Nong Nu Cam Tu Dien Vien Huong
Nông thôn thời cổ đại so với những năm 70-80 ở hiện đại cũng không sai biệt lắm, đều dùng nồi lớn để nấu cơm, bởi vì trong nhà nhân khẩu đông đảo, nồi nhỏ đựng không hết, mùa hè nóng nực nên có xây thêm một cái bếp lò nhỏ đặt ở dưới gốc cây râm mát, mấy người thương lượng xong lập tức phân công công việc.Lý Tú Anh cùng Sở Linh Chi đi nhặt củi, nhóm lửa,chà nồi, đám người Sở Chí Cao tay chân nhanh nhẹn phụ trách làm cá.Cá nheo không có vẩy cá, toàn thân trơn trượt, Sở Linh Nguyệt kêu bọn họ đem trứng cá cẩn thận rửa sạch, bởi vì bên ngoài trứng cá có độc, lại để Sở Linh Chi trước đun một nồi nước sôi to, một lát nữa đem cá đã làm qua nhúng vào trong nước để khử sạch lớp nhầy cùng với mùi tanh của cá.Tam thúc cùng Sở Tử Khâu, Sở Tử Thanh ba người rất mau đã đem cá làm sạch, trong chốc lát đã làm hết hai thùng cá.Lý Tú Anh cảm thấy hai thùng cá quá nhiều, có chút đau lòng kêu Sở Linh Nguyệt để lại nửa thùng cá, Sở Linh Nguyệt cười lắc đầu."Nương, không cần tiết kiệm như vậy, hai thùng cá này cũng không nhiều, hôm nay chúng ta cứ ăn thoải mái đi, ăn hết thì lại tới sông Thanh Long bắt, nơi này của chúng ta địa thế rất tốt, trước là núi Thanh Long sau là sông Thanh Long, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, về sau chúng ta không lo bị đói."Lý Tú Anh nghe nàng nói như vậy ngẫm lại thất cũng đúng, liền không ngăn cản nữa,theo ý của nàng mà làmSở Linh Nguyệt dầu, muối, tương,dấm cùng gia vị toàn bộ đem ra, Lý mẫu rất đau lòng nhiều lần nói nàng nên tiết kiệm một chút nhưng đều bị nàng ngăn cản.Chỉ dùng một chút gia vị cùng nước luộc thì có thể làm ra thứ gì ngon?Huống hồ nếu là lần này thành công, có tiền trong tay còn lo không thể mua lại sao? Nàng biết mọi người cũng không phải vì nàng muốn dùng mà tiếc, chẳng qua là do nghèo khó nên không dám dùng nhiều.Nàng đem cá đã được sơ chế tốt lấy ra,sau đó đem nửa thùng dầu còn sót lại trong nhà đổ vào nồi lớn bắt đầu chiên cá, cá nheo mỡ rất dày sau khi đổ vào nồi mùi hương hấp dẫn phiêu đãng trong không khíSở Tử Khâu, Sở Tử Thanh cùng Sở Tử Thư đứng ở bên cạnh, mùi hương càng thêm nồng đậm, mùi này trước đây chưa từng được ngửi qua, bụng liền trở nên cồn cào, Sở Linh Nguyệt cũng mặc kệ cùng Sở Linh Chi đem số cá còn lại bỏ vào nồi.Dầu trong nồi cũng càng nấu càng nhiều, Sở Linh Chi đứng bên cạnh phụ giúp lập tức vui mừng, thả cá ngày càng hăng hái, ước chừng một nén nhang tỷ muội hai người đã mang hai thùng cá chiên xong.Trong sân Sở gia tràn đầy mùi dầu chiên thơm phức, gió thổi qua mùi hương theo gió mà đi, dần dần hướng đến trấn trên mà đi.Lúc này trong nhà thôn trưởng tụ tập một đám người, đều là mấy người Lý Đại Trụ lúc trước cười nhạo Sở gia, bọn họ tới nói với thôn trưởng việc Sở gia bắt được cá, thôn trưởng cũng lập tức nóng nảy."Ngươi nói cái gì? Nhà bọn họ bắt được cá? Hơn nữa còn là ở sông Thanh Long bắt?"Thôn trưởng dùng tẩu thuốc chỉ vào Lý Đại Trụ, trầm giọng hỏi."Đúng vậy, tất cả chúng ta đều thấy được, bọn họ dùng thùng gỗ đựng cá, cá đầy bốn thùng cá cùng cá chúng ta bình thường ăn có chút bất đồng cái đầu rất lớn rất mập đâu, từ trước đến giờ ta cũng chưa thấy qua loại cá này"Mặt khác mấy người khác đang đứng bên ngoài đột nhiên truyền đến một cổ mùi hương, càng ngày càng nhiều, mấy người lập tức liền không rảnh nói chuyện dùng sức hít sợ mùi hương kia một lát liền biến mất."Thơm quá a...""Đúng vậy, mùi ở đâu mà thơm quá..." Người trong sân lập tức kêu lên."Đi, đi xem một chút." Thôn trưởng ngửi thấy mùi vị rốt cuộc ngồi không yên, nhà ai làm ra đô ăn ngon như thế, cư nhiên cũng không gọi hắn qua nếm thử thật là không có mắt nhìn.Một đám người tạm thời không rảnh lo đến việc đánh cá của Sở gia, đều bị mùi hương hấp dẫn mà đi theo thôn trưởng Chiên cá xong, Sở Linh Nguyệt kêu Sở Linh Chi cùng Lý Tú Anh những miếng cá đã chiên xong vớt ra, sau đó đem trong dầu bên trong múc ra một ít liền đổ hành tỏi vào phi thơm, sau đó đem cá vừa vớt ra đổ vào đảo đều, xào xong liền bỏ thêm chút nước bắt đầu dùng lửa nhỏ hầm.Lúc này gia vị đã bỏ vào nên càng thơm, mấy người đồng trong viện nhịn không được nuốt nước miếng, bắt đầu chờ mong cá nấu thật nhanh, để có thể mau chóng nếm thử hương vị của cá...Lý mẫu cùng Sở Linh Chi tay chân lanh nhẹn xào một địa rau cải, một đĩa rau sam, chờ lát nữa cá xong liền ăn.Tại lầu ba Đức Thuận Lâu , phòng chữ Thiên nơi khách quý hay ngồi , một người chậm rãi đẩy cửa sổ, con ngươi nheo lại nhìn xuyên qua phía chân trời, nhìn về tiểu viện nhỏ của nhà nông, ánh mắt dừng lại ở một thân ảnh nhỏ bé mơ hồ chăm chú thật lâu, sau đó hắn nhắm mắt lại hít thật sâu mùi hương phiêu đãng trong không khí."Đốc, đốc, đốc..." Âm thanh gõ cửa rất nhỏ vang lên."Tiến vào.""Chủ nhân, ngài kêu tiểu nhân tới có gì phân phó?" Tôn chưởng quầy của Đức Thuận Lâu tiến vào thật cẩn thận nhìn nam tử đứng trước cửa sổ, nhỏ giọng hỏi."Ngửi được mùi hương theo gió mà đến sao? Đồ ăn của tửu lâu chúng ta cũng chưa thơm như vậy." Thanh âm đạm mạc như nước chảy, người nọ cũng không quay đầu, nhàn nhạt mở miệng."Ngửi thấy được, chủ nhân không chỉ có tiểu nhân ngay cả thực khách cũng ngửi thấy được, còn tưởng là tiệm chúng ta lại ra món mới đều tới dò hỏi đâu, tiểu nhân tạm thời phải bịa cái lý do, đang định phái tiểu nhị đi tới nơi đó dò hỏi đâu."Để có thể trở thành chưởng quầy hắn nhiên không phải là nhân vật đơn giản, hắn vừa nghe người nọ nói liền hiểu rõ."Ân, hương vị kia hẳn là hương vị của một loại cá, nên làm như thế nào, ngươi hẳn đã biết đi?"Người nọ chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy một thân áo gấm, ôn nhuận như ngọc, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ độc đáo, tuy rằng thấy không rõ diện mạo nhưng nhìn hành động tuỳ ý giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ xuất chúng cùng quý khí."Tiểu nhân biết, nhất định sẽ làm thỏa đáng, gia ngài yên tâm." chưởng quầy ở chỗ này nhiều năm, tuy rằng quanh năm suốt tháng đều không thấy được vị chủ nhân thần bí này được mấy lần, nhưng tính cách của hắn vẫn là biết chút ít."Ân, ra ngoài đi." Người nọ phân phó một tiếng, chưởng quầy hành lễ cung cung kính kính lui ra ngoài.Cùng lúc đó, ở con đường nhỏ từ Đức Thuận Lâu đến thôn Thanh Tuyền một người tay cầm quạt xếp hấp tấp theo mùi hương một đường hướng tới Sơ gia"Công tử, công tử, ngài đi chậm một chút, ngài thân thể quý giá, vạn nhất có gì sơ xuất nô tài có chết ngàn lần cũng không thể hết tội..."Một người đang sải bước đi tới bộ dáng là chính là công tử nhà giàu , theo sau là một gã sai vặt vừa chạy vừa khuyên."Ta không có việc gì, ngươi nhanh lên nếu đến chậm nói không chừng thứ tốt đã bị người khác ăn hết rồi, như vậy công tử nhà ngươi lập tức sẽ không vui mà không vui liền lập tức phát bệnh."Người được gọi là công tử kia đầu cũng không ngoảnh lại bước đi như bay, đem kia gã sai vặt ném ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store