| NoMin | ĐỢI KHÔNG ĐƯỢC NGƯỜI TA THƯƠNG
snow, winter, late night
Note: Thời gian, địa điểm, tổ chức,... đều không giống với thực tế. Bao gồm cả tính cách nhân vật, mình note trước để nhỡ đâu trong fic này mọi người "chót" thấy Lee Jeno tồi quá thì cũng đừng chửi nhân vật mà hãy chửi mình nhá... hiuhiu!
Những ngày tháng mười hai thời tiết lạnh đến thấu xương. Nhiệt độ bên ngoài trời âm đến mười mấy độ C. Tôi nhìn đồng hồ treo tường lúc này đã trôi qua quá nửa đêm mà Lee Jeno vẫn chưa trở về.Tôi thôi chỉnh sửa ảnh trên máy tính, vớ tạm áo khoác vắt vẻo trên ghế mặc vào người. Bên ngoài trời vừa lạnh vừa tối, màn đêm đen kịt không có lấy một vì sao. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn điện chập chờn của dãy kí túc xá hắt lên con đường dọc hành lang, mọi người lúc này có lẽ đều đã ngủ say vì thế mà trừ tiếng hít thở đều đặn của mình tôi sẽ không cảm nhận được âm thanh nào khác. Đã trôi qua hơn ba mươi phút đồng hồ. Tôi đứng bên ngoài đến lạnh cóng cả người, rõ ràng là Lee Jeno không bắt tôi phải chờ nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn luôn muốn nhìn cậu ấy trở về rồi mới an tâm đi ngủ. Chờ cậu ta rất lâu, bởi vì cuối cùng chính bản thân tôi trong thời tiết giá lạnh còn có thể ngủ đến gà gật. Cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được âm thanh tiếng bước chân trên hành lang vắng lặng. Từng bước nặng nề, sau đó dáng ảnh mờ mờ lớn dần xuất hiện trước mặt tôi. Lee Jeno uống rượu, thậm chí uống đến say mèm. Bộ dạng say rượu của Lee Jeno rất buồn cười, nếu không muốn nói thẳng ra là đáng yêu. Cậu hơi khom lưng nheo mắt nhìn tôi ngồi dựa vào bức tường hành lang vắng lặng. Lee Jeno chẳng nói chẳng rằng đưa ngón trỏ chọt vào má tôi sau đó lại tự cười ngây ngốc cứ như vậy không dưới mười lần. Thấy tôi không có động tĩnh, Lee Jeno có lẽ hơi tức giận nhưng nhất quyết vẫn không muốn gọi tên tôi. Cậu ta chỉ tiến sát lại hơn để hơi ấm của mình bao bọc lấy cả cơ thể đang lạnh đến phát run của tôi. Lee Jeno tiến gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên của cậu ấy, cả mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của cậu, và cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của chính mình.Ánh mắt cậu chạm vào mắt tôi sau đó lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười không mang theo thiện ý này giúp tôi đau đáu nhận ra Lee Jeno mà tôi biết từ lâu đã không còn dịu dàng với tôi như vậy nữa. Nếu có chăng sự dịu dàng bất chợt này cũng chỉ vì men rượu mà lầm tưởng tôi là cậu chàng mà Lee Jeno yêu đương kia. Lee Jeno không cười nữa, có lẽ cậu đã phần nào tỉnh táo để nhận ra tôi vốn không phải là người trong lòng. "Na Jaemin, cậu là đồ xấu xa."Tầm mắt tôi vụt qua một tia sáng của ánh đèn mờ ảo của dãy hành lang sau đó lại cụp xuống chạm vào mũi giày màu đen của Lee Jeno trên sàn. Nhìn thấy cả thân hình hai chúng tôi dưới ánh đèn mập mờ của kí túc xá đang dính chặt lấy nhau. Trong phút giây ấy tôi kinh tởm chính mình mà đẩy cậu ta ra. Nhưng Lee Jeno lại gắt gao giữ lấy, kìm chặt tôi trong lồng ngực tưởng sẽ ấm áp bao rung ấy. Nhưng mà chính tôi lại không cảm thấy ấm áp gì cho cam, đáy lòng tôi dâng lên một hồi lạnh lẽo. Lại ra sức đẩy cậu ta ra khỏi thân thể mình. Nhưng Lee Jeno vẫn cuốn lấy, lại mạnh mẽ hôn tôi. Cái hôn này không có dịu dàng từ tốn, chỉ có mạnh mẽ xâm lược cùng chiếm đoạt. Không biết điều gì đã khiến Lee Jeno bỗng trở nên điên cuồng cắn rách khóe môi tôi. Cậu ta cứ như vậy hôn tôi cho đến khi không còn không khí hít thở nữa mới buông ra.Trước khi đẩy tôi ra cậu ta còn ghì chặt bả vai tôi."Tôi ghét cậu, Na Jaemin"Đúng vậy, cứ cho là tại tôi, vạn lần đều tại tôi, Lee Jeno có say vẫn biết là tại tôi. Tại tôi mà tình yêu của cậu ấy cứ mãi không được trọn vẹn.Lee Jeno vào đến phòng liền trực tiếp lăn ra ngủ say như chết. Cũng không thèm cởi bỏ giày ra khỏi chân. Tôi thở dài chạy đến như một cái máy đã lập trình sẵn theo thói quen giúp cậu ta cởi ra cho dễ chịu, còn không đành lòng kéo chăn đắp lên người vẫn chẳng hay biết gì.Không gian vốn đã yên tĩnh lúc này cũng chỉ có tiếng thở đều đặn của người bên cạnh hòa vào không khí. Tôi chầm chậm ngồi xuống ngay bên cạnh Lee Jeno.
Tôi vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy, muốn đem hết thảy dịu dàng mà trao cho cậu. Nhưng cánh tay lưỡng lự trong không khí rất lâu. Đến mức vì quá lâu và lạnh mà tê cứng lại. Nhưng cuối cùng vẫn là vì câu nói tôi ghét cậu kia mà vội vã thu tay lại, thu lại bao gồm cả những liêm sỉ, ích kỷ, nhỏ nhen tôi chỉ muốn được yêu cậu._____ Tôi Na Jaemin vốn là kẻ phiền phức như vậy đấy.Cả đêm hôm đó tôi chỉ ngủ chập chờn. Kết quả là chưa nghỉ ngơi được chút nào trời đã chạng vạng sáng. Tôi quay vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, đến khi trở ra Lee Jeno vẫn còn đang ngủ ngon giấc. Gương mặt trầm tĩnh khi ngủ của cậu ấy trở nên mềm mại, đến cả hàng lông mi dài cụp xuống tất cả đều dịu dàng. Chỉ là tôi biết, sau khi cậu ấy tỉnh lại hình ảnh này của cậu ấy sẽ không còn xuất hiện nữa. Mộng tưởng vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở giây phút bình yên như thế này thôi.Nhưng mà mộng tưởng thì vẫn mãi là mộng tưởng. Giống như giấc mơ kia đẹp đẽ đến nhường nào thì tôi cũng chỉ là kẻ chiêm bao trong huyễn hoặc mà chính mình tạo lập nên, còn Lee Jeno cậu ấy đã bước ra khỏi đống hão huyền đó của tôi từ rất lâu rồi. -
Lịch trình ngày hôm nay của chúng tôi là ghi hình cho một cuộc phỏng vấn.Lee Jeno lúc lên xe sắc mặt rất tệ, vì đang để mặt mộc nên không khó để nhìn ra được gương mặt nhợt nhạt không có sức sống. Cậu ta lạnh lùng liếc nhìn những chỗ khác đều đã bị ngồi kín chỉ còn lại một ghế trống duy nhất cạnh tôi. Lee Jeno không giấu giếm vẻ khó chịu, nhướn mày ý hỏi tôi sao lại ở đây, sau đó vẫn hậm hực ngồi xuống. Tôi vờ như không có chuyện gì mà hỏi han."Canh giải rượu tớ để trên bàn cậu đã uống chưa?"Jeno đang ngồi nghịch điện thoại nghe thấy tôi hỏi như vậy thì sững lại sau đó liền nhếch mép cười cũng không rảnh rỗi trả lời tôi. Rất lâu sau đó khi xe bắt đầu khởi hành cậu ta mới ghé sát tai tôi nói nhỏ, chỉ đủ để hai người chúng tôi nghe thấy."Na Jaemin đừng giả bộ tốt bụng. Sự tốt bụng của cậu làm tôi cảm thấy sợ hãi lắm."Tôi chỉ trả lời Lee Jeno bằng một nụ cười để che giấu đôi bờ vai đang run lên từng đợt, hai tay cuộn chặt vào nhau kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực. Thật may là Lee Jeno đã nhìn đi chỗ khác để mà không thấy hết được biểu cảm đáng xấu hổ của tôi.Buổi ghi hình bắt đầu. Lee Jeno lập tức thay đổi thái độ, khoác vai tôi thân thiết cười đến sáng chói cùng nhau diễn trò như thế trước mặt người khác. Người hâm mộ bắt đầu nhao nhao, không ít ánh tiếng tách tách sáng lên nháy liên tục rơi trên người cả hai chúng tôi và cũng không khó để nghe được tên tôi và Lee Jeno được ghép vào với nhau, mỗi lúc tôi liếc sang đều thấy lông mày Lee Jeno nhíu lại nhưng lại giãn ra rất nhanh tựa như đó chỉ là ảo giác của chính tôi.MC thay phiên đặt rất nhiều câu hỏi. Hôm nay tâm trạng tôi tệ lắm vậy nên khi đến phiên tôi bản thân liền trả lời như một cuốn sách giáo khoa đã được lập trình sẵn. Đến câu trả lời cuối cùng nữ MC xinh đẹp ngồi phía bên tay trái tôi mỉm cười nhã nhặn hỏi một cậu."Vậy Jaemin sắp tới là sinh nhật Jeno, cũng đánh dấu mười năm cậu cùng Jeno ở cạnh nhau. Có điều gì đặc biệt muốn nói với cậu ấy không?"Đôi mắt của những người bên dưới đột nhiên sáng lên lấp lánh, câu hỏi đánh đúng vào sự háo hức và trông chờ của người hâm mộ. Tôi biết hai người chúng tôi ghép thành một cặp nổi tiếng thế nào trong cộng đồng fan. Chỉ là thật đáng tiếc tình cảm kia của chúng tôi vốn không còn tốt đẹp như vậy.Tôi liếc Lee Jeno một cái mặt cậu ta đã thoáng chốc cứng đờ, hình như sợ câu trả lời của tôi làm cậu ta không tiếp nhận nổi. Tôi cười lạnh trong lòng nhưng không hề biểu đạt ra bên ngoài, nhìn nữ MC một cái, từ tốn cầm mic hướng phía Jeno nở nụ cười vốn đã thực hiện rất nhiều lần."Đương nhiên sẽ phải làm gì đó thật đặc biệt."Tôi cười, thậm chí vui vẻ đến nỗi có thể thấy được sắc mặt Lee Jeno bên cạnh thoáng chốc tối sầm."Nhưng mà hiện tại chỉ muốn nói cảm ơn cậu Jeno. Cảm ơn vì đã là bạn và luôn bên cạnh tớ"Câu này không phải nội dung trong sách giáo khoa cũng không có giả dối chỉ là nhân lúc có cơ hội, nhân lúc còn kịp thì có thể mở lời nói ra với người tôi không muốn bỏ lỡ nhất trên đời.Tiếng người hâm mộ ở bên dưới át đi cả những lời cuối cùng của nữ MC xinh đẹp, tôi cũng không kịp liếc xem biểu cảm trên gương mặt Jeno đã khó coi đến mức nào. Chỉ biết từng cơn đau quặn lên ở vùng thượng vị. Đau đến mức mồ hôi túa ra mà không thể đứng dậy nổi.Renjun ngồi bên cạnh như nhận ra sự bất thường của tôi, khéo léo hỏi nhỏ."Sắc mặt cậu không tốt lắm, không sao chứ?"Tôi nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, cố gắng kiềm chế cơn đau đang phát tác."Không sao, chỉ là hôm qua thức hơi muộn. Chút về ngủ bù là được."Renjun khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn không bớt lo lắng.Đến tận lúc có thể quay trở về kí túc xá, bụng dạ tôi đã đỡ đi rất nhiều. Nhưng hiện tại uể oải đến mức không thể ăn gì. Tôi leo lên giường, co ro trùm kín chăn qua mặt, dần thiếp đi, giấc ngủ miên man không biết đã kéo dài bao lâu cho đến khi cảm nhận được tiếng bước chân lanh lảnh phát ra dưới nền gạch lát men sứ và tiếng công tắc điện bật mở tôi mới chầm chậm mở mắt. Bị ánh đèn kia chiếu sáng, đôi mắt chưa thích ứng kịp theo phản xạ cụp lại. Nhưng mà ngay sao đó, cổ áo cảm nhận được lực tay nắm mạnh lấy, tôi khẽ khàng mở mắt."Jeno, tớ hiện tại rất mệt, có chuyện gì chúng ta hãy nói sau được không?"Tôi ủ dột nhìn cậu ấy, lại bị ánh mắt cùng bàn tay giận giữ của cậu ấy nắm chặt lấy, giống như mọi lần vẫn sẽ đau như vậy. Nhưng đã quen rồi, một chút như vậy tôi vẫn còn có thể chịu được.Lee Jeno có lẽ lần này thật sự tức giận hoặc là cơn tức giận của cậu ấy đã kìm nén rất lâu chỉ cần chờ thời cơ thích hợp để bộc phát."Cậu còn muốn ngủ sao? Cậu an tâm ngủ ngon sao?"Tôi bình tĩnh gạt tay Lee Jeno ra khỏi cổ áo mình, không nhanh không chậm trả lời."Để sau đi, tớ thực sự rất mệt không muốn đôi co với cậu nữa."Đúng vậy, tôi đã chán việc mỗi ngày đều cãi qua lại với Lee Jeno, cũng chán việc bị cậu ấy kéo áo một cách thô bạo, càng chán hơn ánh mắt hung dữ coi tôi như kẻ thù giống như bậy giờ của cậu ấy.Chỉ có, ở với nhau lâu như thế tôi đã sớm nhận ra một điều, sự bình tĩnh cũng tôi chính là giới hạn của Jeno.Chát!Tiếng âm thanh vụn vỡ tan dần trong không khí. Nhưng trong đầu tôi vẫn văng vẳng từng tiếng đổ vỡ cùng vô vọng vọng lại từ đại não vào tận đáy lòng mình.Không gì cả, chỉ là cái tát này của cậu ấy làm tôi đau. Nhưng là đau trong lòng."Hại người khác như vậy, cậu hả hê lắm đúng không? Hại em ấy như vậy, lòng cậu không cảm thấy tội lỗi hay sao? Con người cậu tại sao lại như vậy, từ lúc nào đã thay đổi đến như vậy?"Không, là cậu đã thay đổi mà Lee Jeno. Tôi cắn răng chịu đựng, ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống. Oa, đến thật đúng lúc dạ dày lại bắt đầu đau rồi, trái tim cũng đau nữa. Đau đến điên lên. Tôi gắng gượng lắm mới có thể ngăn đi tiếng rên của mình bình tĩnh nói với cậu."Vậy phải làm thế nào đây Jeno, làm thế nào cậu mới buông tha cho tớ."Lee Jeno không một chút tội lỗi, cười tự giễu nhìn tôi."Có sao? Là tôi phải hỏi cậu làm thế nào cậu mới buông tha cho tôi chứ?"Thật mà, trái tim tôi vỡ vụn rồi. Tôi không biết mình đang nói gì nữa chỉ vô thức trong cơn ấm ức kia mà thốt ra."Nếu như tôi làm như thế cậu sẽ vui vẻ chứ? Hoặc là nếu tôi biến mất khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi không gặp lại nữa cậu sẽ vui vẻ chứ?"Tôi đau đáu nhìn Lee Jeno, như thể chỉ cần nhìn ra một sự lưỡng lự nào trong con ngươi đen láy kia, trái tim tôi sẽ được cứu sống. Nhưng mà vốn dĩ đâu có, không có đến một giây xao động, cậu ta lạnh lùng nói."Na Jaemin, tôi thật sự rất chán ghét cậu."
---
Những ngày tháng mười hai thời tiết lạnh đến thấu xương. Nhiệt độ bên ngoài trời âm đến mười mấy độ C. Tôi nhìn đồng hồ treo tường lúc này đã trôi qua quá nửa đêm mà Lee Jeno vẫn chưa trở về.Tôi thôi chỉnh sửa ảnh trên máy tính, vớ tạm áo khoác vắt vẻo trên ghế mặc vào người. Bên ngoài trời vừa lạnh vừa tối, màn đêm đen kịt không có lấy một vì sao. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn điện chập chờn của dãy kí túc xá hắt lên con đường dọc hành lang, mọi người lúc này có lẽ đều đã ngủ say vì thế mà trừ tiếng hít thở đều đặn của mình tôi sẽ không cảm nhận được âm thanh nào khác. Đã trôi qua hơn ba mươi phút đồng hồ. Tôi đứng bên ngoài đến lạnh cóng cả người, rõ ràng là Lee Jeno không bắt tôi phải chờ nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn luôn muốn nhìn cậu ấy trở về rồi mới an tâm đi ngủ. Chờ cậu ta rất lâu, bởi vì cuối cùng chính bản thân tôi trong thời tiết giá lạnh còn có thể ngủ đến gà gật. Cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được âm thanh tiếng bước chân trên hành lang vắng lặng. Từng bước nặng nề, sau đó dáng ảnh mờ mờ lớn dần xuất hiện trước mặt tôi. Lee Jeno uống rượu, thậm chí uống đến say mèm. Bộ dạng say rượu của Lee Jeno rất buồn cười, nếu không muốn nói thẳng ra là đáng yêu. Cậu hơi khom lưng nheo mắt nhìn tôi ngồi dựa vào bức tường hành lang vắng lặng. Lee Jeno chẳng nói chẳng rằng đưa ngón trỏ chọt vào má tôi sau đó lại tự cười ngây ngốc cứ như vậy không dưới mười lần. Thấy tôi không có động tĩnh, Lee Jeno có lẽ hơi tức giận nhưng nhất quyết vẫn không muốn gọi tên tôi. Cậu ta chỉ tiến sát lại hơn để hơi ấm của mình bao bọc lấy cả cơ thể đang lạnh đến phát run của tôi. Lee Jeno tiến gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên của cậu ấy, cả mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của cậu, và cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của chính mình.Ánh mắt cậu chạm vào mắt tôi sau đó lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười không mang theo thiện ý này giúp tôi đau đáu nhận ra Lee Jeno mà tôi biết từ lâu đã không còn dịu dàng với tôi như vậy nữa. Nếu có chăng sự dịu dàng bất chợt này cũng chỉ vì men rượu mà lầm tưởng tôi là cậu chàng mà Lee Jeno yêu đương kia. Lee Jeno không cười nữa, có lẽ cậu đã phần nào tỉnh táo để nhận ra tôi vốn không phải là người trong lòng. "Na Jaemin, cậu là đồ xấu xa."Tầm mắt tôi vụt qua một tia sáng của ánh đèn mờ ảo của dãy hành lang sau đó lại cụp xuống chạm vào mũi giày màu đen của Lee Jeno trên sàn. Nhìn thấy cả thân hình hai chúng tôi dưới ánh đèn mập mờ của kí túc xá đang dính chặt lấy nhau. Trong phút giây ấy tôi kinh tởm chính mình mà đẩy cậu ta ra. Nhưng Lee Jeno lại gắt gao giữ lấy, kìm chặt tôi trong lồng ngực tưởng sẽ ấm áp bao rung ấy. Nhưng mà chính tôi lại không cảm thấy ấm áp gì cho cam, đáy lòng tôi dâng lên một hồi lạnh lẽo. Lại ra sức đẩy cậu ta ra khỏi thân thể mình. Nhưng Lee Jeno vẫn cuốn lấy, lại mạnh mẽ hôn tôi. Cái hôn này không có dịu dàng từ tốn, chỉ có mạnh mẽ xâm lược cùng chiếm đoạt. Không biết điều gì đã khiến Lee Jeno bỗng trở nên điên cuồng cắn rách khóe môi tôi. Cậu ta cứ như vậy hôn tôi cho đến khi không còn không khí hít thở nữa mới buông ra.Trước khi đẩy tôi ra cậu ta còn ghì chặt bả vai tôi."Tôi ghét cậu, Na Jaemin"Đúng vậy, cứ cho là tại tôi, vạn lần đều tại tôi, Lee Jeno có say vẫn biết là tại tôi. Tại tôi mà tình yêu của cậu ấy cứ mãi không được trọn vẹn.Lee Jeno vào đến phòng liền trực tiếp lăn ra ngủ say như chết. Cũng không thèm cởi bỏ giày ra khỏi chân. Tôi thở dài chạy đến như một cái máy đã lập trình sẵn theo thói quen giúp cậu ta cởi ra cho dễ chịu, còn không đành lòng kéo chăn đắp lên người vẫn chẳng hay biết gì.Không gian vốn đã yên tĩnh lúc này cũng chỉ có tiếng thở đều đặn của người bên cạnh hòa vào không khí. Tôi chầm chậm ngồi xuống ngay bên cạnh Lee Jeno.
Tôi vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy, muốn đem hết thảy dịu dàng mà trao cho cậu. Nhưng cánh tay lưỡng lự trong không khí rất lâu. Đến mức vì quá lâu và lạnh mà tê cứng lại. Nhưng cuối cùng vẫn là vì câu nói tôi ghét cậu kia mà vội vã thu tay lại, thu lại bao gồm cả những liêm sỉ, ích kỷ, nhỏ nhen tôi chỉ muốn được yêu cậu._____ Tôi Na Jaemin vốn là kẻ phiền phức như vậy đấy.Cả đêm hôm đó tôi chỉ ngủ chập chờn. Kết quả là chưa nghỉ ngơi được chút nào trời đã chạng vạng sáng. Tôi quay vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, đến khi trở ra Lee Jeno vẫn còn đang ngủ ngon giấc. Gương mặt trầm tĩnh khi ngủ của cậu ấy trở nên mềm mại, đến cả hàng lông mi dài cụp xuống tất cả đều dịu dàng. Chỉ là tôi biết, sau khi cậu ấy tỉnh lại hình ảnh này của cậu ấy sẽ không còn xuất hiện nữa. Mộng tưởng vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở giây phút bình yên như thế này thôi.Nhưng mà mộng tưởng thì vẫn mãi là mộng tưởng. Giống như giấc mơ kia đẹp đẽ đến nhường nào thì tôi cũng chỉ là kẻ chiêm bao trong huyễn hoặc mà chính mình tạo lập nên, còn Lee Jeno cậu ấy đã bước ra khỏi đống hão huyền đó của tôi từ rất lâu rồi. -
Lịch trình ngày hôm nay của chúng tôi là ghi hình cho một cuộc phỏng vấn.Lee Jeno lúc lên xe sắc mặt rất tệ, vì đang để mặt mộc nên không khó để nhìn ra được gương mặt nhợt nhạt không có sức sống. Cậu ta lạnh lùng liếc nhìn những chỗ khác đều đã bị ngồi kín chỉ còn lại một ghế trống duy nhất cạnh tôi. Lee Jeno không giấu giếm vẻ khó chịu, nhướn mày ý hỏi tôi sao lại ở đây, sau đó vẫn hậm hực ngồi xuống. Tôi vờ như không có chuyện gì mà hỏi han."Canh giải rượu tớ để trên bàn cậu đã uống chưa?"Jeno đang ngồi nghịch điện thoại nghe thấy tôi hỏi như vậy thì sững lại sau đó liền nhếch mép cười cũng không rảnh rỗi trả lời tôi. Rất lâu sau đó khi xe bắt đầu khởi hành cậu ta mới ghé sát tai tôi nói nhỏ, chỉ đủ để hai người chúng tôi nghe thấy."Na Jaemin đừng giả bộ tốt bụng. Sự tốt bụng của cậu làm tôi cảm thấy sợ hãi lắm."Tôi chỉ trả lời Lee Jeno bằng một nụ cười để che giấu đôi bờ vai đang run lên từng đợt, hai tay cuộn chặt vào nhau kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực. Thật may là Lee Jeno đã nhìn đi chỗ khác để mà không thấy hết được biểu cảm đáng xấu hổ của tôi.Buổi ghi hình bắt đầu. Lee Jeno lập tức thay đổi thái độ, khoác vai tôi thân thiết cười đến sáng chói cùng nhau diễn trò như thế trước mặt người khác. Người hâm mộ bắt đầu nhao nhao, không ít ánh tiếng tách tách sáng lên nháy liên tục rơi trên người cả hai chúng tôi và cũng không khó để nghe được tên tôi và Lee Jeno được ghép vào với nhau, mỗi lúc tôi liếc sang đều thấy lông mày Lee Jeno nhíu lại nhưng lại giãn ra rất nhanh tựa như đó chỉ là ảo giác của chính tôi.MC thay phiên đặt rất nhiều câu hỏi. Hôm nay tâm trạng tôi tệ lắm vậy nên khi đến phiên tôi bản thân liền trả lời như một cuốn sách giáo khoa đã được lập trình sẵn. Đến câu trả lời cuối cùng nữ MC xinh đẹp ngồi phía bên tay trái tôi mỉm cười nhã nhặn hỏi một cậu."Vậy Jaemin sắp tới là sinh nhật Jeno, cũng đánh dấu mười năm cậu cùng Jeno ở cạnh nhau. Có điều gì đặc biệt muốn nói với cậu ấy không?"Đôi mắt của những người bên dưới đột nhiên sáng lên lấp lánh, câu hỏi đánh đúng vào sự háo hức và trông chờ của người hâm mộ. Tôi biết hai người chúng tôi ghép thành một cặp nổi tiếng thế nào trong cộng đồng fan. Chỉ là thật đáng tiếc tình cảm kia của chúng tôi vốn không còn tốt đẹp như vậy.Tôi liếc Lee Jeno một cái mặt cậu ta đã thoáng chốc cứng đờ, hình như sợ câu trả lời của tôi làm cậu ta không tiếp nhận nổi. Tôi cười lạnh trong lòng nhưng không hề biểu đạt ra bên ngoài, nhìn nữ MC một cái, từ tốn cầm mic hướng phía Jeno nở nụ cười vốn đã thực hiện rất nhiều lần."Đương nhiên sẽ phải làm gì đó thật đặc biệt."Tôi cười, thậm chí vui vẻ đến nỗi có thể thấy được sắc mặt Lee Jeno bên cạnh thoáng chốc tối sầm."Nhưng mà hiện tại chỉ muốn nói cảm ơn cậu Jeno. Cảm ơn vì đã là bạn và luôn bên cạnh tớ"Câu này không phải nội dung trong sách giáo khoa cũng không có giả dối chỉ là nhân lúc có cơ hội, nhân lúc còn kịp thì có thể mở lời nói ra với người tôi không muốn bỏ lỡ nhất trên đời.Tiếng người hâm mộ ở bên dưới át đi cả những lời cuối cùng của nữ MC xinh đẹp, tôi cũng không kịp liếc xem biểu cảm trên gương mặt Jeno đã khó coi đến mức nào. Chỉ biết từng cơn đau quặn lên ở vùng thượng vị. Đau đến mức mồ hôi túa ra mà không thể đứng dậy nổi.Renjun ngồi bên cạnh như nhận ra sự bất thường của tôi, khéo léo hỏi nhỏ."Sắc mặt cậu không tốt lắm, không sao chứ?"Tôi nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, cố gắng kiềm chế cơn đau đang phát tác."Không sao, chỉ là hôm qua thức hơi muộn. Chút về ngủ bù là được."Renjun khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn không bớt lo lắng.Đến tận lúc có thể quay trở về kí túc xá, bụng dạ tôi đã đỡ đi rất nhiều. Nhưng hiện tại uể oải đến mức không thể ăn gì. Tôi leo lên giường, co ro trùm kín chăn qua mặt, dần thiếp đi, giấc ngủ miên man không biết đã kéo dài bao lâu cho đến khi cảm nhận được tiếng bước chân lanh lảnh phát ra dưới nền gạch lát men sứ và tiếng công tắc điện bật mở tôi mới chầm chậm mở mắt. Bị ánh đèn kia chiếu sáng, đôi mắt chưa thích ứng kịp theo phản xạ cụp lại. Nhưng mà ngay sao đó, cổ áo cảm nhận được lực tay nắm mạnh lấy, tôi khẽ khàng mở mắt."Jeno, tớ hiện tại rất mệt, có chuyện gì chúng ta hãy nói sau được không?"Tôi ủ dột nhìn cậu ấy, lại bị ánh mắt cùng bàn tay giận giữ của cậu ấy nắm chặt lấy, giống như mọi lần vẫn sẽ đau như vậy. Nhưng đã quen rồi, một chút như vậy tôi vẫn còn có thể chịu được.Lee Jeno có lẽ lần này thật sự tức giận hoặc là cơn tức giận của cậu ấy đã kìm nén rất lâu chỉ cần chờ thời cơ thích hợp để bộc phát."Cậu còn muốn ngủ sao? Cậu an tâm ngủ ngon sao?"Tôi bình tĩnh gạt tay Lee Jeno ra khỏi cổ áo mình, không nhanh không chậm trả lời."Để sau đi, tớ thực sự rất mệt không muốn đôi co với cậu nữa."Đúng vậy, tôi đã chán việc mỗi ngày đều cãi qua lại với Lee Jeno, cũng chán việc bị cậu ấy kéo áo một cách thô bạo, càng chán hơn ánh mắt hung dữ coi tôi như kẻ thù giống như bậy giờ của cậu ấy.Chỉ có, ở với nhau lâu như thế tôi đã sớm nhận ra một điều, sự bình tĩnh cũng tôi chính là giới hạn của Jeno.Chát!Tiếng âm thanh vụn vỡ tan dần trong không khí. Nhưng trong đầu tôi vẫn văng vẳng từng tiếng đổ vỡ cùng vô vọng vọng lại từ đại não vào tận đáy lòng mình.Không gì cả, chỉ là cái tát này của cậu ấy làm tôi đau. Nhưng là đau trong lòng."Hại người khác như vậy, cậu hả hê lắm đúng không? Hại em ấy như vậy, lòng cậu không cảm thấy tội lỗi hay sao? Con người cậu tại sao lại như vậy, từ lúc nào đã thay đổi đến như vậy?"Không, là cậu đã thay đổi mà Lee Jeno. Tôi cắn răng chịu đựng, ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống. Oa, đến thật đúng lúc dạ dày lại bắt đầu đau rồi, trái tim cũng đau nữa. Đau đến điên lên. Tôi gắng gượng lắm mới có thể ngăn đi tiếng rên của mình bình tĩnh nói với cậu."Vậy phải làm thế nào đây Jeno, làm thế nào cậu mới buông tha cho tớ."Lee Jeno không một chút tội lỗi, cười tự giễu nhìn tôi."Có sao? Là tôi phải hỏi cậu làm thế nào cậu mới buông tha cho tôi chứ?"Thật mà, trái tim tôi vỡ vụn rồi. Tôi không biết mình đang nói gì nữa chỉ vô thức trong cơn ấm ức kia mà thốt ra."Nếu như tôi làm như thế cậu sẽ vui vẻ chứ? Hoặc là nếu tôi biến mất khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi không gặp lại nữa cậu sẽ vui vẻ chứ?"Tôi đau đáu nhìn Lee Jeno, như thể chỉ cần nhìn ra một sự lưỡng lự nào trong con ngươi đen láy kia, trái tim tôi sẽ được cứu sống. Nhưng mà vốn dĩ đâu có, không có đến một giây xao động, cậu ta lạnh lùng nói."Na Jaemin, tôi thật sự rất chán ghét cậu."
---
Ừm, thôi thì nhân một ngày Hà Nội đổ xuống cơn mưa đọc chút truyện đau lòng nhé cả nhà.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store