ZingTruyen.Store

Noah Dong Vat Chan So Benh Lich Ky Luc Bo Quyen 4

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 4 |

099 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ chín mươi chín: Mứt quả và chao

"Bác sĩ, chỗ này náo nhiệt quá, là phố buôn bán à?" Con phố không tính rộng mở trước mặt lại chật ních toàn là người, khiến thanh niên tóc nâu người nước ngoài có chút chùng chân, quốc gia của cậu, trừ khi có diễu hành hoặc là ngày lễ đặc biệt, bằng không rất hiếm thấy cái cảnh sóng người dâng trào ở một con phố như vậy.

Nhưng đối với Lạc Tái, khung cảnh khí thế ngất trời này quá quen thuộc!

Ánh nắng tràn trề khiến con phố không cần đèn chiếu sáng, mặc dù chen chúc, lại có đầy hơi thở náo nhiệt của cuộc sống, học sinh tan học tốp năm tốp ba kết bạn mà tới, du khách mang theo lòng hiếu kỳ lân la qua các quầy hàng, tộc đi làm chê bữa ăn chính muốn tìm mấy món nhắm rượu cho đã nghiện, đều từ bốn phương tám chen vào con phố này. Các cửa tiệm trên phố tự nhiên không bỏ qua cơ hội, mỗi nhà mở cửa đón khách, có nhà hàng lớn đến đủ chứa mười mấy cái bàn, cũng có nhỏ đến chỉ là chứa được một người.

Không khí lan tỏa mùi vị của thức ăn, mỹ thực thiên Nam địa Bắc, có hào phóng giang tay hoàn toàn không keo kiệt tỏa ra mùi của mình càn rỡ thông đồng mỗi một người đi ngang, có thẹn thùng xấu hổ an tĩnh lại quy củ nằm trên bàn mặc quân thưởng thức, càng có khó ngửi thậm chí hình thái quỷ dị thoạt nhìn khẩu vị rất nặng nhưng vẫn có thể hấp dẫn vô số fans trung thành...

"Chỗ này là phố ăn vặt." Ngửi cái mùi tiêu hồn xâu thịt dê tỏa ra, Lạc Tái vừa hút nước bọt vừa giải thích.

"Ăn vặt?' Or nghiêng đầu, nhớ tới bài giải thích về ăn vặt vừa xem trong 《 500 câu tiếng Trung phải học khi du lịch ở Trung Quốc 》, "Tôi biết rồi! Là mấy món như lăn mình trong lò nướng bằng đất sét (Clay oven rolls) và bánh mì cây gậy nổ (Fried bread stick) đúng không?"

"..." Or, là bánh nướng và bánh quẩy?

Được rồi, coi như là phiên dịch tiêu chuẩn, nhưng người nước ngoài hiển nhiên không cách nào hoàn toàn lĩnh ngộ được tinh túy ẩm thực của Đại Trung Hoa, không thể phủ thêm tí không gian tưởng tượng mông lung cho quá trình nấu nướng mà là dịch thẳng ra luôn à, bánh nướng có thể lăn mình trong lò nướng bằng đất sét nhiều loại lắm đó? Còn cái món bánh mì cây gậy có thể đánh xỉu người có quan hệ bắn đại bác gì với bánh quẩy xốp giòn vậy?!

"Khụ khụ, đương nhiên không chỉ hai món này, còn có rất nhiều món ngon khác nữa!"

Lạc Tái kéo Or, đầu tiên là chạy tới một tiệm nhỏ ở đầu phố, bên trong tủ kính thủy tinh sáng sủa sạch sẽ trưng bày từng chuỗi mứt quả đỏ au bóng lưỡng ghim thành xâu: "Nếm thử cái này nhé, mứt quả đấy!" Mua hai xâu, nhớ tới một con cún khẩu vị chua ngọt lại luôn kiêu căng tỏ vẻ khinh thường khác, bèn mua thêm một xâu nữa nhưng gói lại, sau đó một xâu nhét vào tay Or một xâu cầm trong tay cắn.

Bác sĩ không tỏ vẻ gì đặc biệt, ngậm lấy xâu mứt, chỉ như một sinh viên tham ăn, nhưng Or vóc người cao lớn, thân hình thon dài, ngũ quan lập thể vừa nhìn đã biết là bạn bè nước ngoài, cầm một xâu mứt quả đỏ au đại biểu cho ẩm thực truyền thống đặc sắc của Trung Quốc, quả thật rất hấp dẫn mắt người.

Tuy rằng từng nhìn thấy hình chụp của xâu mứt quả trong truyền thuyết này, nhưng khi thật sự cầm nó trên tay, nhìn những viên mứt óng ánh xinh đẹp được đường phèn bao lấy, Or vẫn có chút lúng túng không biết phải hạ miệng thế nào.

Cậu thử lè lưỡi liếm một viên, là vị thanh của đường phèn, mặc dù không thích ăn ngọt, nhưng mùi vị mềm mại ngọt ngào như hôn môi này lại khiến người rất khó cự tuyệt, vì thế cậu lại liếm, sau đó ngậm một viên sơn tra đỏ hồng vào miệng, nhưng không cắn đứt, chỉ là chậm rãi mút, viên mứt màu đỏ lúc ẩn lúc hiện giữa cánh môi mỏng, mang theo sự trong suốt ướt át, trở nên mê người. Sau khi liếm xong viên thứ nhất, cậu bắt đầu liếm cả xâu, lập tức khiến cho bốn phía vang lên những tiếng hít ngược.

Cũng là cầm một xâu mứt quả giống như đúc, vừa đi vừa cắn nhai rộp rộp, Lạc Tái quay đầu nhìn Or, suýt nữa bị viên sơn tra chưa kịp cắn đứt trong miệng nghẹn chết.

Ăn mứt quả thôi mà, có cần vậy không?!

Hơn nữa cách ăn này hiển nhiên là sai? Liếm hết vị ngọt rồi, lát nữa ăn tới sơn tra không đau răng mới là lạ.

Thấy bác sĩ nhìn chằm chằm xâu mứt quả trên tay mình, Or bỗng nhiên cúi người, cánh môi dính vị ngọt của đường phèn hầu như sắp chạm vào lỗ tai Lạc Tái: "Bác sĩ, anh muốn ăn xâu của tôi à?"

Đôi mắt màu hổ phách mang theo mị lực đầu độc nhân tâm, cánh môi hồng nhuận như bị sơn tra đỏ tươi nhuộm đẫm, bóng lên cái màu ngọt ngào bị đường phèn trong suốt quét qua, xung quanh cũng có tới người mua mứt quả, lúc này lại cảm thấy xâu mứt quả đã bị liếm hết đường phèn chỉ còn lại hồ lô trên tay Or chính là xâu mứt quả ngon nhất hiếm có nhất trên thế giới, có lẽ, trực tiếp biến mình thành xâu mứt quả trên tay thanh niên người nước ngoài này sẽ tốt hơn!

"Tuy rằng tôi rất muốn nhường cho bác sĩ, nhưng tiếc quá..." Or rất đáng tiếc mà than nhẹ, "Nướt bọt của tôi có kịch độc, bác sĩ nếu ăn sẽ ngỏm ngay đấy."

"..."

Chỉ là một xâu mứt quả thôi mà!

Không ăn cũng được! Cậu không hề thấy đáng tiếc.

Or nếm thử một viên sơn tra đã bị liếm hết lớp đường phèn, nhíu mày: "Chua quá..." Sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra ăn mứt quả không thể liếm hết lớp đường phèn bên ngoài!" Nói xong rất đương nhiên cầm lấy cái gói dùng để gói xâu mứt dành cho Thrus trên tay bác sĩ, thay xâu đã bị mình liếm hết vỏ đường vào, rồi ngon lành dùng cách ăn chính xác ăn sạch nó.

"... Cậu không phải nói có độc à?"

"Bác sĩ đừng lo, thường ngày thằng bé cũng hay liếm miệng tôi lắm. Nước bọt của Thrus có khả năng trị liệu, vừa vặn trung hòa độc tính."

Cho dù có thể kháng độc, nhưng bị ép ăn một xâu mứt quả không có vỏ đường cũng quá hố chó rồi đó? Nói không chừng sẽ khiến Thrus xưa nay chưa từng ăn mứt quả có hiểu biết sai lầm về nó, cho rằng nó chỉ có vị chua...

Thòm thèm liếm lấy vị ngọt còn sót lại trên đầu ngón tay, mặc dù trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng Or vẫn duy trì sự ưu nhã e thẹn, mỉm cười hỏi: "Vậy kế tiếp, chúng ta ăn gì nữa đây, bác sĩ?"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 4 |

099 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ chín mươi chín: Mứt quả và chao

Vừa vào phố ăn vặt, Lạc Tái đã có cảm giác như rồng vào biển sâu, hổ về rừng già... Rồi rồi, khoa trương quá, là ong vào bình mật, chuột sa chĩnh gạo được chưa, đi một đường ăn một đường, quai hàm căng phồng hồ hởi nhai, làm ra tư thế khó được về nước một lần tuyệt đối phải ăn đủ, mười hai mươi cân tính cái gì ông chính là gấu chuẩn bị ngủ đông, trước nuôi mình cho đầy mỡ đã vậy qua nước ngoài rồi mới sống nổi với mấy cái món như nước lọc hầm rau bò nướng gà nướng heo nướng.

Không thể trách cậu, bạn có thể ăn được đồ ăn vặt muôn màu muôn vẻ như vậy ở nước ngoài không?

Không phải nói không có nguyên liệu, nội tạng tuyến tụy của động vật như gan, đại tràng, tim phổi vân vân là những nguyên liệu rất thường gặp ở các sạp nhỏ, nước ngoài cũng có bán, ở siêu thị còn có thận dê, gan trâu, chân heo, lòng thậm chí đầu thỏ đầu bê nữa, cực kỳ rẻ, trước đây Or đã thử mua một cái đầu bê về làm thịt bê sốt chua cay cho bác sĩ, khiến bác sĩ ký ức hãy còn mới mẻ, món ấy tuy rằng mùi vị tàm tạm, lại dùng kèm với não bê...

Nhưng cho dù có nguyên liệu, cũng đấu không lại tinh thần tự do vĩ đại theo đuổi tay nghề nấu nướng suốt hơn năm nghìn năm vẫn duy trì như ưng kích trường không, ngư tường thiển để, vạn loại sương thiên cạnh của Đại Trung Hoa, chỉ là gan heo cũng có thể lay hoay cho bạn vô số cách ăn như gan heo xào, canh gan heo, gan heo sấy, gan heo sốt, gan heo nướng, gan heo chiên, gan heo xào hành, mì xào gan heo vân vân, đa dạng lại phong phú, khiến người nhìn không kịp còn chảy rất nhiều nước miếng.

Cho dù biết cách làm, nhưng có nguyên liệu, cũng phải có phối liệu! Tương sốt ở nước ngoài thật lòng mà nói chả bao nhiêu, tương ớt Lao Gan Ma 8 đồng cũng sắp bị cung phụng thành gia vị chí tôn rồi. Cho nên khi Lạc Tái ngửi được một thứ mùi thần kỳ lại nức mũi, đã lập tức như thỏ tăng động chạy vù vù tới.

Một cửa tiệm bé xíu, lại xếp thành hàng dài.

Căn cứ có phúc cùng hưởng, Lạc Tái không quên Or bên cạnh, cậu gọi Or đứng cách mình ít nhất mười bước xa: "Or, sao cậu không lại đây? Tới ăn nào!"

"..." Or rất muốn ngửa mặt lên trời sủa một tiếng, sau đó cúi đầu xuống đất chui về Địa Ngục!

Trong cảm nhận của cậu, đồ ăn vặt hẳn là những món điểm tâm nhỏ nhắn tinh xảo, hoặc là mấy xâu thịt nướng thơm nức mũi, tệ hơn nữa, chí ít thoạt nhìn cũng là có thể ăn! Nhưng...

Món đồ chơi bé tí hình vuông ấy đã mọc lông trắng bên ngoài rồi kìa (gào thét-ing), màu sắc bụi bặm không nói còn khó ngửi muốn chết, ăn được à?!

Ở bên kia, ông chủ đang ném mấy khối hình vuông bé tí vào chảo, hình vuông vốn đã xám trắng thê thảm hiện tại trực tiếp biến thành màu đen đáng sợ!!

Thậm chí hàm dưỡng tốt như Or, lúc này cũng không nhịn được muốn thét vào mặt bác sĩ... F*ck your *!!! Đồ chơi này có độc không đấy? Nhân loại ở quê bác sĩ rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào?! Lại có thể nuốt trôi cái món đáng sợ cả chó hai đầu Địa Ngục cũng không chịu được này!

Hiển nhiên, sau Quả Trứng Ác Ma (trứng muối), Or lại phát hiện một Món Ăn Ác Ma khác —— chao!

Theo tiếng dầu chiên vang tách tách, đồ chơi màu đen dần dần phồng to sau đó bị vớt lên, thoạt nhìn ngoài chín trong mềm. Mùi vị lan tỏa, lập tức hiệu quả vật dĩ loại tụ đã hiện ngay ra, thích ăn đều lao tới, thực khách nhận lấy phần chao của mình, rắc ớt và dầu vừng lên, không khách khí bắt đầu nhai, chép chép nhấm nháp ngon lành, miệng lưỡi lưu hương, có một người ăn xong vẫn còn thòm thèm trực tiếp bảo ông chủ: "Ông chủ, thêm ba xâu nữa!". Về phần không thích ăn, hận không thể chân cưỡi ngọn gió đạp phong hỏa luân trực tiếp bịt mũi đi đường vòng.

Ở khi còn chưa tới lượt của Lạc Tái, thanh niên đứng xa xa bên kia đã gần như hợp thể với bức tường phía sau lưng. Nhưng mùi vị ấy vẫn như âm hồn không tan quấn lấy cậu, thân là một con chó hộ vệ hợp cách, cho dù đối mặt là núi đao biển lửa cũng không lui về sau nửa bước, cậu sao có thể vì mùi hôi mà rời xa chủ nhân được?!

Or cảm thấy cuộc đời của cậu cho tới ngày hôm nay, đang nhận được một sự khiêu chiến đặc biệt nghiêm trọng!

Cậu tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn thoáng bác sĩ cách đó không xa, bên dưới những sợi tóc màu nâu, đôi mắt hổ phách lóe lên quyến luyến mâu thuẫn lại không tha, khiến người nhìn mà muốn tan nát cõi lòng, thê mỹ như sắp phải vĩnh viễn chia lìa người yêu, triệt để chia cắt với người trong lòng.

Nhưng, áp lực sóng gầm chẳng khác gì thủy triều ập tới từ bốn phương tám hướng, vẫn tàn khốc mà buộc chặt mỗi một sợi thần kinh của cậu, ý chí cứng cỏi dần dần bị phá hủy, bờ môi run rẩy, lại không thể thổ lộ rất cứ âm thanh gì, trong yếu hầu, là tiếng thì thầm nghẹn ngào: 【 Th, ru, s!!!!!!!! Thay người!!!! 】 Mà bên kia cuối cùng cũng đã tới lượt của Lạc Tái, vừa cầm lấy xâu chao ông chủ đưa, cậu vừa quay đầu, thấy Or lặng lẽ đứng bên chân tường, sắc mặt tái nhợt, lập tức do dự.

Xác thực, mùi chao không phải ai cũng chịu được, trước đây có một lần cậu theo mẹ đi ăn cưới, lúc tan học vì đói bụng quá mà mua chao ở ven đường ăn, khi vào thang máy của khách sạn năm sao người ta, không cẩn thận ợ một cái, trực tiếp dọa bay mọi người trong thang máy.

"Ôi chao, người anh em! Sao vậy? Ngại chao của yêm không chính cống à?" Ông chủ thấy cậu do dự, bất mãn, chưa từng có ai cầm xâu chao của ông còn có thể chờ đến khi lạnh mới bỏ vào miệng.

"Không phải không phải." Lạc Tái hút nước bọt, "Thú cưng nhà tôi không thích mùi này, nếu ăn phỏng chừng nó sẽ trốn tôi một tuần..."

Đang ngại ngùng tính trả xâu chao lại, đột nhiên phía sau vươn ra một bàn tay, cầm lấy xâu chao, thanh niên người nước ngoài vừa nãy còn cách xa mười bước, đã đứng sau lưng cậu, ăn rất ngon lành, một xâu không nhiều, đảo mắt đã bị ăn sạch.

"Con... * nó ngon quá!!"

Thanh niên người nước ngoài ngửa mặt lên trời như tính huýt dài, lấy khí thế uy vũ khí phách biểu đạt ái ý thâm trầm dành cho chao.

"Thr, Thrus?!" Đổi người nhanh vậy?!

Hiển nhiên, so với Or chịu không nổi mùi chao, Thrus đã gặp cũng đã nếm qua khá nhiều món ăn không thể tưởng tượng nổi như chân gà ở siêu thị, sầu riêng ở chợ, năng lực tiếp nhận mạnh hơn rất nhiều, một xâu chao, chuyện nhỏ mà thôi!

Khó được có bạn bè nước ngoài cổ động, ông chủ vui vẻ, trực tiếp cho cậu mấy xâu nữa, không hiểu tiếng Anh? Không sao, mỹ thực không phân biên giới!

Mặc cho Thrus ăn đến sảng khoái, Lạc Tái đứng bên cạnh 囧 囧, lát nữa nếu Or đổi lại, ợ một cái ngửi ra mùi gì đó... Hai cái lỗ tai của Thrus cũng không đủ để Or cắn?

Thrus vuốt bụng, ngẩng đầu ngửi mùi hương lan tỏa trong không khí, ôi! Bánh nướng, phá lấu, dồi, vằn thắn... A a a... Thật là đủ loại mùi hấp dẫn uông!

Cậu bật người quay đầu, ánh mắt lóe sáng, không hề che giấu sự gấp gáp: "Kế tiếp đi đâu ăn đây, bác sĩ?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store