ZingTruyen.Store

Những Ngôi Nhà Ma Ám

Xe Ma

BabyDragon8

Có người nọ cho rằng nhà mình bị ma ám, nửa đêm gia đình họ thường bị đánh thức bởi những tiếng cãi nhau, mở cửa ra ngoài xem thì âm thanh tắt lịm, cứ như thế mãi, càng lúc càng bất thường, không ai dám ở nữa.

Viên Trận giới thiệu cho tôi và Tần Nhất Hằng. Tần Nhất Hằng xem xét hồi lâu, phát hiện trong nhà họ không có thứ gì dơ bẩn, nhưng chẳng hiểu làm thế nào mà lại mời được hai vị thần đến, nên vận khí bắt đầu trục trặc, không còn yên ổn. Chuyện này giống như một người gia nhập xã hội đen, lại bái hai ông trùm của hai băng đảng khác nhau làm đại ca vậy. Tình huống thực mới lạ, khiến tôi được mở mang tầm mắt. Ngôi nhà này, xét thiết kế hay vị trí đều không chê vào đâu được, mọi mặt ổn cả, chỉ trừ việc không thể ép giá bán xuống thấp hơn mà thôi. Dù sao nó cũng không bị ma ám, tôi lại chẳng muốn làm gian thương đến cùng. Vụ mua bán này khiến tôi vui vẻ suốt mấy ngày, bởi tôi vững tin lần này sẽ có tương lai và viễn cảnh tốt đẹp. Từ đó hằng ngày tôi đều ở nhà ngóng tin Viên Trận, chẳng ngờ điện thoại của một người bạn cũ lại đế́n trước.

Đó là một người bạn thời trung học, đã lâu không liên lạc. Cậu ta nghe nói gần đây tôi thường qua lại với một người bạn biết số má phong thủy nên tìm đến nhờ giúp đỡ. Họ hàng của cậu ta đang gặp rắc rối lớn, tuy không liên quan đến nhà cửa nhưng cũng kì quái, bởi nguồn gốc phiền toái ấy lại là một chiếc xe xúi quẩy.

Nguyên nhân sự việc đơn giản, cũng giống hầu hết những chiếc xe xui xẻo khác, chiếc xe ấy đã từng gặp tai nạn. Tôi tạm gọi người họ hàng của bạn tôi là A, Chiếc xe chở cô lao đầu vào một xe tải chở hàng cỡ lớn, xe chở khách nhỏ hơn, không cần đoán cũng biết hậu quả. May mắn là A thoát chết, nhưng tài xế thì bị chọc thủng cổ, máu tươi bắn đầy lên mặt cô.

Kì quái là, sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, A lại khăng khăng mình là người tài xế nọ. Quan trọng hơn nữa, về sau trên mặt A xuất hiện vết bớt giống hệt vết máu bắn. Sự việc đáng sợ chưa dừng lại ở đó. Gia đình A sống ở nơi giáp ranh giữa tỉnh Hà Bắc và tỉnh Liêu Ninh, chồng cô tưởng rằng vợ mình bị kích thích quá độ dẫn tới rối loạn tâm thần, muốn đưa cô sang bệnh viện lớn ở tỉnh lị. Nào ngờ khi xe sắp đi qua cổng Sơn Hải Quan, A lại khăng khăng nói âm binh gác cổng thành không đồng ý cho cô đi. Cuối cùng, cậu ta hỏi thăm biết được tôi hiện đang làm việc mua bán nhà ma, cực chẳng đã muốn tôi nhờ bạn tới xem giúp một chuyến.

Tôi tuy là con buôn nhưng bạn bè nhờ vả thì vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ, huống chi thực ra tôi cũng đâu phải làm gì nhiều, chẳng qua chỉ là trung gian móc nối, bèn thuyết phục Tần Nhất Hằng đi xem xét tình huống của A.

Tần Nhất Hằng cũng là dạng hào hiệp, thường hay giúp đỡ người khác, cho nên chúng tôi nhanh chóng gói ghém hành lý, ngày hôm sau lên xe đi Sơn Hải Quan. Dù đi lại khá mệt nhọc nhưng cứ coi như một lần du lịch, biết thêm nhiều điều mới mẻ. Trên đường không có gì đáng kể. Khi đến Sơn Hải Quang, gia đình A ra tận bến xe đón, rất niềm nở nhiệt tình, thu xếp cho chúng tôi ở tại một khách sạn tốt, quả thật đã coi chúng tôi là cứu tinh.

Chúng tôi hỏi thăm tình hình mới biết họ đã mời một vài thầy bà trong vùng tới xem, rồi mời hẳn ba nhà ngoại cảm, tóm lại đã thực hiện một vài cách nhưng chẳng cách nào hiệu quả, tình hình không hề biến chuyển. Hiện tại A bị trói ở nhà, đưa vào bệnh viện tâm thần thì không nỡ, mà cứ trói như vậy mãi cũng không được.

Tiễn người nhà A ra về rồi, chúng tôi ở lại khách sạn bàn bạc.

Tần Nhất Hằng nói, theo như bọn họ mô tả thì có thể kết luận A bị nhập, chắc không có gì đáng ngại. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì thì mấy thầy pháp kia đã giải quyết được rồi, sự tình quả có phần kì lạ.

Tôi nghe mà cũng không bận tâm mấy, dù sao tôi cũng chẳng thể giúp được gì nhiều, chỉ biết hóng chuyện thôi. Xong xuôi chúng tôi đi nghỉ sớm.

Sáng hôm sau, chúng tôi đến thẳng nhà A. Mọi người trong gia đình đã chờ sẵn. Vào phòng ngủ, chúng tôi thấy A bị trói trên một chiếc giường đơn chẳng biết có ngủ hay không, chỉ thấy người mềm oặt im lìm.

Tôi bước tới nhìn quả nhiên thấy có vết giống vết bớt tren mặt cô. Tần Nhất Hằng đi quanh phòng một vòng, lấy hương ra châm rồi cắm vào bát gạo đầy, sau đó bảo mọi người ra ngoài đừng quấy rầy A, để cô ngủ, chuyện này đến tối mới xử lý được.

Người nhà nghe vậy, vội vàng đi ra phòng khách ngồi túm tụm hút thuốc nói chuyện. Tần Nhất Hằng kéo tôi ra một góc khẽ nói vụ này thú vị đấy anh đã gặp thần tiên bao giờ chưa?

Tôi sửng sốt, ý là A đã đắc đạo thành tiên sao? Người xưa tu luyện xong đều như vậy lên trời à? Ý cậu là thứ bám vào A không phải "thứ kia", mà là thần tiên ư?

Hắn cười nói, không phải. Đoạn đánh mắt tới đám người đang hút thuốc nói trong mấy người đó có âm binh, anh tin không?

Tôi càng lúc càng lơ mơ, nhìn người nhà của A đếm được vừa tròn 10 người. Trong 10 người này có âm binh đầu trâu mặt ngựa sao? Ban ngày ban mặt thế này? Lại tỉnh bơ tụ tập hút thuốc với người trần? Thậm chí còn tán gẫu về cổ phiếu? Nói thật tôi không tin. Tôi nhẹ nhàng bảo Tần Nhất Hằng nói thẳng cho tôi biêt đi tôi chẳng nhìn ra ai hết. Theo lý bọn họ đều là thân thích, giúp nhau là điều nên làm. Nếu có người nào khác thường, tụ tập cùng một chỗ thế này hẳn là phải phát hiện ra chứ?

Hắn không giải thích ngay mà chỉ nhỏ giọng nói ban nãy tôi đã đốt một cây nhang tiến cống, vô cùng quý giá! Anh nhìn bọn họ xem ai không hút thuốc thì chính là do mãi ngửi mùi nhang đấy.

Nghe Tần Nhất Hằng nói xong tôi quét nhanh mắt nhìn. Có 4 người không hút thuốc gồm 3 nữ 1 nam. Tôi lập tức tập trung quan sát người đàn ông nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy có gì kì lạ.

Tôi hỏi lại Tần Nhất Hằng hắn bĩu môi bảo chỉ cảm thấy trong phòng có một thứ như vậy nhưng không xác định được thứ đó đang bám vào ai hay đang chốn ở đâu. Cây nhang vừa đốt coi như là cống phẩm, đút lót chút đỉnh cũng không có hại gì.

Nghe hắn nói vậy tôi thấy hơi hồi hộp, ngẫm lại dù là đầu trâu mặt ngựa thì cũng là đang làm việc, hẳn sẽ không uy hiếp đến con người.

Chúng tôi ngồi thêm một lát, cảm thấy không tiện bàn chuyện ở đây bèn kiếm cớ bụng đói, muốn ra ngoài ăn uống chút đỉnh. Người nhà của A khăng khăng giữ chúng tôi lại, muốn đưa đi ăn đặc sản địa phương nhưng chúng tôi từ chối.

Ra tới cửa Tần Nhất Hằng vẫn còn phấn khích nói việc này có cầu cũng không được chắc chắn A đã xuất hồn trong lúc kinh hoàng. Trong dân gian có nhiều truyền thuyết như vậy chính trong thời điểm hồn tài xế tử vong vừa rời bỏ thân xác, liền âm soa dương thác (1) nhập vào thân thể A. E rằng hồn phách A vẫn còn trong xe. Âm binh kia đến để tu hồn người tài xế, nhưng hiện tại hồn phách và thân thể lại không thống nhất nên cũng khó ra tay. Nghe hắn giải thích như vậy, tôi cũng hiểu ra đôi chút. Tôi nhớ rõ hồi nhỏ mỗi khi bị thứ gì đó dọa cho giật mình người lớn sẽ gọi hồn cho tôi hơn nữa cũng không phải muốn gọi là gọi, phải tuân theo phương hướng và vị trí chờ đợi vô số nhân tố kết hợp lại còn phải tùy từng trường hợp để quyết định số lần gọi là bao nhiêu mới được.

1.Sự lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người gây ra những việc nhầm lẫn.

Tôi và Tần Nhất Hằng đi dạo quanh thành cổ Sơn Hải Quan rồi ăn cơm trưa đến chiều mới quay về nhà A lúc này A đã tỉnh đang làm loạn trên giường, la hét ỏm tỏi: Đừng để kẻ đó bắt tôi đi.

Vì đã nghe Tần Nhất Hằng giải thích nên tôi hiểu ngay kẻ mà A nói thật ra là âm binh tới bắt hồn. Người nhà A vây quanh giường ra tay thì không nỡ đứng ngó cũng không xong bèn nhìn chúng tôi với vẻ cầu cứu. Tàn Nhất Hằng bảo bọn họ đi ra ngoài hết để 3 người chúng tôi ở riêng với nhau. Tần Nhất Hằng khom lưng thì thào vào tai A đợi đến khi hắn thẳng người dậy A đã khóc đến ướt cả mặt. Chờ cho A khóc lóc chán chê, Tần Nhất Hằng mới gật đầu với cô sau đó kéo tôi ra ngoài rồi nói với người nhà A rằng đợi đêm xuống từng người một đi vào phòng chạm tay lên trán cô ấy người này đi ra người khác mới được bước vào.

Người nhà của A tuy thắc mắc nhưng đều mau chóng gật đầu. Tôi cũng không biết đay là phương pháp gì thật giống nghi thức từ biệt. Hỏi Tần Nhất Hằng hắn cho hay đây chính là tạo cơ hội cho âm binh kia đưa hồn đi tôi đã thuyết phục người tài xế đó ông ta bằng lòng đi đầu thai nhưng dù sao cũng không thể để cho âm binh bắt hồn khơi khơi trước mặt bao người được. Tuy rằng người khác nhìn không ra nhưng âm binh đó chắc chắn biết tôi có thể nhìn thấy dù sao cũng phải nể mặt người ta.

Lời hắn xem ra hợp tình hợp lý, cũng không biết có phải những người hầu nơi địa phủ này đều hay nghi kị như thế không, nhưng dù sao sự việc có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa.

Đêm xuống, Tần Nhất Hằng lại tìm A trò chuyện hồi lâu, lần này thậm chí còn không cho tôi vào. Đến khi kết thúc cuộc trò chuyện đi ra, trông hắn vô cùng mệt mỏi.

Sau đó y theo kế hoạch, người nhà của A lần lượt đi vào. Xong xuôi, tôi mới cùng Tần Nhất Hằng vào phòng, A đã ngủ. Tần Nhất Hằng đưa tay thăm dò, thấy vẫn còn hơi thở, lập tức chạy ra cửa gọi người nhà dẫn ra chỗ chiếc xe kia.

Chiếc xe vẫn nằm trong bãi giữ xe gây tai nạn của Sở Cảnh sát giao thông. Chúng tôi cõng A theo. Khi đi qua công viên Tần Nhất Hằng bẻ lấy một cành liễu. Tới chỗ chiếc xe, hắn hỏi người nhà trong gia đình ai là người thân thiết nhất với A. Hắn đưa cành liễu cho người đó, bảo vẽ một vòng tròn trên đất vừa vẽ vừa gọi tên A, những người còn lại phải đứng cách xa ra. Đám người lập tức đúng giãn ra ba, bốn mươi mét rồi ngẩng đầu nhìn về phía A.

Ước chừng 10 phút rôi qua A bắt đầu tỉnh táo lại. Thoạt tiên cô vẫn đứng không vững, cũng không nói được nhưng có thể nhận ra người thân Tần Nhất Hằng bước tới xem xét khuyên rằng cố gắng nghỉ ngơi mỗi ngày nên phơi nắng nhiều sẽ vô sự. Người nhà của A hết lòng cảm tạ, thiếu chút nữa quỳ lạy chúng tôi.

Ở lại thêm một ngày tôi và Tần Nhất Hằng định quay về. Lúc này A đã có thể đi lại và giao tiếp bình thường, chỉ có điều vẫn hơi yếu trí nhớ không tốt lắm hơn nữa vết bớt trên mặt cũng không mất đi. Nhưng điều ấy cũng không phải chuyện lớn chỉ cần giữ lại được tính mạng những thứ khác cô cũng không quá để tâm. Đến khi về, người bạn cũ của tôi nhất quyết muốn nhét tiền cho tôi từ chối mãi chẳng được, đành phải nhận. Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng so với các chi phí trên đường đi đó cũng là một khoảng hời lớn.

Sau đó tôi và Tần Nhất Hằng nghỉ ngơi gần một tháng thỉnh thoảng cũng có một vài tin tức về nhà cửa nhưng không phải chủ nhà phát giá quá cao thì đường xá cũng xa xôi. Chúng tôi ngại bôn ba hơn nữa khoảng thời gian ấy tình hình buôn bán bất động sản bị trì trệ, nhiều nơi tuột giá thảm hại, khiến tôi còn định bỏ nghề.

Nhưng con người ấy mà có lúc chẳng màn lăn lộn lại có khi thèm khát vinh hoa, nhìn chung kiểu gì cũng không thoát khỏi bể dục vọng. Suốt khoảng thời gian không buôn bán này chúng toi vẫn kiếm được tiền tuy không nhiều nhưng công việc lại cực kì dễ dàng, nhiều vụ chỉ cần Tần Nhất Hằng dặn dò vài câu qua điện thoại là giải quyết ổn thỏa.

Trong đó có một vụ liên quan đến việc xây lại nhà, tuy rằng chúng tôi không thể xử lý dứt điểm nhưng vẫn nhận được thù lao. Đó là một đốc công do một người họ hàng của A giới thiệu, ông ta đang gặp một việc khó giải quyết. Có một tòa nhà cũ tu sửa nhiều lần theo lẽ thường phá bỏ là tốt nhất nhưng mỗi lần định tiến hành thì máy móc không hoạt động. Ông ta tìm tới tận nơi muốn Tần Nhất Hằng giúp đỡ còn hứa hẹn dù thành công hay thất bại cũng sẽ trả thù lao.

Tần Nhất Hằng đến tận nơi xem xét lúc về nói với tôi tòa nhà đó không thể dỡ được. Trong móng của tòa nhà đặt một con rùa nhiều tuổi, con rùa trấn cho tòa nhà có gặp động đất cũng không bị sụp. Tôi nghe xong cảm thấy thực mới lạ, có một số việc thật sự không thể giải thích.Tuy rằng ngày nay khoa học kỹ thuật đã cực kì phát triển, nhưng chỉ e ngành kiến trúc cũng chưa có được tòa nhà nào kiên cố như vậy.

Việc này Tần Nhất Hằng không dám hỗ trợ bởi sẽ dễ rước họa vào thân. Nhưng hắn có nói chỉ cần mỗi ngày đổ dấm vào bốn phía của móng nhà trong thời điểm âm khí nặng nhất, có thể sẽ hiệu quả, chẳng qua điều này chưa từng được ai chứng thực. Cuối cùng tòa nhà cũng bị dỡ bỏ, không biết chủ thầu đã mời được cao nhân nào về.

Sau đó tôi nghe được khá nhiều chuyện lạ kì liên quan đến phá dỡ nhà, đa phần đều trong quá trình phá dỡ thì có một, hai ngôi nhà không thể phá nổi, phân nửa đều là nhà cũ. Cũng có nhiều nguyên nhân, ví như máy móc bỗng nhiên không hoạt động, công nhân kĩ thuật đột ngột bị bệnh, thậm chí chủ thầu được báo mộng... Lần nào Tần Nhất Hằng cũng bảo chỉ nên đứng từ xa mà nhìn thôi, dù người ta có trả thù lao cao cũng không thể nhận. Tin tức nhà đất được Viên Trận cung cấp thường xuyên hơn, chúng tôi cũng cực kì bận rộn, tiếp tục tập trung mua bán nhà cửa.
-------------------
Tôi hắng giọng, uống một ngụm nước, thuốc trên tay không biết đã là điếu thứ mấy. Một giờ đồng hồ trôi qua thực nhanh, chín người trước mặt tôi nghe say sưa, chẳng có ai đứng dậy đi vệ sinh mà đều nhìn tôi, chờ tôi tiếp tục kể. Tôi đưa tay ra hiệu cho họ ngồi thẳng, cầm chiếc máy ảnh trên bàn lên chụp một tấm. Tôi dùng một chiếc máy ảnh khá đắt tiền, mặ dù kĩ thuật chụp không tốt lắm nhưng thành quả cũng không tồi. Vào lúc đèn flash lóe lên, vẻ mặt của vài người trong nháy mắt trở nên đờ đẫn. Tôi thực sự muốn biết biểu cảm trong ảnh của họ như thế nào. Đáng tiếc tôi không thể xem ảnh trên màn hình mà chỉ còn cách đặt chiếc máy ảnh trở lại bàn trà, đây cũng là việc tôi hứa với bạn mình.

Thực ra tôi không bết vì sao người bạn ấy lại muốn tôi làm như vậy. Mấy năm nay, dường như tôi đều mù quáng làm theo đề nghị của hắn nhưng sự thật chứng minh làm theo lời hắn hoàn toàn không sai, huống hồ việc lần này là do tôi trịnh trọng hứa với hắn, dù thế nào cũng không thể nuốt lời. Tôi hít một hơi sâu, thầm an ủi chính mình: Có lẽ đợi đến hừng đông mình sẽ biết được đáp án. Tôi uống một ngụm nước, tiếp tục câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store