Những Ngày Mình Còn Ở Ga Cuối - Seungin.
05.
Jeongin bắt đầu học cách sống mà không chờ một người.Không chờ tiếng bước chân quen ở bậc thềm ga tàu. Không chờ tin nhắn gõ đến nửa đêm. Không chờ cái nhìn chậm rãi như cách Seungmin từng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng mà khiến cậu tưởng như cả mùa đông đều tan ra trong đó.Chờ đợi là một thói quen dễ nghiện. Nhưng cũng là thứ duy nhất khiến người ta kiệt quệ mà không để lại vết thương rõ ràng nào.Những ngày sau đó, Jeongin bắt đầu thay đổi ca làm. Cậu xin chuyển sang ca sáng. Không còn ngồi nơi trạm ga lạnh buốt vào tối muộn, không còn len lén nhìn dòng người tìm kiếm một bóng dáng. Cậu lặng lẽ như thể chưa từng quen biết ai tên Seungmin.Nhưng ký ức không thể xoá đơn giản như đổi một lịch làm việc.Tháng Một, trời mưa. Một cơn mưa không tuyết, chỉ có gió và hơi ẩm. Jeongin cầm ô, bước đi dọc con phố cũ. Cậu vẫn giữ thói quen đi bộ đến cửa hàng, dù có thể bắt xe buýt. Chỉ vì một góc ngã ba nọ, nơi Seungmin từng dúi vào tay cậu một que kẹo mút và nói: “Ăn đi, ngọt vào rồi đừng buồn nữa.”Jeongin vẫn nhớ rõ vị ngọt ấy. Nhưng lúc này, chỉ có đắng nơi đầu lưỡi.Một trưa, trong lúc sắp xếp hàng ở quầy kẹo, Jeongin bất ngờ nhìn thấy một bóng người bên kia đường. Áo khoác tối màu, dáng cao, bước chậm. Trong một khoảnh khắc, trái tim cậu co lại. Là anh?Cậu bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi qua đến bên kia, người ấy quay lại, và không phải.Cậu khựng lại giữa dòng người, ôm lấy gió lạnh.Có những hy vọng tự mình bịa ra. Và cũng phải tự mình giết đi.Một tối muộn, đồng nghiệp mời Jeongin đi ăn. Cậu miễn cưỡng đồng ý. Quán ăn nằm ở phía Bắc sông Hàn, xa khu họ từng sống. Trên đường về, xe buýt đi ngang một trạm dừng, nơi cậu chưa từng lui tới cùng Seungmin. Không có ký ức ở đó, và vì thế, lòng cậu bỗng nhẹ đi đôi chút.Cậu nhận ra, có lẽ cách duy nhất để quên một người, là đi thật xa khỏi mọi nơi đã từng có họ.Nhưng rồi, khi về đến nhà, trong túi áo cậu lại là chiếc khăn len cũ kỹ. Dù biết thừa trời không đủ lạnh để cần đến nó, cậu vẫn mang theo. Chỉ vì đó là thứ duy nhất còn lại mà có mùi anh.Một ngày nọ, cậu nhận được một tin nhắn từ số lạ:"Em vẫn khỏe chứ?”Không tên. Không ảnh đại diện. Nhưng Jeongin biết.Tay cậu run lên. Cậu đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt. Nước lạnh không làm nguôi được cảm xúc trong lòng. Cậu ngồi xuống giường, đọc lại dòng tin ngắn ấy hơn chục lần.Sau ba mươi phút, cậu nhắn lại:“Em ổn. Còn anh?”Không hồi âm.Cả đêm đó trôi qua trong yên lặng. Tin nhắn ấy giống như một nhát dao mỏng, không đủ để làm chảy máu, nhưng đủ để đau cả tim.Jeongin không nhắn thêm lần nào nữa. Cậu cũng không xoá tin nhắn đó. Giống như không còn yêu, nhưng vẫn chưa học được cách ghét. Giống như một cánh cửa đóng lại, nhưng người bên trong chưa từng khoá nó.Một tháng sau, cậu tình cờ gặp một người bạn cũ, bạn của Seungmin. Họ đứng nói chuyện vài câu. Người bạn ấy ngập ngừng rồi nói: “Cậu ấy chuyển vào Busan làm rồi. Cũng gần như không liên lạc với ai. Bận lắm. Nhưng… hình như vẫn đọc nhật ký em từng viết.”Jeongin im lặng. Tim cậu rung lên, không phải vì vui mừng, mà vì chua xót. Có những người, rời đi rồi, vẫn ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ là để chắc rằng mình đang đi đúng hướng.Tối hôm ấy, Jeongin về nhà, đặt cuốn sổ nhật ký lên bàn. Cậu mở trang đầu, viết một dòng:"Em vẫn sống tốt, chỉ là không còn tin rằng người ta nhớ nhau đủ lâu để quay về."Rồi cậu gấp cuốn sổ lại. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Jeongin ngủ một giấc sâu. Không mơ thấy ai, không nghe thấy tiếng ai gọi trong mơ.Chỉ là một đêm rất yên tĩnh, rất lạnh. Nhưng ít ra, không còn đau nữa.Và đôi khi, đó đã là một kết thúc đẹp, đối với một chuyện tình không có kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store