Chương 8: Lựa chọn
Phòng họp tầng 39.Không khí nặng nề, đèn sáng trắng soi rõ từng ánh mắt.Một cổ đông kỳ cựu gõ nhẹ lên bàn:“Chủ tịch, thư ký Trịnh quả thật có năng lực. Nhưng cậu ta đang trở thành tâm điểm ngoài kia. Đối thủ thì lợi dụng, báo chí thì thêu dệt, cổ đông chúng tôi không thể yên tâm.”Người khác lập tức thêm vào:“Quá giỏi, cũng là vấn đề. Một thư ký mà được báo chí tung hô như thế, liệu có còn giữ được vị trí đúng mực không? Chúng tôi e rằng, đây sẽ thành tiền lệ xấu cho công ty.”Lời lẽ sắc bén, từng chữ đều nhằm thẳng vào Trịnh Bằng.Trong căn phòng, Trịnh Bằng ngồi lặng lẽ, ánh mắt không hề dao động.Cậu đã quen với việc bị đặt dưới kính hiển vi soi xét, chỉ im lặng, ghi chép như thể đó là trách nhiệm công việc bình thường.Nhưng hôm nay, người lên tiếng lại không phải cậu.Điền Lôi khép tập hồ sơ, ánh mắt quét một vòng.Anh nói, giọng trầm chắc:“Các vị lo lắng năng lực của một thư ký sẽ làm lung lay công ty? Thật nực cười.”Cả phòng sững lại.Anh tiếp tục:“Điền Thị không yếu đến mức bị một nhân viên đe dọa. Nếu có, thì đó là lỗi quản lý của chúng ta – không phải lỗi của người giỏi.”Một cổ đông cố gắng phản bác:“Nhưng thưa chủ tịch, cậu ta được ưu ái quá mức, chuyện này trong mắt ngoài kia—”“Trong mắt ngoài kia,” – Điền Lôi lạnh lùng cắt ngang – “cái họ thấy là Điền Thị biết dùng người. Họ thấy chúng ta có một thư ký đủ sức gánh công việc mà không một đối thủ nào lôi kéo được. Và tôi nói thẳng: nếu còn ai nghĩ đến chuyện gạt bỏ Trịnh Bằng, nghĩa là tự mình muốn công ty mất đi một lợi thế.”Không khí đông cứng.Trịnh Bằng khẽ ngẩng lên, đôi mắt sáng trong phản chiếu hình bóng người đàn ông ngồi đầu bàn.Đây là lần đầu tiên, trước mặt tất cả, chủ tịch không chỉ bảo vệ, mà còn công khai chọn đứng về phía cậu.Trong khoảnh khắc ấy, một mầm mống khó hiểu dâng lên nơi đáy tim – là cảm động, hay là thứ gì khác, cậu cũng không dám xác định.Còn Điền Lôi, sau lời tuyên bố dứt khoát kia, ánh mắt anh dừng lại một thoáng trên người thư ký của mình – cái nhìn sâu hơn, nặng hơn bất kỳ buổi họp nào từng có.Một buổi sáng, toàn bộ phòng ban cấp cao nhận được tin khẩn:Một hợp đồng hợp tác trị giá hàng nghìn tỷ với đối tác châu Âu đang đứng trước nguy cơ sụp đổ.Lý do đưa ra nghe qua rất hợp lý:thư ký Trịnh đã sơ suất trong khâu trao đổi tài liệu, khiến bản thảo bị rò rỉ.Tin tức lan đi, cổ phiếu của Điền Thị chao đảo ngay trong ngày.Một số cổ đông lập tức chớp lấy cơ hội:“Chủ tịch, đây là bằng chứng rõ ràng. Thư ký Trịnh tuy giỏi, nhưng đã để lộ sơ hở quá nghiêm trọng. Chúng ta cần một người khác đáng tin cậy hơn.”Ánh mắt mọi người dồn hết về phía Trịnh Bằng.Cậu vẫn bình tĩnh, không phản bác, chỉ mở laptop, lần lượt trình chiếu các bản ghi thời gian, nhật ký hệ thống, và email được mã hóa.Giọng cậu rõ ràng, dứt khoát:“Tôi đã dự phòng từ trước. Tài liệu bị rò rỉ chính là bản giả, do tôi cố tình tung ra để kiểm tra mức độ an toàn và đối tác thực sự đáng tin hay không. Và kẻ tiết lộ không phải từ Điền Thị, mà chính là người đứng sau cố tình tạo bẫy.”Trên màn hình, những chứng cứ từng cái một hiện ra, rành rọt, không thể chối cãi.Cả phòng họp nổ tung trong ồn ào.Một cổ đông lớn tuổi đập bàn đứng bật dậy:“Cậu… cậu đã biết trước?”Trịnh Bằng gật đầu:“Trong lần đầu thương lượng, tôi đã nhận ra đối tác kia có vấn đề. Vì thế tôi báo cáo trực tiếp với chủ tịch và xin phép được thử nghiệm một phương án đánh lạc hướng. Nếu hôm nay không có vụ việc này, chúng ta đã trao tài liệu thật cho kẻ không đáng tin.”Điền Lôi ngồi đó, im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trịnh Bằng. Anh nhớ lại rõ ràng: quả thật, cậu đã báo cáo. Chính anh là người ký duyệt phương án thử nghiệm. Nhưng Trịnh Bằng không hề nhắc đến mình, chỉ một mực nhận hết trách nhiệm.Sự thật phơi bày. Những cổ đông từng hoài nghi giờ lúng túng nhìn nhau.Một người cất lời, giọng dịu đi hẳn:“Không chỉ không phạm sai lầm, mà cậu ta còn cứu cả công ty khỏi một hợp đồng nguy hiểm. Nếu không có thư ký Trịnh, Điền Thị hôm nay đã mất trắng.”Người khác tiếp lời:“Quá rõ ràng rồi. Thư ký Trịnh không thể rời khỏi công ty này. Cậu ta không chỉ giỏi – mà còn trung thành và biết đặt lợi ích công ty lên hàng đầu. Loại nhân tài này, chúng ta giữ còn không kịp.”Tiếng đồng thuận dần vang khắp phòng.Điền Lôi đứng dậy, ánh mắt quét qua từng gương mặt cổ đông:“Các vị đã thấy. Đây là lý do duy nhất để tôi không bao giờ để thư ký Trịnh rời khỏi Điền Thị: vì không ai khác có thể làm tốt hơn cậu ấy.”Âm cuối cùng rơi xuống, không còn ai phản đối nữa.Trong sự im lặng ấy, ánh mắt ông vô thức dừng lại trên người đang đứng phía đối diện.Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Trịnh Bằng thấy rõ trong mắt Điền Lôi – không chỉ có sự tin tưởng, mà còn có một thứ tình cảm phức tạp hơn, sâu sắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store