62
“Tử Du, mẹ con nói có đúng không?” Trịnh Tử Huy nhìn vợ, trong lòng cũng tức giận. Con trai nhìn thuần khiết như vậy, lại hiểu chuyện, làm sao lại có thể qua lại với Điền Hủ Ninh được? Hai người nhìn qua không xứng đôi. Tử Du một bụng uất ức, nhưng vẫn không dám nói sự thật cho ba mẹ biết, chỉ có thể để cho bọn họ nghĩ rằng mình thật lòng qua lại với hắn, nếu không, chuyện xấu đó, đĩa CD sợ là sẽ đến tay ba mẹ. “Ba, con.......Con không có gì để nói!” Tử Du cúi đầu, đem khuôn mặt nhỏ cúi đi hướng khác, hình ảnh phản nghịch như vậy cậu chưa từng làm. Trịnh Tử Huy nghe vậy lửa giận không nén được nữa, người làm cha ai cũng không muốn con trai qua lại với người đàn ông lớn tuổi mà có tiền như vậy, huống hồ Trịnh Tử Huy lại yêu thương con trai như vậy. Nhà bọn họ không thiếu tiền, càng không cần con trai bọn họ phải dựa vào đàn ông có tiền như vậy. Tử Du làm sao có thể làm như vậy? Luận thân phận, mặc dù Điền Hủ Ninh là anh trai Hiên Thừa, Tử Du gọi một tiếng anh cũng đúng, nhưng bàn về tuổi, Điền Hủ Ninh có thể làm chú Tử Du rồi, huống chi ông cùng hắn có quan hệ hợp tác làm ăn, nói thế nào Điền Hủ Ninh đối với Tử Du cũng là trưởng bối. Nhìn động tác phản nghịch của cậu như vậy, Trịnh Tử Huy vung tay lên, một cái tát liền rơi trên mặt con trai. “Con rõ là...” Thái độ Tử Du chấp nhận sự thật, Trịnh Tử Huy không còn lời nào để nói. “Trịnh Tử Huy, sao ông lại đánh con!” Mẹ Trịnh ngồi một bên nhìn con trai bị đánh một bạt tai, đau lòng không dứt. Mặc dù con trai làm sai, nhưng cũng không thể nào đánh, nói thế nào thì cũng là con mình... Ba Trịnh không để ý tới mẹ Trịnh, tức giận nhìn con trai nói “Con có biết Điền Hủ Ninh là hạng người thế nào không? Hai đứa tuổi chênh lệch gấp đôi, làm sao con có thể qua lại với hắn!” Nói đi nói lại, ba Trịnh là chê tuổi của Điền Hủ Ninh so với con trai lớn hơn nhiều. Hơn nữa cuộc sống của hai người cũng khác nhau, con trai ông thuần khiết như vậy, hắn từng tiếp xúc với Điền Hủ Ninh, người đàn ông kia thật đáng sợ. Nói không chừng hắn chỉ vui đùa với Tử Du, nếu như hắn thật lòng thích Tử Du, vậy tại sao không cho mình biết, không cho mọi người biết? Mà lại lén lút qua lại với Tử Du. Biểu hiện như vậy không phải là không muốn chịu trách nhiệm sao? Càng nghĩ, Trịnh Tử Huy càng không muốn con trai qua lại với người đàn ông kia. Trì Sính vẫn tốt hơn, bọn họ xem Trì Sính lớn lên từ nhỏ, biết rõ mọi thứ, tính tình cũng tốt, gia đình không tồi... “Không được, ngày mai con hãy nói rõ ràng với hắn, con không thể ở chung một chỗ với hắn được!” Nhìn thái độ kiên quyết của ba, Tử Du cũng không dám nói chuyện, che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng khóc. “Nguyệt Nguyệt, nghe lời ba nói, hắn thật sự không thích hợp với con, con nghĩ xem thời gian này trong khu chung cư người ta đồn thế nào. Dù nói thế nào, tuổi cùng với điều kiện của con có thể tìm một người con trai giống như Trì Sính cũng không tồi, Lưu Tuấn cũng không tệ. Tại sao phải là Điền Hủ Ninh!” Mẹ Trịnh tình ý sâu xa nói. “Ba mẹ, hai người đừng nói nữa... Con biết rõ mình đang làm gì!” “Con thật không phân biệt phải trái?” “Con...” Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Mẹ Trịnh nhìn ba Trịnh một cái, muộn như vậy còn ai tới đây? Tình huống trong nhà như vậy căn bản không ai muốn tiếp khách. Mẹ Trịnh đi mở cửa, mà đứng ngoài cửa là đối tượng mà bọn họ đang bàn luận Điền Hủ Ninh. “Điền Hủ Ninh!” Mẹ Trịnh không biết làm thế nào, bình thường đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn mình mười tuổi không có gì, nhưng lại có chuyện với Tử Du như vậy, bà không biết đối mặt với hắn như thế nào. Mặc dù biết hắn rất tốt, nhưng đáy lòng bà không muốn con trai qua lại với hắn. “Bác Trịnh, tôi muốn nói chuyện với hai người về chuyện của tôi và Tử Du.” Điền Hủ Ninh đứng trước cửa, lễ độ khiêm tốn, phong độ giống thân sĩ không ít. Mẹ Trịnh nhìn người đàn ông hồi lâu mới nghiêng người cho hắn vào nhà, người đàn ông này, rốt cuộc thì phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng. “Tổng giám đốc Điền, cậu...” Trịnh Tử Huy nhìn người đàn ông đi vào phòng, không khỏi giật mình, nhưng suy nghĩ một chút sao lúc này hắn có thể xuất hiện, xem trước thái độ của hắn thế nào rồi nói. Dù sao lấy năng lực của mình bây giờ, hắn không thể chọc vào Điền Hủ Ninh. Chỉ có thể tìm mọi cách khiến cho con trai tránh xa hắn một chút, nếu không thể ông sẽ trở mặt với hắn. Điền Hủ Ninh nhìn Tử Du đang cúi đầu, ngay cả nhìn mình cũng không nhìn, trong lòng cũng biết cậu uất ức. Nhưng nếu không làm như vậy, nếu không đem mọi chuyện ra ánh sáng, hắn có thể lấy thân phận gì tiến vào nhà này đây? Tử Du nghe được là Điền Hủ Ninh, cuống quýt ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng sợ thiếu chút nữa trốn sau lưng ba Trịnh. Nhưng cậu nhớ tới không thể để cho ba mẹ biết chuyện mình bị khi dễ, chỉ cần cố nén nỗi sợ hãi là được. Ánh mắt nhìn Điền Hủ Ninh không thể tin được. Không phải hắn đi rồi sao? Tại sao đột nhiên quay trở lại, hơn nữa nhìn vẻ mặt của hắn giống như biết cậu xảy ra chuyện gì ở nhà. Tại sao lại như vậy? Hắn theo dõi mình sao? Hoặc là... Đúng rồi, hành động vừa rồi trước cửa khu chung cư, chẳng lẽ bởi vì thấy mẹ cho nên mới có cử chỉ thân mật như vậy với mình? Điền Hủ Ninh đi tới bên cạnh Tử Du, rất tự nhiên đưa tay khoác lên vai cậu, động tác nhẹ như vậy giống như cho cậu an ủi cùng khích lệ. Tiếp theo tầm mắt chuyển sang Trịnh Tử Huy. “Tổng giám đốc Trịnh, tôi muốn nói chuyện với ông về chuyện của tôi và Tử Du.” Nhìn người đàn ông bình tĩnh cùng tự tin, mà khí thế của hắn so với bình thường lớn hơn rất nhiều. Mặc dù Trịnh Tử Huy không đồng tình chuyện hắn và con trai, nhưng dù sao hắn cũng là Điền Hủ Ninh, một người có địa vị gọi gió hô mưa trên thương trường quốc tế. Như thế nào cũng phải nể mặt hắn. Ba mẹ Trịnh nhìn thái độ của hắn đối với con trai, rất dịu dàng, rất chăm sóc, cũng không muốn Tử Du bị ủy khuất. Nhưng như vậy thì nói lên được gì? Giữa bọn họ không chỉ là chênh lệch tổi tác, bọn họ không thể tiếp nhận con rể như vậy. Trịnh Tử Huy ngồi xuống, Điền Hủ Ninh kéo Tử Du ngồi cùng hắn ở phía đối diện trên ghế sa lon, mẹ Trịnh ngồi bên cạnh ba Trịnh. “Cậu muốn nói gì?” “Tôi nghĩ hai người đã biết quan hệ của tôi với Nguyệt Nguyệt! Vậy tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn kết hôn với Nguyệt Nguyệt!” Điền Hủ Ninh kéo bàn tay nhỏ bé của Tử Du đặt trong lòng bàn tay, không để cho cậu tránh, mà bởi vì ba mẹ bên cạnh nên cậu không dám có hành động gì. “Cái gì?” Tử Du. “Cái gì?” Ba Trịnh. “Cái gì” Mẹ Trịnh. Ba người cùng lên tiếng, bọn họ đều không ngờ Điền Hủ Ninh sẽ nói như vậy. Tử Du biết hắn muốn xác định rõ quan hệ của hai người, nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại như vậy, hắn cũng chưa nói với cậu. Hơn nữa cậu cũng chưa từng nghĩ rằng mình với hắn sẽ có kết quả. “Thật ra thì tôi và Tử Du đã chung sống hai năm rồi, chỉ là do Tử Du tuổi còn nhỏ, chúng tôi không dám nói cho người khác biết mà thôi. Chưa tới hai tháng nữa, Nguyệt Nguyệt tròn mười tám tuổi, tôi muốn lúc đó sẽ định ngày kết hôn, công bố quan hệ của chúng tôi với mọi người. Cho nên, trước đó muốn hai người chuẩn bị tâm lý. Có lẽ hai người sẽ thấy tôi đường đột, nhưng đối với tôi và Tử Du mà nói là đã đợi hai năm rồi. Hy vọng hai người có thể chúc phúc cho chúng tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store