ZingTruyen.Store

Nhược Nguyệt Xuyên Vân

Chương 1: kết thúc của một bi kịch là một bi kịch còn tàn khốc hơn

minhnguyetcacchu

"Oe! Oe! Oe!" Tiếng khóc thảm thiết và yếu ớt của một đứa trẻ sơ sinh vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, bị kìm nén bởi những bức tường nhà cũ kỹ, mục nát.

Trong gian buồng tối tăm, giọng bà nội già nua, sắc lạnh như lưỡi dao, vang lên đầy chán ghét: "Lại là con gái à! Cái nghiệt chướng này! Quả là xui xẻo! Hay là cứ dìm chết nó đi cho rồi, nuôi cũng phí cơm phí gạo!"

"Bà... Bà nội, xin bà, tha cho em ấy có được không? Con sẽ nuôi em mà! "Giọng nói van nài, nghẹn lại vì sợ hãi của một cô bé khoảng năm tuổi, đứng nép mình bên cạnh mẹ, vang lên. Khuôn mặt cô bé gầy gò, đôi mắt to tròn, đen láy ngập nước.

Bà nội, một người đàn bà khắc nghiệt với khuôn mặt đầy nếp nhăn chứa đựng sự cay độc của tháng năm, liếc nhìn cô bé. Ánh mắt bà ta xoay chuyển đầy tính toán và cân nhắc lợi ích. "Thôi cũng được. Tao miễn cưỡng tha cho nó một mạng. Nhưng mày phải nhớ, sau này biết phải làm gì rồi đấy!"

Cô bé khựng lại, đôi vai bé bỏng run rẩy. Cô không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng cúi đầu, gật thật khẽ, như một lời thề nguyền vô hình.

Người mẹ vừa sinh xong, nằm thới thóp trên giường chiếu rách, không kìm được nữa, cố sức ôm lấy cô gái lớn, vừa ôm đứa trẻ đỏ hỏn đang khóc nấc trong lòng vừa thều thào: "Mẹ xin lỗi...xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi các con..."

Những năm tháng sau đó, người chị gái, mà sau này tự gọi mình là Lạc Hà, phải gánh vác mọi việc nặng nhọc trong nhà, từ giặt giũ, nấu cơm đến đồng áng. Cô phải chịu đựng những trận đòn roi vô cớ, những cái tát lửa cháy má và những lời mắng nhiếc tàn nhẫn của bà nội. Nhưng trong tâm hồn bé nhỏ ấy, Lạc Hà vẫn giữ được sự lạc quan hiếm hoi. Cô luôn rạng rỡ niềm tin vào một tương lai sáng ngời qua con đường học tập. Cô thường xuyên lén lút đứng ngoài cửa sổ các lớp học trong làng, học thuộc từng chữ cái, từng bài thơ.

Hằng ngày, miếng ăn của hai chị em vô cùng kham khổ. Lạc Hà chỉ còn cách chắt chiu từng giọt nước vo gạo sống cho đứa em sơ sinh, giấu dưới gầm giường. Khi may mắn có được ít cháo loãng do người mẹ kiệt sức lén lút dành dụm, Lạc Hà đều nhường hết cho em. Mỗi đêm, sau khi kết thúc công việc nặng nhọc, cô bé vừa ôn lại những chữ cái, những câu chuyện nghe lỏm được, vừa ôm em dỗ dành, kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, gieo vào tâm hồn em những hạt giống về một thế giới tốt đẹp.

Khi tôi lớn hơn một chút, tôi bị cha lôi ra khỏi góc nhà kho để cùng chị gái làm những việc vặt trong nhà. Tôi cũng bị gọi là Chiêu Đệ như chị gái.

"Cái tên đó không hay chút nào, nó là lời nguyền," chị Lạc Hà nói với tôi, bằng giọng của một người đã trải qua nhiều thăng trầm. Sau khi lén lút tìm được vài quyển sách cũ và tự học, chị đã tự đặt cho mình cái tên Lạc Hà (Ánh Hoàng Hôn), vì chị tin rằng, dù là ánh sáng cuối cùng, nó vẫn phải rực rỡ và báo hiệu sự kết thúc của mọi đau khổ. Chị đặt tên cho tôi là Vô Ưu, mong tôi có cuộc đời vô ưu vô lo, sống thật hạnh phúc, không phải chịu đựng những đòn roi và định kiến như chị.

Năm chị Lạc Hà mười tám tuổi, tôi mười ba tuổi, bà nội gọi chị vào phòng thảo luận riêng. Sau khoảng hai giờ đồng hồ, khi chị về, ánh mắt chị đã trở nên vô hồn, trống rỗng. Chị cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi và thê lương hơn cả khóc. Đêm đó, chị ôm lấy tôi, khóc nức nở, nước mắt nóng hổi thấm đẫm vai áo rách.

Tôi cũng đã hiểu rất nhiều điều. Tôi không cần ai giải thích. Tôi cũng khóc, khóc cho số phận bi thảm của Lạc Hà, mặt trời duy nhất của tôi, khóc cho số phận đã được định đoạt của chính mình.

Sáng hôm sau, khi mới rạng đông, Lạc Hà ôm tôi thật chặt, ghé sát tai tôi thì thầm bằng giọng nói kiên định: "Đợi chị. Chị nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi nơi này, rồi quay về cứu em. Nhất định!"

Tôi ôm lại chị, thút thít: "Em tin chị mà, vì chị chính là mặt trời của em. Chị phải về nhé."

Rồi chị đã theo bà nội khuất bóng trên con đường đất dài hun hút, mang theo bộ quần áo mới và khuôn mặt vô cảm. Khi về, bà nội cũng chỉ đi một mình, ánh mắt chứa đầy sự thỏa mãn vì tính toán thành công.

Tôi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nên tôi càng cố gắng học tập hơn, học thay cả phần của chị, nuôi dưỡng hy vọng sẽ tìm được con đường giải thoát cho cả hai.

Nhưng có lẽ, tôi đã không đợi được Lạc Hà của tôi nữa rồi.

Chỉ ba năm sau, cha tôi cần tiền để mua vợ mới. Đúng vậy, chính là mua vợ, bởi ông ta đã tiêu hết tiền vào rượu chè và cờ bạc. Mẹ tôi cũng từng bị mua về từ tay kẻ buôn người; bà vốn là nữ sinh đại học với tương lai sáng lạn nhưng một năm trước đã qua đời trong tay cha chỉ vì không sinh nổi con trai.

Tôi đã lặp lại bi kịch của chị. Vì tôi xinh đẹp hơn chị, tôi bị bán làm vợ lẽ cho một gia đình giàu có hơn, một gia đình buôn người và cho vay nặng lãi khét tiếng trong vùng.

Ở đó, tôi bị đánh đập dã man, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Thân thể tôi bị giày xéo, bị làm nhục bởi rất nhiều nam nhân trong gia đình đó, biến thành món đồ chơi không hơn không kém.

Cuối cùng, sau một năm chịu đựng địa ngục trần gian, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Vào một đêm mưa gió, tôi đã giết chết cả gia đình đã mua và hành hạ mình. Mang cơ thể tàn tạ, đầy những vết thương cũ và mới, dính đầy chất lỏng tanh tưởi của máu, trong đêm đen, tôi đã đem toàn bộ xăng dầu tìm được rải khắp khắp làng, một mồi được ném xuống, đốt cháy từng ngôi nhà một trong làng. Tôi thiêu sống cả một ngôi làng—nơi việc buôn người diễn ra công khai, nơi từng con người đều vô cảm và đều là ác quỷ đội lốt. Tôi cũng tự thiêu sống chính mình, ngay giữa đống lửa tôi đã tạo ra.

Ngọn lửa hung tàn ôm trọn lấy tôi. Nhưng thay vì cảm thấy đau đớn, tôi chỉ có một suy nghĩ : "Xin lỗi, em đã không thể đợi chị được nữa rồi, Lạc Hà của em..."

Chẳng bao lâu sau, ngọn lửa tàn.

Khoảng nửa giờ sau, Lạc Hà đã quay về. Cô không đi một mình; phía sau cô là rất nhiều cảnh sát và xe cứu hỏa. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Thứ còn lại chỉ là tro tàn và sự im lặng đáng sợ. Các cảnh sát hoảng hồn đi điều tra sự việc. Lạc Hà, khi biết tin Vô Ưu của mình cũng đã không còn, cô không thốt nên lời. Đôi chân cô khuỵu xuống, ngã quỵ tại chỗ, tiếng thét đau đớn bị nuốt chửng bởi khói và sự thật tàn khốc.

Lần nữa tỉnh lại, Vô Ưu bỗng cảm thấy một trận hỗn mang vây hãm. Nàng mở mắt, phóng nhãn nhìn quanh, cảnh tượng quen thuộc đến lạnh người lại hiện ra trước mắt: mái nhà tranh cũ nát, không khí ẩm mốc.

"Oe! Oe!" Tiếng khóc hài nhi yếu ớt vừa cất lên, cũng là lúc giọng nói cay nghiệt kia lại vang vọng, như một câu thần chú nguyền rủa đeo bám nàng qua bao nhiêu kiếp.

"Hóa ra là một con vịt giời à! Quả là nghiệt chướng không dứt! Dìm chết nó đi, đỡ phí bạc..."

Nàng bàng hoàng nhận ra, mình lại rơi vào vòng luân hồi khổ hải không có hồi kết này. Nhưng có gì đó đã thay đổi!

Trong tầm mắt nàng, không thấy bóng dáng Lạc Hà quen thuộc, không có tia sáng của con đường giải thoát mơ hồ mang tên học vấn như kiếp trước. Thế giới này hoàn toàn dị biệt, chỉ có những tấm vải thô cũ kỹ, những vật phẩm phàm tục nghèo nàn, và chỉ có một mình nàng cô quạnh, bơ vơ.

Vẫn là gia đình khắc nghiệt cũ, vẫn là cuộc sống bế tắc không lối thoát.

Quan sát kỹ hơn, nàng nhận ra đây chính là thời đại cổ xưa của phàm giới, nơi mọi người ra đường đều khoác lên mình những chiếc trường bào quét đất. Những hành vi vô nhân tính, như mua bán và đánh đập con người, lại bị coi là lẽ thường hiển nhiên, chẳng khác gì cái ngôi làng tội lỗi nàng đã từng hóa thành tro bụi ở kiếp trước.

 Mặt trời của nàng đã không còn, giờ đây, chỉ còn lại màn đêm đen kịt bao phủ. Nàng tưởng rằng vòng lặp nghiệt ngã này sẽ cứ tiếp diễn, nhưng không!

Một ngày nọ, một nữ nhân bước vào căn nhà tranh rách nát, phong thái thoát tục, thanh lệ như tiên nhân giáng thế, nhưng ánh mắt lại chứa đựng vẻ cao ngạo khó lường. Bà ta dùng một lượng vàng bạc khổng lồ để mua lại nàng từ tay cha mẹ ruột.

"Từ nay về sau, ngươi hãy gọi ta là Mẫu Thân," bà ta ôn tồn nói. Giọng nói ấm áp, dịu dàng chưa từng được nhận từ cha mẹ ruột thịt, đã khiến trong lòng Vô Ưu le lói một tia hy vọng mong manh về một tình thân mới. 

Nàng đã ngỡ rằng ông trời cuối cùng cũng đã chiếu cố nàng.

Thế nhưng, khi họ đặt chân đến điểm cuối cùng của hành trình, tia hy vọng nhỏ nhoi cô ấy đã bị vùi dập một cách tàn nhẫn và thậm tệ.

Họ đi sâu vào một huyền băng động nằm giữa chốn thâm sơn cùng cốc. Bên trong hang động tối tăm, lạnh lẽo, bày biện đủ loại linh khí dùng để tra tấn, cùng những dụng cụ thí nghiệm kỳ quái, ám khí sắc lạnh. Góc hang chất đống những bộ xương trắng khô héo, lạnh lẽo, phát ra tà khí nồng nặc.

Một linh cảm tồi tệ và kinh hoàng ập đến. Vô Ưu chợt hiểu ra sự thật. Nàng kinh hãi, toàn quay đầu bỏ chạy khỏi nơi địa ngục này.

Nhưng còn chưa kịp nhấc chân, một cỗ sức mạnh kinh người đã siết chặt lấy nàng, nhấc bổng nàng lên cao.

"Nữ nhi ngoan của ta, ngươi định đi đâu vậy? Mẫu thân đang ở đây cơ mà!"

Giọng nói vẫn ấm áp, nhưng ánh mắt của bà ta giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Chúng ánh lên vẻ tàn độc và điên cuồng, như ánh lửa của một ác quỷ.

Vô Ưu cố sức giãy giụa, nhưng thân thể nhỏ bé của nàng hoàn toàn vô ích trước sức mạnh của một cường giả. Nàng bị bà ta quăng mạnh xuống một tảng huyền băng đá đã được chuẩn bị sẵn, lạnh lẽo thấu xương.

Tứ chi nàng bị trói chặt bằng những sợi xích sắt có khắc phù văn cổ quái. Từng nhát dao găm lạnh lẽo, không chút lưu tình, rạch sâu vào cơ thể. Từng cỗ sức mạnh kỳ lạ mang theo tà niệm xâm nhập mạnh mẽ vào tâm trí nàng, phá hủy ý thức và linh hồn.

Nàng muốn thét lên đau đớn, nhưng một lực lượng vô hình đã khống chế toàn bộ thanh quản của nàng. Dù nàng có gào khản cổ họng, cũng chẳng thể phát ra được âm thanh nào, chỉ còn lại sự im lặng tuyệt vọng trong cõi huyền băng này.

Trong huyền băng động lạnh lẽo, quá trình luyện chế thân thể của Vô Ưu vẫn tiếp diễn. Nữ nhân kia, với ánh mắt điên cuồng chứa đựng dã tâm, không ngừng thi triển những thủ đoạn quỷ dị và tàn độc.

Bà ta dùng một loại linh đao sắc bén khắc đầy phù hợp văn cổ xưa, tỉ mỉ cắt đứt từng sợi gân mạch và kinh lạc trong cơ thể Vô Ưu. Sau đó, bà ta lại dùng một loại huyết dịch màu xanh lục quỷ dị để nối chúng lại theo một ý đồ bí ẩn. Từng nhát dao đi qua, nàng cảm thấy như hồn phách bị xé toạc, đau đớn đến mức muốn thần hồn câu tán.

Không chỉ dừng lại ở việc cắt nối gân mạch, từng loại linh vật kỳ dị, thú cốt, và những thứ quái lạ khác, phát ra dị quang và tà khí nồng nặc, bị bà ta cưỡng ép nhồi nhét vào cơ thể mỏng manh của nàng. Chúng hòa lẫn vào huyết nhục, gây ra những cơn đau đớn vượt quá sức chịu đựng của một phàm nhân.

Giờ đây, Vô Ưu đã không còn cảm nhận được đau đớn theo cách thông thường nữa. Mọi cảm giác đau khổ đều đã bị đứt đoạn, bị che lấp bởi nỗi đau tột cùng không thể diễn tả bằng lời. Nàng nằm đó, mặc sức bà ta cắt xé, như một khúc gỗ vô tri mặc người điêu khắc.

Cứ thế, những ngày tháng trong động băng khủng khiếp cứ thế tiếp diễn. Hy vọng sinh tồn của Vô Ưu đã lụi tắt từ lâu. Ánh mắt nàng giờ đây chỉ còn là một màu vô hồn, trống rỗng, không còn chút sinh khí nào, và cơ thể thì rách bươm, đầy rẫy những vết thương không bao giờ lành hẳn.

Nhưng rồi, một biến cố kinh người đã xảy ra. Một ngày nọ, nữ nhân kia đang mải miết thêm một loại linh dược vào cơ thể nàng, thì những vết thương trên thân thể Vô Ưu, nhìn bằng mắt thường, bỗng nhiên tự mình chữa lành một cách chóng mặt, tốc độ nhanh đến mức khó tin. Máu thịt hợp lại, da dẻ tái sinh, dù nàng vẫn không hề có chút cảm giác nào.

Nàng chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng tấm tắc đầy thỏa mãn của ả ta:

"Cuối cùng... cuối cùng cũng thành công rồi! Hahahahaha! Cỗ thân xác cường đại này, rồi sẽ là của ta! Thiên hạ này, ta sẽ là người chủ tể! Hahaha..." Tiếng cười cuồng vọng vang vọng khắp huyền băng động, lạnh lẽo và đáng sợ.

Vô Ưu đã nằm nơi đây ròng rã suốt hai năm trời. Dù nàng chẳng còn chút hy vọng sống sót nào, dù đã mong chờ một sự giải thoát khỏi cuộc đời nghiệt ngã này từ lâu, nhưng nàng vẫn không thể chết. Những thứ quỷ dị bị nhồi nhét vào cơ thể nàng ngày càng nhiều, khiến nàng trở thành một quái vật nửa người nửa vật không rõ hình dạng.

Cho đến một ngày, mụ đàn bà đó nhìn nàng với một chút chán ghét và thất vọng. Bà ta khẽ lẩm bẩm: "Căn cốt vẫn chẳng thể thay đổi, vẫn quá tầm thường, chỉ đạt đến phàm cấp, không thể dung nạp được Hồn Ấn của ta..."

Sau đó, bà ta rời khỏi huyền băng động rất lâu. Đây chính là khoảng thời gian quý giá để Vô Ưu có thể thở dốc một cách khó khăn.

Lần này, nàng thử cảm nhận cơ thể mình sau hai năm tuyệt vọng bị phong bế ngũ quan. Điều kỳ lạ là, nàng không cảm nhận được đau đớn hay tê liệt, mà chỉ cảm nhận được bên trong kinh mạch của mình có rất nhiều cỗ sức mạnh kinh người đang cuộn trào, như những con mãnh thú bị giam cầm. Nàng không thể điều khiển chúng theo ý niệm của mình, nhưng ít nhất, nàng biết rằng: Mạng sống của nàng vẫn còn, và nàng đã có cơ hội phản kháng!

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đá của huyền băng động lại lần nữa mở ra. Nữ nhân tàn độc kia quay về, trên tay dắt theo một nam hài chỉ khoảng thập tuế (mười tuổi), trạc tuổi Vô Ưu lúc nàng bị bán đi.

Lúc này, Vô Ưu đang bị treo lơ lửng, tứ chi bị xiềng xích, trong tư thế đứng thẳng. Nàng có thể nhìn rõ biểu cảm của nam hài ấy: đôi mắt sợ hãi tột cùng, khuôn mặt gầy gò, giống hệt nàng năm xưa. Trái tim vốn đã hóa đá của Vô Ưu bỗng đập hẫng một nhịp, như thể nàng lại nhìn thấy chính mình trong vòng luân hồi nghiệt ngã này.

"Tha cho nó! Người có thể hành hạ thân xác này, sao có thể ra tay với một sinh linh vô tội khác? Người hành hạ ta còn chưa đủ hay sao?!" Vô Ưu gào thét, giọng nói khàn đặc vì lâu ngày không được sử dụng.

Chẳng kịp để nàng nói hết oán niệm, nữ nhân kia đã lạnh lùng đánh một quyền mang theo linh lực mạnh mẽ vào đỉnh đầu nàng. Cú đòn khiến thần thức Vô Ưu chấn động kịch liệt, một cơn đau thấu xương và xé nát linh hồn ập đến.

Đây là nỗi đau duy nhất mà Vô Ưu còn có thể cảm nhận được, bởi bà ta hiểu rõ, việc hủy diệt ý thức sẽ đau đớn hơn vạn lần nhục thể bị xé xác. "Đây không phải là việc ngươi nên quản! Ngoan ngoãn mà tịnh khẩu cho ta!" Bà ta gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự bất mãn.

Nhìn thấy lưỡi linh đao sắc lạnh của bà ta lại lần nữa chĩa thẳng vào đan điền của đứa trẻ vô tội ấy, Vô Ưu tuyệt vọng đến tột cùng, nàng không thể chịu nổi nữa! Nàng có thể bình thản chấp nhận cái chết, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ cam lòng nhìn một sinh mệnh non nớt khác lụi tàn dưới bàn tay ác quỷ này.

Trong khoảnh khắc mất bình tĩnh, một tiếng rắc! kinh thiên động địa vang lên!

Nàng vậy mà lại có thể giật đứt sợi xích sắt có khắc phù văn đang trói chặt tứ chi, nơi từng kinh mạch vừa được bà ta nối lại! Cùng lúc đó, một cỗ sức mạnh kinh người, là tổng hợp của linh tài địa bảo được nhồi nhét suốt hai năm, bỗng bạo phát khỏi đan điền nàng, tạo thành một khí thế cuồng bạo. Nàng không nghĩ ngợi, vận khí đánh thẳng một quyền vào ngực mụ đàn bà độc ác ấy.

Rầm!

Nữ nhân kia bị đánh văng ra xa, va mạnh vào bức tường huyền băng, phun ra một ngụm tiên huyết đỏ thẫm, khuôn mặt kinh hãi xen lẫn phẫn nộ.

"Ngươi... Ngươi làm sao có thể?!" Bà ta thét lên đầy kinh ngạc.

Vô Ưu không chút chần chừ, vận lực kéo theo đứa trẻ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, chạy bán mạng ra ngoài huyền băng động. Nàng biết rõ bà ta là một cường giả khủng khiếp, nếu không sao có thể có được nhiều linh tài địa bảo quý hiếm để nhét vào cơ thể nàng như thế? Vậy nên, một đòn vừa rồi chỉ có thể cầm chân bà ta trong một khoảng khắc ngắn ngủi.

Nàng đang đánh cược, đánh cược vào chính sinh mạng và tàn lực của mình có thể đưa đứa trẻ này đến nơi an toàn.

Nàng chạy thục mạng về phía Nam, nơi có ánh sáng le lói. Đứa trẻ phía sau đã kiệt sức vì sợ hãi và lạnh giá. Nàng bèn dùng hết chút sức lực cuối cùng, cõng nó lên lưng mà chạy, xuyên qua cơn bão tuyết dày đặc đang phủ trắng cả thâm sơn.

Cuối cùng, nàng nhìn thấy một biệt viện nguy nga, vàng son lộng lẫy, ánh sáng từ pháp trận bảo vệ lấp lánh trong bão tuyết. Nàng đã từng nghe đồn đây là nơi hội tụ của rất nhiều Y Tu và là thế lực có bối cảnh cực lớn, chắc chắn có thể bảo hộ đứa trẻ này.

Nàng điên cuồng đập cửa lớn, dùng hết sức lực để tạo ra tiếng động. Chỉ khi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, nàng không do dự nữa mà quay đầu, chạy về phía ngược lại để đánh lạc hướng kẻ truy đuổi.

Trên đường chạy trốn, nàng khắc chế sức mạnh kinh người đang chảy trong huyết mạch, hết lần này đến lần khác, cố ý rạch vào cánh tay tàn tạ của mình. Máu nàng chảy ra, nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng, tạo thành một dòng huyết tích rõ ràng, nhằm dẫn dụ nữ nhân độc ác kia đi theo hướng của nàng, cách xa đứa trẻ.

Nhưng rồi, Vô Ưu không thể chịu nổi được nữa. Việc sử dụng sức mạnh bạo phát cùng với việc mất máu quá nhiều khiến chân khí nàng hỗn loạn. Nàng ngã gục xuống nền tuyết lạnh lẽo.

Trong những giây phút hấp hối cuối cùng, một ý niệm ngây thơ nhưng đầy nhân tính vụt qua trong đầu nàng: "Dùng một tàn mạng này để cứu lấy một sinh mệnh khác, hẳn là có thể đổi được một chút công đức cho Lạc Hà nhỉ? Mong rằng tỷ ấy sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt đẹp hơn..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store