10
Mặc dù ba Điền nói sinh nhật Hiên Thừa năm nay chỉ tổ chức trong gia đình, nhưng vào ban đêm vẫn có một ít người đến.
Ví dụ như Triển Hiên, còn có anh chị em họ trên của Hiên Thừa......ba Điền không phải con độc nhất, còn có hai người em trai và em gái, cũng may hai người này lúc còn trẻ không giành quyền thừa kế tài sản, nếu không bây giờ hai người anh của Hiên Thừa sẽ nhìn tập đoàn Điền Thị như một khối thịt béo bở.
Ở trong gia tộc, Hiên Thừa được xem là trẻ tuổi nhất. Các anh trai, chị gái đều đã kết hôn, hai anh trai đã có con bốn năm tuổi rồi. Chị gái năm nay cũng sinh em bé.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ, Trịnh Tử Du cảm thấy mình và Triển Hiên giống như người ngoài.
Không, có lẽ Triển Hiên không cho là như thế, nhìn hắn cư xử thân thiện với mỗi người như vậy, em bé một tuổi cũng bị hắn chọc cho cười khanh khách. Hắn hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này.
Nếu không phải biết hắn trước, Tử Du sẽ cho rằng hắn mới là anh trai của Hiên Thừa, mà người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với mấy bậc trưởng bối mới là người mà bọn họ mời tới.
Sau khi ăn bữa tối không lâu là thời gian ăn bánh ngọt, từ nhỏ đến lớn, mỗi đứa trẻ khi đến sinh nhật đều chờ giờ khắc này, Tử Du cùng Hiên Thừa cũng không ngoại lệ. Dù sao họ vẫn chỉ là những đứa trẻ.
Ăn những phần bánh ngọt được chia, những đứa trẻ vừa nói vừa cười trước bàn, Không tới hai giờ, Tử Du cùng các anh trai và những đứa trẻ của Điền gia hòa đồng không ít.
Ngoại trừ sự gò bó ở trước mặt các vị trưởng bối, Tử Du còn là một đứa trẻ năng động.
Mẹ Điền rất thích cậu, biết hôm nay cậu tới, còn cố ý giúp cậu chuẩn bị một bộ đồ để thay, để cậu có thể ngủ lại đây.
Trong phòng khách mấy người đàn ông đang nói chuyện, mấy người phụ nữ lại ngồi trong sân nhỏ, mấy đứa trẻ chạy xung quanh.
Trong phòng khách có một người đàn ông, không ai chú ý tới ánh mắt của hắn luôn lơ đãng quét về phía những đứa trẻ trong sân, hắn tìm kiếm nụ cười của cậu, mặc dù trên mặt dính bơ, nhưng cậu cười vô cùng rực rỡ, giống như hôm nay là sinh nhật của cậu.
Có lẽ do cảm thấy nhàm chán, Triển Hiên chạy đến chỗ những đứa trẻ, tìm cái ghế ngồi chen chúc bên cạnh Hiên Thừa. Cười đùa cùng Hiên Thừa, cuối cùng mới lấy ra quà sinh nhật của mình, Hiên Thừa không mở ra ngay, mà để lên bàn, làm cho Triển Hiên tưởng như không được xem trọng.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Tử Du lưu luyến tạm biệt mấy đứa trẻ, lại cùng các vị trưởng bối chào tạm biệt, ba Điền đang muốn cho tài xế đưa cậu về nhà lại bị Điền Hủ Ninh ngăn lại.
Bởi vì khu chung cư nhà cậu cùng với chỗ ở của hắn gần nhau, cũng vừa lúc hắn muốn về xử lý một số công việc. Tử Du nghe thế khuôn mặt liền biến sắc, cậu tưởng rằng hôm nay có thể trốn thoát, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thoát được sự chung đụng với hắn.
Cậu nghĩ muốn từ chối, nhưng lại không có cách về nhà, nếu như lại làm phiền bác tài xế nữa, cũng có chút không phải. Rõ ràng anh Điền có thể đưa cậu trở về, hơn nữa rất thuận đường, tại sao cậu lại từ chối? Đây không phải là làm cho các vị tiền bối phải suy nghĩ sao?
Thuận theo lẽ thường, cả hai người lại ngồi chung một xe.
Xe chậm rãi khởi động, rất nhanh chạy trên đường.
“Trịnh Tử Du!” Không khí trầm muộn trong xe cũng bị Điền Hủ Ninh phá vỡ. Mà tiếng gọi khe khẽ này của hắn, khiến cho tiếng chuông báo động trong lòng Tử Du càng tăng lên cao.
“Ừ...”
“...Hôm nay chơi vui không?”
“Rất vui!” Đối mặt với Điền Hủ Ninh, Tử Du không dám càn rỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề.
Hôm nay trên căn bản là vui vẻ, ngoại trừ việc hắn đưa cậu về nhà.
“Vậy sau này nếu có thời gian rảnh có thể thường xuyên tới chơi được không?” Hắn nghĩ muốn thường xuyên nhìn thấy cậu, hơn nữa lúc bên cạnh em hắn cậu thường cười đùa rất vui vẻ.
“Được!” Chỉ cần anh không ở nhà, tôi liền đến nhà anh chơi. Tử Du nghĩ trong lòng như vậy. Cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Điền Hủ Ninh, kể từ sau ngày đó cậu cũng không dám đến gần Điền Hủ Ninh.
“Tử Du...” Thừa lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Điền Hủ Ninh dừng xe nhìn Tử Du.
“Cái gì?”
“Về chuyện đêm hôm đó, anh vô cùng xin lỗi!” Điền Hủ Ninh quan sát nét mặt của cậu, mà chàng trai nhỏ không động đậy chỉ ngồi cúi đầu nắm chặt tay.
Cậu chỉ mới mười lăm tuổi, cách mười tám tuổi ba năm nữa, mà hắn không hy vọng lúc này hai người cư xử như hai người xa lạ, hắn nghĩ muốn cậu chấp nhận hắn. Cho nên hắn nhận lỗi với cậu.
Hắn nghĩ muốn đưa tay khẽ vuốt tóc cậu, lại cứng rắn nhịn được, chàng trai nhỏ vẫn còn sợ hắn.
“Em...” Lúc này cậu không biết phải nói gì? Nhận lời xin lỗi của hắn? Sau đó xem như chưa từng xảy ra chuyện gì? Nhưng đó là nụ hôn đầu của cậu. Nếu như không tha thứ, hai người sẽ rất khó xử. Dù sao mình và Hiên Thừa là bạn tốt, về sau sẽ vẫn có cơ hội gặp mặt.
Trong lúc Tử Du không biết phải làm thế nào thì Điền Hủ Ninh lấy ra một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bên trong có một cái vòng tay trong suốt sáng lấp lánh. Tử Du nhìn vòng tay có giá trị không hiểu được. Nhưng cậu biết đó là muốn tặng cho cậu.
Ánh mắt thăm dò nhìn về phía Điền Hủ Ninh.
“Đây là quà xin lỗi, hy vọng về sau em có thể đối xử tự nhiên với anh như với Hiên Thừa vậy.” Điền Hủ Ninh không chờ sự cho phép của Tử Du, lấy vòng tay trực tiếp đeo vào cổ tay bé nhỏ của Tử Du. Động tác bá đạo như vậy lại bị hắn làm vô cùng dịu dàng, có lẽ chỉ có Tử Du mới được hưởng thụ sự dịu dàng đó mà thôi.
Tử Du muốn rút tay mình trở về đã không kịp, vòng tay đã nằm ở trên cổ tay cậu.
Vừa lúc đèn xanh sáng lên, Điền Hủ Ninh tiếp tục lái xe.
Tử Du nghĩ muốn tháo vòng tay ra, nhưng không muốn tháo trước mặt hắn, dù sao là người ta thành tâm tặng quà, tháo xuống ngay trước mặt như vậy là không lịch sự. Cậu cũng không thích vòng tay, cảm thấy đeo những thứ như vậy trên người thật là phiền toái.
Cứ như vậy Điền Hủ Ninh rất tự nhiên hỏi một chút về năng lực học tập cùng chuyện trong nhà hoặc là hàn huyên một chút về Hiên Thừa.
Xe rất nhanh dừng ở dưới nhà Tử Du.
“Tử Du, điện thoại di động của em đâu?”
Tử Du vừa nghe Điền Hủ Ninh nhắc tới điện thoại di động, tự nhiên lấy ra nhìn một chút, mà người đàn ông này lại càng tự nhiên hơn, đưa tay tới lấy, ở phía trên nhanh chóng bấm một dãy số, nhấn nút gọi, một chuỗi tiếng chuông vang lên.
“Đây là số điện thoại của anh, có gì khó khăn có thể tìm anh!” Hắn cố ý dùng hai chữ “Khó khăn”, làm như vậy để không tạo tâm lý nặng nề cho cậu ấy. Nếu cậu ấy giống như những người khác tìm trăm phương ngàn kế để có được số điện thoại của hắn, hắn cũng không cần phí tâm uổng sức như vậy.
Giống như vòng tay kia, giá trị là hơn ba triệu, mà hắn cũng không muốn cho cậu biết. Bởi vì bên trong vòng tay bị hắn động một chút, mặt ngoài nhìn không có gì khác biệt, nhưng bên trong.
“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt!”
“Hẹn gặp lại anh Điền!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store