Nohyuck Than Ai Cua Em
[1] Những câu chuyện cũ.Sài Gòn, 1973.Trời nửa đêm tĩnh mịch không một bóng sao, Đế Nỗ ngồi trên chiếc Vespa với lớp sơn còn mới, một tay vắt hờ lên tay lái, một tay cầm điếu thuốc chưa đốt lửa, ánh mắt cứ lâu lâu sẽ lại nhìn về phía con hẻm nhỏ phía trước. Vài phút sau Đông Hách xuất hiện trong tà áo sơ mi mỏng, tay cầm theo ly cà phê sữa đá, đôi môi còn vương chút mảnh vụn của loại đồ ăn vặt em yêu thích.Và hắn chỉ vừa thấy em đã mỉm cười."Lại thức khuya đấy à?"Đông Hách nhún vai, bước đến gần trông điếu thuốc vẫn chưa được đốt, bắt đầu lục tìm bật lửa trong túi quần, miệng luyên thuyên:"Nhớ em thì nói đi, còn bày đặt rảnh rỗi bảo tiện đường. Ai mà ra ngoài lúc mười hai rưỡi đêm chứ?"Đế Nỗ không cãi lại như mọi hôm mà quay hẳn sang đối mặt với em, kéo người lại gần, cả hai tay đều vòng ra sau lưng omega. Đông Hách hơi giật mình vì sự thân mật bất chợt, ly cà phê sữa đá vì hoảng mà suýt rơi xuống đất.Mùi trầm hương của Đế Nỗ hôm nay không bị khói thuốc ám vào, mộc mạc bao trùm lấy hương hoa sứ trên da thịt, tạo ra một thứ gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc."Anh quên mang bật lửa à?" Em đưa ly cà phê đến muốn hắn cầm giúp mình, lùi lại muốn thoát khỏi vòng ôm, "Em cũng không mang đây rồi. Buông ra để em vào nhà lấy cho.""Tối nay anh không hút." Đế Nỗ thì thầm, giọng nói khẽ khàng như ngọn gió mùa xuân, phe phẩy bên tai em, "Chắc là sẽ sớm bỏ."Đông Hách ngẩng lên, nụ cười nở rộ bên khóe môi, em hỏi thật sao?"Thật." Đế Nỗ gật đầu."Vì sao đột ngột thế? Em nhớ em đã bảo anh bỏ cả tháng trời, lần nào anh cũng nghĩ ra cớ để bắt em im miệng.""Vì anh muốn hôn em mà không có mùi khói thuốc."Rồi không đợi thêm một giây nào nữa, Đế Nỗ cúi xuống đặt một cái hôn lên khóe môi Đông Hách, chỉ thoáng qua nhưng đủ để tim người kia lỗi một nhịp.Hôm đó là ngày thứ hai bọn họ bắt đầu mối quan hệ kì lạ này.──── ⋆ ────Sài Gòn, 1974.Sài Gòn là một thành phố tấp nập. Là nơi được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông, mang rất nhiều nét hiện đại của Châu Âu với những quầy rượu lập lòe ánh nến hay hàng dài những căn biệt thự Pháp đồ sộ, nhưng xen giữa trong đó vẫn mang đậm những thứ chỉ thuộc về riêng Việt Nam, chẳng hạn như những tà áo dài thướt tha, những cốc cà phê đen thuần đậm đặc và giọng nói Sài Gòn chậm rãi ngọt ngào.Bố của Lý Đế Nỗ sở hữu ngân hàng tư nhân lớn nhất nhì Sài Gòn, cậu ấm Lý Đế Nỗ ngay từ giây phút cất tiếng khóc chào đời đã được định sẽ trở thành người nắm một phần quan trọng trong ngành tài chính. Hắn có nhiều tiền và chẳng khi nào thấy tiếc khi sử dụng chúng cho Đông Hách.Đế Nỗ thích những nhà hàng đắt đỏ, những nơi xa hoa trên đầu là chiếc đèn chùm còn tốn nhiều đồng bạc hơn hẳn chiếc xe máy người ta đi, những chốn chỉ toàn suit và váy dạ hội - nhưng Đông Hách thì ngược lại - em thích những thứ bình dị và không quá tốn kém, vậy nên Lý Đế Nỗ đã vì em mà mua một chiếc xe máy vì em không muốn dọa hàng xóm sợ tái mặt với con xe mui trần cực hiếm của hắn, vì em mà lần đầu ngồi ở vỉa hè uống nước mía, cũng vì em mà vào một quán nhậu gần sông tự tay lột từng con tôm, con ghẹ.Rời xa chốn xa hoa chỉ dành cho giới thượng lưu, Sài Gòn bình dân có những đêm ồn ào đến mức khiến chính người yêu những thứ giản đơn như Đông Hách phải phát phiền. Vào những lúc đó em sẽ chỉ hắn đến những góc nhỏ mà chỉ mỗi em biết, nơi yên ắng chỉ có ánh đèn đường mờ mờ, tiếng xe chạy xa dần, và âm thanh trò chuyện khẽ khàng.Phố phường từ xa trông ấm áp một cách kì lạ, cả vòng ôm từ phía sau em cũng thế.Đông Hách tựa đầu vào vai Đế Nỗ, ngón tay vô thức vẽ những đường tròn nhỏ trên tay áo sơ mi lụa mượt mà. Hắn ngồi trên yên xe không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên eo em thì siết chặt hơn một chút, im lặng tận hưởng lấy mùi hoa sứ thoang thoảng nơi đầu mũi."Anh lúc nào cũng im lặng như vậy." Đông Hách cất giọng, em ngẩng đầu lên để có thể nhìn thấy sườn mặt hắn, "Không phải anh không có gì để nói, mà là anh không dám nói ra, đúng không?"Đế Nỗ hít một hơi thật sâu, mùi hoa sứ trên người Đông Hách vẫn ngọt như mọi khi, nhưng hôm nay nó có thêm chút vị đắng."Vậy em muốn nghe gì?" Đế Nỗ hỏi, mắt vẫn nhìn về phía xa, nơi những ngọn đèn neon phản chiếu xuống mặt đường đầy nước.Đông Hách ngước lên, chớp mắt nhìn người trước mặt: "Em muốn nghe rằng anh sẽ không đi đâu hết."Đế Nỗ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sáng lấp lánh trước mặt. Hắn không trả lời, chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Đông Hách, rồi nhẹ nhàng chuyển xuống ngậm lấy môi em.Hơi thở của họ quấn vào nhau, nồng nàn như khói thuốc lẫn với hương hoa, như một câu trả lời không cần lời nói.Đó là một năm rưỡi bọn họ bên nhau kì lạ như thế - Không lời ngỏ không câu xác nhận, chỉ có cái thơm khẽ khàng lên má Đế Nỗ và một cái hôn nơi đầu môi căng mướt, Đông Hách cứ đón nhận cái hôn, đón nhận hắn.──── ⋆ ────Sài Gòn, tháng 4 năm 1975.Đông Hách ngồi trên ghế sau chiếc Vespa cũ của Đế Nỗ, gió mát vẫn quen thuộc luồn qua mái tóc bồng bềnh dưới ánh đèn vàng, tay em vòng qua eo hắn, chẳng còn siết chặt như mọi khi. Có lẽ vì lần này, em biết mình không thể giữ hắn lại.Đế Nỗ không lái xe nhanh - ngược lại còn quá từ tốn so với kẻ thích những thứ tốc độ như thiếu gia họ Lý. Bóng chiều tà lặng lẽ trôi xa về sau, chậm rãi băng qua những con đường đã từng thuộc về riêng hắn và em — những con đường mà mỗi góc phố, mỗi quán cà phê đều mang dấu vết của những lần trộm nhìn, những cái chạm vội, những nụ cười chưa kịp tắt đã bị cuốn đi bởi thời gian.Xe dừng trước cổng nhà, con hẻm nhỏ không được ánh đèn đường chiếu sáng, lặng lẽ chỉ có tiếng động cơ và đèn xe đang bật.Đế Nỗ không quay lại ngay. Hơi thở hắn nặng nề, bàn tay đặt trên tay lái siết chặt rồi buông ra.Đây chính là lần cuối cùng Đế Nỗ được đứng ở đây, được đưa Đông Hách về nhà, được hôn em - với tư cách là người của em.Là người em yêu. Dù em chưa lần nào ngỏ.Đông Hách chống cằm lên vai Đế Nỗ, mắt khẽ nhắm, hít một hơi thật sâu. Mùi trầm hương của hắn vẫn nồng như vậy, vẫn là thứ mùi làm em nhớ đến những đêm mưa - khi Lý Đế Nỗ bước vào nhà với mái tóc ướt nước, lấm tấm vệt ẩm nơi trang phục đắt đỏ, và em sẽ kéo áo người kia đòi một nụ hôn vì em ghét mưa.Nhưng đêm nay không mưa, em chẳng có lý do gì để đòi hôn hắn.Đông Hách mở mắt, chậm rãi bước xuống xe đến trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi: "Anh sẽ đi đúng không?"Đế Nỗ không trả lời ngay mà chỉ đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má em, nhìn em thật lâu như thể muốn ghi nhớ từng đường nét đẹp đẽ này vào trong kí ức."Anh không muốn." Đế Nỗ khẽ nói, "Nhưng anh phải đi."Một câu trả lời mà Đông Hách đã đoán trước, nhưng khi nghe nó được thốt ra từ chính miệng Đế Nỗ, lòng ngực em vẫn đau như bị ai bóp chặt."Vậy em phải làm sao bây giờ nhỉ?" Đông Hách cười nhẹ, nhưng trong mắt không có ý cười, "Ở lại đây, quên anh và tìm ai đó để cùng em sống nửa đời còn lại?"Đế Nỗ hít một hơi thật sâu, rồi kéo Đông Hách vào lòng, cho em một cái ôm đủ chặt để em có thể cảm nhận được toàn bộ quyến luyến của hắn."Chờ anh."Đông Hách bật cười, vùi mặt vào vai Đế Nỗ thử buông một câu đáp lời lém lỉnh như em vẫn thường làm: "Nếu em không chờ thì sao?""Em sẽ chờ.""Em không."Hắn đã bỏ thuốc, vì Đông Hách không thích chúng, và cũng vì chính hắn muốn được hôn em mà không có vị khói. Nhưng vào những đêm buồn thế này, người lấy ra hộp thuốc lá đã sử dụng được hai phần ba lại là Đông Hách, Đế Nỗ nhận lấy điếu thuốc đã lập lờ cháy, dẫu không hỏi vẫn biết lý do vì sao em lại dùng nó.Cái ôm nới lỏng. Hắn buông Đông Hách ra một chút để nhìn thẳng vào mắt em, rồi chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ trời đêm nay không mưa và em cũng không hỏi, cúi xuống hôn thật sâu lên đôi môi ấy.Một nụ hôn đậm vị khói thuốc, của cà phê sữa, và của một lời từ biệt chẳng ai ngỏ.Đông Hách có thể cảm nhận viền mi mình ướt nước, cố gắng nhắm nghiền mắt để không khiến bản thân rơi lệ vào đêm nay.Bởi chỉ cái hôn cuối cùng này thôi đã đủ buồn rồi."Hách," Đế Nỗ gọi tên em, ngón cái chạm lên khóe mi hoe đỏ, "Nếu em không đợi, vậy anh không đi nữa, nhé?"Em cười khẩy: "Anh nói nghe dễ quá."Cả em và hắn đều biết chuyện này không bao giờ chỉ đơn giản vậy, dù em, cả trăm ngàn lần ước chuyện thực sự chỉ đơn giản vậy suốt cả tuần qua."Chúng ta sẽ tìm cách."Đông Hách thôi nụ cười, em lắc đầu. Không, anh đừng dại dột như thế."Anh phải đi.""Thật đấy, Lý Đế Nỗ."Em xin anh, hãy đi đi.──── ⋆ ────Cơn mưa trút xuống như trăm ngàn mũi kim xuyên qua không khí, lạnh đến tê người. Đứng dưới mái hiên sân bay, Đông Hách nhìn về phía đám đông đang xếp hàng chờ lên máy bay di tản.Đế Nỗ ở ngay đó, chỉ cách em vài bước chân, nhưng lại xa vời vợi."Anh phải đi."Đông Hách đã nói câu đó hai lần. Một lần khi cả hai đứng bên dưới căn phòng trọ của em, vào đêm trước ngày chia ly. Và một lần nữa, ngay lúc này, khi em không còn cách nào khác phải tự tay đẩy hắn ra xa.Đế Nỗ không đáp mà chỉ đứng yên ở đó nhìn Đông Hách, như thể dù chỉ là một cái chớp mắt quá lâu, hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy em nữa.Đoàn người ngày càng vội vàng, Đông Hách trông thấy mà lòng nôn nao, em bước tới, bàn tay lạnh ngắt đẩy ngực hắn lùi về sau."Mau đi đi.""Anh không muốn." Đế Nỗ khàn giọng nói, "Em sẽ không chờ anh, anh không muốn mất em thế này."Trái tim Đông Hách thịch một tiếng. Đây chẳng phải là lời yêu, nhưng lại ngọt lịm tựa lời yêu."Anh đi đi."Đế Nỗ cúi đầu lặng thinh, tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài và giọng bố mẹ khẩn thiết gọi tên hắn, hòa lẫn với hơi thở nặng nề, với sự tuyệt vọng đang dần nhấn chìm cả hai.Đông Hách kiễng chân, ghé sát tai hắn thì thầm:"Em yêu anh."Em đầu hàng. Tình nguyện là người buông cờ trắng trước tiên trong trận chiến không lời giữa hai người, thừa nhận trên trái tim mình có tên hắn sau gần hai năm qua lại mập mờ không câu ngỏ lời."Em yêu anh rất nhiều." Đông Hách nhấn mạnh, như sợ Đế Nỗ sẽ không nghe thấy, "Anh sẽ không bao giờ mất em. Vậy nên đừng làm điều dại dột mà khiến em đau lòng. Đi đi."Loa thông báo vang lên, gọi tên hành khách Lý Đế Nỗ. Không còn thời gian nữa.Đông Hách nhét một tờ giấy vào túi áo sơ mi lụa trước ngực hắn, em buông tay, lần nữa đẩy Lý Đế Nỗ về sau, cách xa khỏi em."Anh yêu em." Hắn mấp máy.Đông Hách đọc hiểu được, em mỉm cười gật đầu với hắn, rạng ngời như ánh dương.Đế Nỗ lùi lại một bước.Rồi thêm một bước nữa.Cuối cùng, hắn quay đi, là người cuối cùng của chuyến bay cuối cùng rời khỏi Sài Gòn trong ngày hôm ấy.Đông Hách vẫn đứng yên, nhìn theo bóng lưng ấy dần biến mất vào cổng kiểm soát. Em nắm chặt bàn tay mình, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau rát.Tờ giấy nhỏ mà em gửi cho hắn, là bức thư đầu tiên Đông Hách viết, trong run rẩy nước mắt.[Gửi Đế Nỗ, Trên đời có những cuộc chia ly không buộc ai phải nói, nó cứ thế xảy ra như một điều tất yếu. Cả anh và em đều chẳng cần ngỏ lời để biết chuyện gì đang xảy ra giữa đôi ta, và sẽ xảy ra với đôi ta.Câu đùa vào đêm đó, rằng em sẽ quên anh mà thành gia lập thất, đã từng là ý định của em khi hay tin những người như anh sẽ không thể ở lại Sài Gòn. Em đã định làm thế thật. Vì em nghĩ phương Tây bao la và rộng lớn nhường đấy, anh đi rồi sẽ gặp biết bao nhiêu người mới, bao nhiêu điều thú vị hơn em và những đêm tối bên em. Biết đâu chừng chỉ vài ngày sau, anh sẽ chẳng nhớ Lý Đông Hách là ai nữa.Cũng sẽ quên đi hoa sứ từng có hương thơm thế nào.Dẫu thế thì anh à, em vẫn sẽ chờ anh. Cho đến khi không thể chờ được nữa.Và có một điều mà em chưa bao giờ nói, rằng em mong anh biết, họ của em vốn không phải họ Lý.Họ của em, không phải lấy từ người bố nát rượu đã bán em vào quán bar, cũng không phải từ người mẹ nghiện cờ bạc rồi đổ hết nợ nần lên thân em, mà là lấy từ anh.Em đổi thành họ Lý, vì muốn được là của anh.Ân nhân của em, người cứu lấy em, Anh sẽ luôn là người duy nhất ấy.Tình yêu của đời em, mặc kệ sau này anh có đem lòng yêu ai khác hay không, anh vẫn sẽ mãi ở trong trái tim em.Lý Đông Hách.]Hôm ấy là hai năm lẻ một ngày hắn và em trao nhau cái hôn đầu tiên.
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
──── ☆ ────
"Không phải có thể. Mà là chắc chắn."
──── ☆ ────
──── KẾT THÚC ────
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store