Ngày chúng mình còn trẻ
Ngày chúng mình còn trẻ
Và lòng còn thơ ngây
Cuối trời là mây bay
Cuối nhau là hạnh phúcRồi chúng mình sẽ đi
Băng qua miền cỏ lạ
Gió đậm màu hoa lá
Suối đọng màu mắt trongCó gì để chờ mong
Ở con đường phía trước
Mỗi ngày đi một bước
Thong thả góp yêu thươngNhững điều đương mơ tưởng
Ru êm giấc ngủ say
Hoa táo nở không hay
Rụng đầy nơi góc phố...
***
Mình đoán là lòng mình sẽ không vơi nổi những nỗi buồn (nhất là khi mình có kha khá dl), nhưng vẫn có điều gì đó ở cuộc đời luôn mong rằng mình sẽ tin tưởng, như Lưu Quang Vũ đã luôn tin rằng hoa táo vẫn sẽ nở, rãnh nước vẫn sẽ trong veo dù "Nếu cuộc đời toàn chuyện xấu xa". Và thế là bài thơ này ra đời, như một cách để mình xoa dịu những tâm tư của mình, và nếu được, của cả những người có chung tâm tưởng với mình.Mình không có ý định ru vỗ ai đâu, vì chính mình còn chẳng thể làm vậy với bản thân được kia mà. Mình chỉ mong rằng ai cũng có thể nhìn thấy những cây táo vẫn đang nở hoa, hoặc đơn giản hơn, tin rằng chúng vẫn đương nở hoa như cuộc sống đã luôn là như thế.Cho những ngày mà mình còn trẻ, và vẫn mơ làm một con chim sẻ tóc xù bay nhảy trong cái miền cỏ lạ của thương yêu. (Mon bảo mình bài thơ này có màu như nắng buổi chiều, cái nắng dịu dàng nhất trong ngày. Mình cũng không biết thơ của mình có màu gì, nhưng nếu Mon bảo vậy, thì mình mong nó có thể thổi vào trái tim thủy tinh của cậu một cái gì đó thật êm dịu, chỉ cần vậy thôi. )P/s: Oh My làm mình có cảm giác rất trẻ con và đáng yêu, nên mình cứ bỏ vào thôi, chứ thực ra cũng không đúng chủ đề lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store