghiêng mặt để ra dấu mình đang nghe."Họ mua bài hát rồi. Và tên anh được thêm vào, kiểu dạng như, danh sách nhạc sĩ/nhà sản xuất độc quyền ó."Cậu quay hẳn qua Mark, và Mark đủ hiểu ý để tự ôm lấy cánh tay mình tránh khỏi những phát đập điên cuồng và phấn khích đến từ cậu em. Nụ cười tươi rói trên gương mặt cậu là 100% thật lòng, tâm trạng cậu đã tốt lên ngay được. "Cuối cùng thì anh cũng rời bỏ em rồi đấy."Mark bật cười. "Đừng lo, chắc chắn sẽ không đi đâu cả. Ăn của người đời đâu có dễ thế."Cậu thở dài đồng tình, lại xoay ghế về màn hình của mình. Khi Mark vẫn cứ lần khân chỗ cậu, cậu lại quay ra nhìn anh, nhấc chân mày. "Chúng ta đều rỗng túi cả. Em méo bao anh ăn đâu nhé.""À, thì, anh đã gặp Jeno sáng nay. Khi ấy anh đang đi mua cà phê sau buổi họp. Chắc là công ty của cậu ấy ở gần đó." Cậu càng nhướng mày cao hơn nữa, bởi giọng nói của người kia có vẻ nào đó cho thấy vẫn còn điều gì nữa trong câu chuyện phiếm này. "Anh có lỡ lời nói là em muốn nghỉ việc. Ờm, trông cậu ta có hơi ngạc nhiên á."Cậu trân trân nhìn anh bạn, ngớ người.Anh ấy là bạn cậu, cậu lặp đi lặp lại trong đầu. Anh ấy là bạn cậu, và anh ấy không đáng bị bóp ngạt ngay lúc này. Có lẽ để sau bữa tối ăn mừng của họ đi."Xin lỗi nha." Cậu vẫn nhìn anh chằm chằm. "Anh không nhận ra là em vẫn chưa nói chuyện với cậu ấy - Ý anh là, em hiểu ý anh rồi đấy.""Em vẫn nói," cậu đáp lời, lý luận. Cậu vẫn mà. "Chỉ - chỉ là không phải về những việc ấy."Lần này, Mark lại là người mím môi, nhướng mày.Cậu cố gắng nghĩ cách làm thế nào để dẹp gọn cuộc trò chuyện này đi ngay lập tức nhưng đầu óc lại trống rỗng. Vũ trụ hôm nay đã chống lại cậu. Thở ra một tiếng ngao ngán, cậu trả lời, "Ý em là, em nên nói gì đây, hả? Những điều mà em đã than đi thở lại cả triệu lần à? Em chỉ muốn ngừng trở nên -"Cậu ngưng bặt."Ngừng gì?"Thảm hại, cậu nghĩ nhưng không cất thành lời. "Em chỉ không muốn làm anh ấy mệt mỏi thêm nữa. Anh ấy đã có cả đống việc cần xử lý lúc này rồi."Ánh nhìn trên gương mặt Mark khiến cậu cảm giác đang bị soi xét, và, bất kể chủ đích của anh bạn là gì, nó đều khiến cậu thấy tệ hại. Đôi khi cậu cảm thấy hối hận vì đã phô bày bản thân cho quá nhiều người, vì đã cho họ thấy những phần quá mong manh của chính cậu, và cậu ước gì cậu có thể biến mất khỏi ký ức của mọi người, kiểu như, vút một cái. Cậu nhìn đi chỗ khác. Nỗi bức bối quay trở lại, giọng nói cất lên nghe có phần lạnh lùng. "Đó tóm lại là chuyện riêng của em.""À. Ừ. Anh hiểu rồi. Xin lỗi em."Cậu không rõ vẻ mặt của người kia trông như thế nào khi anh nói thế, bởi cậu còn bận rộn giả vờ chăm chú vào trang tính trắng phau trên màn hình vi tính của mình.Họ cứ ngồi đó, yên lặng. Giờ thì lại thấy cả tội lỗi nữa. Cậu rủa thầm khả năng của loài người khi có thể gọi tên được ngần ấy những xúc cảm mâu thuẫn."Không đâu." Cậu thở dài - lần thứ một trăm trong ngày. "Không phải lỗi của anh. Em chỉ - ờm - sao kỳ vậy nè." Lại một tiếng thở hắt. "Ừm," cậu tiếp tục, quay ra nhìn Mark, "mình đổi chủ đề được không anh ê?"Mark nhìn cậu; thế rồi, với một cái gật đầu thông cảm, anh rón rén cười. "Lát anh phải bao à?"Cậu cũng cười lại, giả vờ khinh khỉnh đáp lời, "Chứ còn sao nữa."***
Sắc thái ảm đạm nơi tàu điện ngầm, với tầng tầng lớp lớp những mảng màu xanh lá xanh dương, sắc trắng lờn lợt của ánh đèn và những khoảng tường, hòa với vẻ hối hả của đám đông ngày thứ Năm vẫn thường ngày tất bật, trái ngược hẳn với bảng quảng cáo rực rỡ của Samsung ghi hình bộ đôi thần tượng CHENJI hiện đang được trình chiếu trên rất nhiều màn hình kỹ thuật số gắn bên cạnh các lớp tường kính của cửa tàu. Cậu nhìn những đoạn quảng cáo nối nhau lặp đi lặp lại - một cái là quảng cáo cho hương vị mới của một loại thức uống phổ biến, một cái khác cho một bộ phim truyền hình sắp phát sóng, một cái nữa về một nhãn hiệu đồ uống khác, và cơ số những quảng cáo về mỹ phẩm.Đó chỉ lại là một ngày bình thường khác.Cánh cửa kính cuối cùng cũng rộng mở đón đám đông mệt mỏi chỉ mong ước được về nhà. Bàn chân nặng nề của Renjun đã quen dần với những bước khó nhọc, tay cậu nắm lấy cây cột để đứng vững khi tàu đột ngột di chuyển.Điểm nhìn của cậu liên tục thay đổi, từ những bức tường vun vút bên ngoài, cho đến bài hát đang xập xình trong đôi airpods của cậu, rồi đến thân ảnh của cậu phản chiếu trên cánh cửa tàu.Lông mày hơi cong lên, mắt không thèm động mí, răng cắn lấy môi dưới thành ra môi hơi lệch đi đôi chút.Cậu chưa gì đã mường tượng được ra vẻ mặt thất vọng ấy của Jeno.Xảy ra xích mích không phải là chuyện gì quá hiếm thấy; họ sống cùng nhau - và việc khó chịu với một người cùng chung đụng trong một không gian nhỏ hẹp thì khác so với việc trút sự bực tức lên một vật thể cùng tồn tại trong vũ trụ bao la này.Cơ mà, họ thật sự rất hiếm lần cãi nhau.Thế nhưng, họ sống cùng nhau, nên khi nào họ cãi nhau, thì như thể là địa ngục.Phải trông thấy nhau, rồi còn hít thở chung bầu không khí và hơn hết là ngủ chung giường - không ai nằm được trên chiếc ghế dài, và cả hai đều cực kỳ quan tâm đến chất lượng giấc ngủ. Khi ấy như thể cả hai đang bị buộc phải tham gia một màn bạo hành tinh thần mà không ai muốn nhập vai cả. Nhưng Donghyuck thì sống cách đó một giờ xe, Mark còn một người bạn cùng phòng nữa, và Jeno thì thà bị bạo hành còn hơn là sống chung với bất kỳ một sinh vật nào khác.Cuộc chiến tranh lạnh dài nhất mà họ có kể từ khi ở với nhau đã kéo dài ba ngày. Jeno đã xử sự như thể cậu không tồn tại; Renjun cũng vậy, mặc dù với cậu thì điều này khó hơn - Jeno cao gần mét 8, làm ra mấy âm thanh kỳ cục dễ thương khi mà anh tập trung, có chuông báo thức kêu quá to và mãi mới chịu ngắt vào các buổi sáng.Cậu không đếm xuể số bài hát đã nghe khi tới điểm dừng. Cậu để những người khác xuống tàu trước, những bước chân cậu chầm chậm cần mẫn tiến đến chiếc thang cuốn uể oải, tới lối đi, và rẽ vào con đường về căn hộ của họ.Tòa nhà lúp xúp mang nước sơn tẻ nhạt hiện ra trong tầm mắt, và Renjun bất giác thấy mình thở dài. Cậu cúi đầu chào ông già gác cửa, đi vào bên trong, cuốc bộ cầu thang, rồi đứng một lúc lâu bên ngoài dãy hành lang hẹp, ngón tay chấp chới trước bảng khóa cửa điện tử. Hít một hơi sâu, cậu nhập vào dãy số 0023 và vặn tay nắm.Với mái đầu tựa thoải mái vào chiếc gối đặt trên một phần tay ghế, Jeno ngước mắt khỏi điện thoại, đăm đăm nhìn cậu một thoáng trước khi nở nụ cười, và duỗi nhẹ cánh tay để chào đón cậu. Renjun làm một loạt động tác, tháo giày, lấy hộp đựng airpods từ trong túi xách và cất từng cái, rồi đặt túi lên bàn, thêm việc đi đến chiếc tủ lạnh mini họ mới sắm để cất túi đồ ăn mà Mark dúi cho cậu để tạ lỗi, rồi mới tiến tới hôn lên môi anh bạn trai."Chào anh.""Em. Mừng em về."Jeno vẫn mặc bộ quần áo đi làm, cái túi đeo chéo của anh nằm trên nền nhà, kính mắt đặt trên bàn. Cậu nhấc chân anh lên và đặt lên đùi mình khi ngồi xuống. Họ cứ thế ngồi một lúc - Renjun lưng tựa vào ghế, mắt nhắm lại, Jeno quay về lơ đễnh lướt điện thoại.Khi thấy Jeno không có vẻ gì là sẽ đề cập đến màn đụng độ với Mark sáng nay, cậu quay đầu sang bên, mở mắt và nhìn thẳng vào Jeno, anh để ý và nhìn lại, nhướng lông mày như có ý hỏi."Em không bỏ việc đâu."Jeno có thói quen tránh những xung đột, lờ chúng đi cho đến khi anh bùng nổ. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, mắt không hề chớp, hơi cắn lấy môi dưới. Jeno tránh xung đột cho đến khi anh buông xả ra hết, nhưng Renjun hiểu anh quá rõ.Cậu hít một hơi rồi ngồi thẳng người. "Em chỉ muốn nói thế thôi."Jeno nhún vai, lại chúi mũi vào điện thoại. "Okay em."Cậu vẫn nhìn anh. Một cách từ tốn, cậu cố nói thêm, "Đừng giả vờ là anh không giận nữa đi.""Anh giận gì đâu."Cậu để cho bầu không gian lắng lại cho đến khi nó bóp ngạt lấy cậu, cho đến khi bực bội dồn nén tràn tâm can. Cậu cất lời, giọng nói vẫn không hơn gì một tiếng thì thầm, "Chính anh bảo em rằng em nên bỏ việc."Jeno cuối cùng cũng nhìn vào cậu, hạ điện thoại xuống và nói với cậu bằng giọng nói cùng âm vực, "Anh bảo em thế vì thấy em chẳng vui vẻ gì.""Em không phải không vui vẻ gì," cậu cự cãi, lại một lần nữa bao biện, nâng tông giọng kha khá. Sự thất vọng bao trùm lấy cơn giận vô cớ và giờ, cậu không thể ngừng nghĩ: cậu chắc chắn rằng cậu có hàng trăm ngày bình ổn, nhưng cớ làm sao những hôm đáng nhớ lại không phải là chúng?"Đây không phải là chuyện đáng bàn ở đây," người kia thở dài."Thế chuyện gì thì mới đáng bàn?""Renjun." Jeno hiếm khi gọi cậu như thế. Bỏ chân khỏi đùi cậu, Jeno ngồi dậy hẳn hoi và ngả người vào lưng ghế, tay nắm chặt điện thoại. "Em có nghĩ đến liệu anh sẽ cảm thấy thế nào khi anh còn chẳng biết Mark đang nói cái gì hay không? Anh còn chẳng thể hiểu nổi em đang nghĩ gì nữa?"Sự mệt mỏi hòa cùng với thất vọng thấm vào từng thớ cơ trên người cậu, nên câu hỏi bật ra nhuốm vị cay đắng, "Lần cuối cùng anh ăn tối với em là khi nào thế, hả Jeno?" Lẽ ra, nó không thật sự cần phải cay nghiệt như thế, bởi cậu biết Jeno bận, biết Jeno đang làm những việc quan trọng đối với anh.Tội lỗi, lại một lần nữa."Anh đã nói với em là hiện tại công việc khá bận rộn mà," Jeno buông lời, quay qua cậu. Jeno nắm lấy tay cậu. Mặt sau của điện thoại tỏa hơi nóng rực trên bàn tay anh."Em biết," cậu thì thầm, rồi, lớn giọng hơn, "Và em biết anh đang căng thẳng kinh khủng. Đó là lý do em đã không nói gì cả.""Anh vẫn là bạn trai của em, Jun. Đừng có đối xử với anh như một kẻ ngoài cuộc thế nữa, xin em đấy. Anh đã bảo rồi, anh sẽ không thể hiểu được em muốn gì trừ khi em nói rõ với anh cơ mà.""Anh không - " Cậu muốn phản lại cái thói ra vẻ của Jeno, nhưng rồi tự ngăn mình lại - tự nhắc nhở bản thân rằng lần này là do cậu. Hết nước hết cái, lại mệt mỏi, cậu nói với anh, "Mình đều mệt cả rồi. Chỉ là... Em xin lỗi, được chưa? Mình ngủ thôi."Jeno nhìn cậu chằm chằm. Lông mày hơi cong lên, mắt không thèm động mí, răng cắn lấy môi dưới thành ra môi hơi lệch đi đôi chút."Em không muốn cãi nhau đâu," cậu nhẹ nhàng lặp lại. "Đi mà anh, đi ngủ thôi."Jeno thở ra một hơi bất lực. Renjun nghĩ tới đã bao nhiêu lần họ lên giường trong tình trạng như thế này rồi."Mình vẫn ổn mà, đúng không anh?""Ngủ thôi," là câu trả lời duy nhất từ Jeno.***
Vậy là, 26 tuổi, vẫn chẳng có gì dễ dàng. Và, điều gì đến cũng phải đến, mọi thứ chia phôi, cuộc đời trôi, cậu để mặc tất.Cậu gần như thở phào nhẹ nhõm khi những mối nối bắt đầu rời rạc. Dường như cuối cùng cậu cũng có thể ngừng được cảm giác phải chờ đợi điều gì đó xảy ra, bởi cậu nhẩm tính mình đã làm điều này suốt hai năm qua rồi. Giống như cả hai người đột nhiên đồng thời quyết định cùng đứng sang một bên và chứng kiến cuộc tình này tan vỡ.Tình trạng hiện tại của họ bây giờ đã rõ như ban ngày, cả hai đều quá mệt mỏi và thậm chí chẳng buồn cãi vã. Quá mệt mỏi và chẳng buồn cãi vã - mấy tuần qua dường như đã trở thành một cuộc thi không hồi kết để xem ai có thể làm người kia thất vọng hơn - nên họ chỉ nằm quay lưng vào nhau, khoảng cách nhỏ giữa họ tựa như một khe đá lớn, cũng lại như thể họ đang mấp mé bên rìa vực thẳm.Thậm chí còn chẳng lộ ra một thay đổi lớn nào, thật sự. Nếu Donghyuck hoặc Mark hoặc Jaemin nhìn vào họ, hội ấy có thể sẽ thấy được một luồng năng lượng mà chỉ ở những cặp yêu nhau lâu năm mới có - một sự ngầm hiểu sâu sắc về nhau, một sự an tâm và chẳng cần phải kè kè bên nhau - rằng ngay cả khi họ ở hai đầu đối diện của một căn phòng, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nói rằng họ là người yêu - chỉ theo cách họ nói chuyện, nhìn ngó, hay di chuyển.Chẳng có lấy một thay đổi lớn nào, nhưng Renjun quá để ý và nhạy cảm, còn Jeno quá dè chừng với những xung đột không thể thỏa hiệp.Và, sẽ có những điều tệ hơn xảy đến khi người ta không còn thật sự muốn tranh đấu nữa.Ngay cả khi không có những lời nói thô bạo, ngay cả khi chẳng to tiếng với nhau, cậu vẫn cảm nhận được điều đó. Cái cách bàn tay Jeno không còn lưu luyến, những lần Jeno dành cả đêm ở chỗ làm.Tới lúc này thì cậu không thật sự rõ ai đang lảng tránh ai nữa.Thời gian khi họ không ở bên nhau vốn dĩ là bình thường, thậm chí còn có phần thoải mái. Nhưng cậu không quen dành thời gian xa nhau mà cảm tưởng như một lời tuyên bố, một sự thừa nhận về một điều gì đó đang diễn ra giữa họ mà cả hai đều không muốn thừa nhận, thay vì là một điều gì đó thân thuộc.Cậu nằm đó, tỉnh queo, cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực. Thế nhưng, đôi khi cơn giận được thay thế bằng khát khao được xoay người, kéo Jeno lại gần, và nói với anh câu xin lỗi - ngay cả khi đó thực sự không hoàn toàn là lỗi của cậu - và rằng mọi thứ đều ổn - bất kể là điều gì cũng đều ổn."Em tỉnh chưa vậy?"Câu hỏi không phải từ cậu, và trái tim cậu gần như giật hẫng khi ranh giới được xóa nhòa và vòng tay Jeno ôm choàng eo cậu, trán anh áp vào gáy cậu. Mọi thứ tan biến ngay lập tức - câu hỏi tại sao họ vẫn còn đang chiến tranh với nhau được cho vào quên lãng, bỏ vào trong một cái hộp chứa đựng những điều mà họ vẫn chưa, nhưng chắc chắn sẽ cần phải giải quyết.Cậu nắm lấy tay Jeno và siết chặt.Môi Jeno thô ráp kề vào làn da cậu.Renjun tự hỏi liệu có thể nào cứ mãi nằm lại đây, như lúc này được không.***
"Mình nên chia tay thôi."Jeno giữ lấy những cảm xúc của anh cho đến khi anh không thể tiếp tục được nữa và bùng nổ, giống như lúc này đây."Cái gì?"Họ trân trân nhìn nhau, một cơn lũ xúc cảm ập tới bao trùm cả hai con người, trên gương mặt Jeno gợn lên ánh nhìn mất mát trước khi anh giận dữ sập cánh cửa phía sau, từng bước nặng trịch bước qua cậu về phía phòng ngủ.Cậu đi theo anh, bước chân cũng ngần ấy hoang mang và nặng nề, nhìn Jeno lục tung ngăn kéo tủ, bàn tay quơ loạn tìm thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Hỗn loạn. Lạc lối."Anh nói vậy là có ý quái gì cơ?" cậu hất hàm, mắt đã bắt đầu rưng rưng.Jeno lờ cậu đi và lại tiếp tục hành động mà anh đang làm, cho đến khi Renjun hằm hằm bước tới và ép anh quay lại. Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt Jeno - vì thất vọng, cậu đọc được là thế. "Cái quái gì - ""Anh đã quá mệt mỏi rồi, Renjun ạ."Phát đạn nổ giật trong lồng ngực cậu, mạnh đến nỗi cậu tưởng như mình tắt thở. Cậu cất tiếng hỏi, giọng nói nghẹn lại nặng trĩu hoài nghi, "Mệt ư?"Jeno tránh ánh mắt cậu, thay vào đó lại đổ dồn cái nhìn lên chiếc áo hoodie cầm trên tay. Đó là chiếc áo mà cậu đã mua cho anh, từ rất lâu rồi, Jeno chắc cũng chẳng còn nhớ nữa."Em nhìn lại chúng ta đi, Jun," Jeno nói, chỉ có chút xíu nhẹ lời, giọng nói vẫn phừng phừng lửa giận anh hẳn đã nung nấu đến sục sôi trong con người mình.Renjun không hé một lời. Sự uất hận trong cậu chảy tràn, và cậu không thể ngừng nghĩ phải làm thế nào để tàn phá Jeno, làm thế nào để Jeno cảm nhận được hết nỗi đau mà cậu đang phải gánh chịu - và, tê tái hơn thế, tại làm sao mà lại đau đớn thế này.Người kia trông bình thản hơn rất nhiều khi rốt cuộc anh cũng ngẩng lên nhìn, khiến Renjun vô thức bước lùi lại."Anh không còn biết phải làm gì nữa."Lặng ngắt như tờ.Renjun vẫn giương mắt nhìn. Trái tim cậu điên cuồng đập lộng vào vành nhĩ, bàn tay run run găm chặt những móng sắc vào phần thịt mềm."Tại sao anh lại có thể quá ư dễ dàng nói ra như vậy?" cậu hỏi, giọng nhẹ bẫng, bản thân cậu còn không nghe được chính mình nữa. Bỗng dưng, cậu nghĩ đến việc lẽ ra họ không nên ra ngoài tối nay, lẽ ra cứ nên tiếp tục chơi trò giả vờ, rồi giọng cậu to hơn, rít lên, "Nếu anh thèm để ý, thì đã thấy em thật sự đang cố gắng con mẹ nó cứu vãn cho mối quan hệ này rồi."Jeno ngước nhìn, như thể anh không tin nổi điều cậu vừa nói, khinh khỉnh đáp lời, "Đây là cách mà em đang cố cứu vãn mối quan hệ này ư?""Nào, thế anh nghĩ mình nên làm gì, hả Jeno? Anh là quý ngài biết tuốt cơ mà," cậu nạt nộ. Đó là một trong những điều cậu chỉ nghĩ đến được giữa những trận cãi nhau, khi ấy chỉ còn khát khao làm người kia đau đớn mà thôi. Một tia tổn thương ánh lên trong đôi mắt Jeno, nhưng cậu thậm chí chẳng còn thời gian để mà hối hận. Ước muốn làm đau nhau lớn hơn bất kể những gì ngự trị trong cậu ngay giờ phút này."Có lẽ là mình chẳng nên sống cùng nhau làm gì," Jeno đáp trả, ánh nhìn anh ném cho Renjun quá bức người khiến cậu gần như phải bước lùi lại.Jeno có hối hận khi nói vậy hay không, anh chẳng buồn để lộ."Anh ăn nói y như mẹ anh rồi đấy," cậu quạc lại. Những câu chữ đắng chát cả khoang miệng. "Chính anh là người đã khăng khăng bảo chuyển vào cùng nhau kia mà."Jeno ném cái áo hoodie vào lại tủ quần áo và bực bội vò những ngón tay vào mái tóc."Có lẽ là anh hối hận rồi đấy."Renjun thấy nhói đau nơi lòng bàn tay và chẳng ngạc nhiên khi thấy móng tay cậu đã cắm xuyên vào da. Cậu cắn lấy môi, cố để không tỏ ra đau đớn. Cậu không biết cái nào đau hơn cái nào nữa."Đôi lúc anh vẫn thấy là em thậm chí còn không muốn hiện diện ở đây. Anh còn chẳng biết phải nói chuyện với em như thế nào nữa.""Em ấy á?" cậu cười khẩy, chỉ vào mình, không thể giấu được sự bàng hoàng. "Em còn ở nhà nhiều hơn gấp nửa lần anh đấy!""Thật? Thế cơ à? Em khỏi cần phải -""Anh muốn em liệt kê ra tất cả những việc anh làm khiến em không chịu nổi chứ gì?" Cậu tiến về phía Jeno trước cả khi cậu kịp ý thức được, cơn giận đã hoàn toàn khống chế cậu. Tất thảy những nỗi đau đã bị nuốt chửng bởi sự gấp gáp muốn phá hủy người trước mặt. Jeno vẫn đứng nguyên đó, ánh nhìn trên gương mặt anh thách thức cậu. "Anh con mẹ nó chẳng bao giờ tắt báo thức vào buổi sáng. Anh phàn nàn về những việc em làm trong khi anh cũng làm! Anh không bao giờ nhắn tin báo cho em khi anh bận việc bên ngoài! Anh không bao giờ ở nhà! Anh liên tục làm em thất vọng như thể điều ấy là bản năng -""Anh làm em thất vọng? Em thở ra câu này được á? Em có đang nghe hiểu lời em nói không thế?"Họ đứng trước mặt nhau ngay lúc này - nhìn thẳng vào mắt nhau, không một ai chịu nhún nhường."Anh nói thế là có ý gì?" cậu thách thức.Jeno tiếp tục giương mắt nhìn cậu. "Không chỉ có mình em đang phải đối mặt với cuộc sống này đâu, Renjun ạ."Trong một mối quan hệ, có những lằn ranh không thể phá vỡ.Ngay lúc này, cảm tưởng như họ chỉ đương chờ người kia bước qua nó."Anh nói thế là có ý mẹ gì?"Gần tám năm bên nhau và những ranh giới ấy vốn đã được ngầm thiết lập - rằng có những mối nguy đừng bao giờ nên chọc vào, rằng có những bất hòa đừng bao giờ làm lơ đi như thể một điều cỏn con.Rằng có những điều đừng nên nói ra, dù cho ước muốn phá hủy người kia có lớn đến đâu."Em đếch phải là cái rốn của vũ trụ!"Cậu giật lùi một bước.Cậu không biết cái gì đang được đà thắng nữa - cơn giận hay vết thương đau đây.Cậu lại lùi một bước, giật nảy người khi Jeno nắm lấy cổ tay cậu."Jun -""Đừng động vào tôi," cậu lẩm bẩm."Jun, anh không cố ý nói như vậy.""Tôi bảo đừng động vào tôi," cậu nhắc lại, sẵng giọng hơn, mắt trân trối nhìn vào đôi môi của Jeno.Đó là một trong những điều họ chỉ nghĩ đến được giữa những trận cãi nhau, cậu quả quyết là vậy.Chẳng gì khiến cậu bớt đau đớn hơn được nữa."Jun, xin em đấy. Anh không cố ý nói ra như thế mà," Jeno van nài, kéo cậu vào lòng và ôm chặt lấy cậu. "Anh xin lỗi."Giống như tất cả năng lượng của cậu đã bị rút khỏi cơ thể, chỉ để lại trong con người cậu một cái hố sâu vẫn luôn luôn tồn tại."Anh đã nói với tôi rằng anh sẽ luôn bên tôi," cậu thì thào trên vai người kia, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.Jeno chẳng hề đáp lại."Anh là kẻ nói dối. Con mẹ nó nhà anh là kẻ nói dối, anh biết không?"Đến lúc này, cậu có thể thấy rằng Jeno cũng đang khóc, thân người anh nhẹ run."Được thôi, thì chia tay. Tôi đã làm anh khổ sở, phải vậy chứ gì?" cậu thốt lên, cố gắng vùng ra. "Để tôi đi."Jeno ôm cậu chặt hơn, tuyệt vọng cố kéo cậu thêm gần. "Anh chưa hề nói như thế. Đi mà, đừng như vậy nữa Jun.""Đừng như gì, hả Jeno?" cậu hỏi, lần này giằng người ra mạnh bạo hơn. Jeno vẫn không buông. "Tôi không biết tôi như thế nào nữa đây. Tôi không biết tôi muốn như thế nào, hay phải như thế nào nữa. Giờ thì anh nói anh muốn chia tay. Anh nghĩ tôi nên làm gì, hả Jeno? Nói đi. Cầu xin anh đấy.""Anh không biết nữa," Jeno thì thầm, giọng yếu ớt."Buông ra," cậu nhẹ nói. "Xin anh."Jeno cuối cùng cũng buông rời, và cậu chẳng còn biết phải nên cảm thấy ra sao nữa.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store