Nhung Mau Chuyen Tun Mun Cua Lumin
Author: Snowman loves the SunGenre: Series DrabbleRating: G, K, có thể có hint!HPairing: Xiuhan/Lumin (main)A/N: Xin đừng mang bất cứ phần nào của series này ra ngoài mà không có sự cho phép của tác giả. Cảm ơn. #10: Phản côngDạo này Lộc Hàm thấy Mân Thạc rất lạ. Cậu chăm tập gym hơn trước. Dù bây giờ sáu múi của cậu đã rõ như mặt trời chói chang tháng sáu, lại còn có cả cơ tay nữa, Lộc Hàm vẫn tự hỏi cậu tập gym để làm gì. Cục bánh bao trắng trắng tròn tròn đáng yêu ngày nào sắp trở thành cục đá cẩm thạch đẹp đẽ mà cứng nhắc rồi >.< Có lẽ nào...Ban đầu Lộc Hàm có ý dò hỏi, nhưng Mân Thạc rất thông minh, rất biết lựa lời lựa thời cơ mà né tránh trả lời. Khi thì kiếm cớ gọi điện cho mẹ, khi thì nào Chung Nhân Chung Đại Thế Huân tìm đến bla bla. Không được, phải tìm hiểu cho ra lẽ >.< Không thể để mất mặt đấng nam nhi đại trượng phu như ta được! Ai đời thụ lại cơ bắp cường tráng hơn công chứ? Kim Mân Thạc rõ ràng có ý định phản công!!!!!Lộc Hàm cũng quyết tâm đi tập gym để, a hèm, ít ra cũng được cơ bắp như Mân Thạc (được hơn thì càng tốt, quá tốt là đằng khác). Nhưng mà ông trời không thương anh rồi. Càng tập lại càng thấy yếu đi là thế quái nào? Quế sử ma???? Thời oanh liệt (làm công) nay còn đâu???Cố gắng bao nhiêu cũng không được, Lộc Hàm đâm ra tủi thân. Tối đến cứ lặng lẽ ôm chăn gối mùng mền ra ngoài phòng khách ngủ, đến sáng sớm tinh mơ lúc cả kí túc xá chưa ai nhấc mông dậy lại lặng lẽ ôm đống đồ mò vô phòng.Lẽ dĩ nhiên, con người nhạy cảm như Mân Thạc cảm nhận được sự khác lạ của Lộc Hàm ngay lập tức. Cậu cũng chẳng nói gì, lâu lâu lại rón rén bước ra xem thế nào, rồi chỉnh lại gối chăn cho đàng hoàng, tránh làm anh thức giấc.Nhưng rồi một hôm, Lộc Hàm chuẩn bị ôm gối chăn ra ngoài phòng khác, thì bỗng có một vòng tay giữ anh lại. Cái ôm vẫn mềm mại và ấm áp chứ không tạo cảm giác cứng nhắc đáng ghét, tuy anh vẫn lờ mờ cảm nhận được những đường nét rắn chắc trên cánh tay của cậu.- Đừng ra ngoài ngủ nữa. Người thì gầy như mắm mà còn ngủ ngoài trời lạnh như thế. Cậu mà ốm là tớ không chăm đâu đấy.- ...- Mấy hôm nay cậu tránh mặt tớ như thế, cậu có muốn giải thích gì không?- Dạo này cậu đi tập gym nhiều như vậy là có ý gì? Cậu muốn đổi hả?- Đổi gì cơ?- Cậu muốn nằm trên?Hóa ra là vì chuyện này sao? Mân Thạc bật cười, vòng tay ôm Lộc Hàm càng siết chặt hơn nữa.- Thế cậu xem tớ có nằm trên được không?- Cậu đang khiêu khích tớ đấy hả?- Hmm, cũng đúng, cứ cho là vậy đi. - Một nụ hôn nhẹ lướt qua cổ Lộc Hàm.(Au: Ta nghe thấy tiếng rên rỉ đâu đây... *cười bỉ*).Sự thực thì Mân Thạc không có tập gym cật lực để âm mưu phản công như Lộc Hàm nghĩ. Chỉ là cậu nghĩ mình cần phải giảm cân mà thôi. Một sự hiểu lầm vô hại (vô cùng có hại) thôi mà, nhỉ?#11: In his dream*Nhật kí của Lộc Hàm:"Dear nhật kí, hôm qua mình đã nằm mơ.Mình đã mơ thấy mình và Mân Thạc, cả hai đang trần như nhộng, trên một chiếc giường King Size trải đầy hoa hồng, có cả nến và tiếng vĩ cầm du dương. Mân Thạc đã chủ động hôn mình, thế nhưng tại sao cậu ấy lại nằm trên :'( Và mình lại phải nằm dưới? Vì quá sợ, nên mình đã hét lên, và ngay lập tức tỉnh giấc giữa đêm, trong sự ngỡ ngàng xen lẫn lo sợ của cậu ấy. Thật may vì đấy chỉ là một giấc mơ. Mình đã tỉnh lại, và cả hai đứa mình đều có mặc quần áo (:v) Thật may vì chuyện Mân Thạc nằm trên chỉ là mơ, nếu nó là sự thật thì mình sẽ đâm đầu xuống sông Hàn mất :((( Mình đã phải nói dối rằng mình gặp ác mộng, có một con quái vật đuổi theo mình trong giấc mơ. Nhất định không được để cậu ấy biết được chuyện này, nếu không thì mình nhục đến chết mất >.<À mà sau đó Mân Thạc đã ôm mình, lại còn ru mình ngủ nữa :"> Chưa bao giờ mình ngủ ngon đến thế nhật kí ạ :3 Bình thường chỉ cần động chạm tí thôi cậu ấy đã đá mình bay ra ghế sofa ngủ rồi. Có lẽ sau này phải áp dụng chiêu này nhiều hơn mới được =)))"Mân Thạc vô tình tìm được quyển sổ riêng tư của Lộc Hàm trong lúc dọn dẹp phòng. Thật may mắn (hay xui xẻo), cậu lại mở đúng trang nhật kí cực kì, cực kì tuyệt mật của anh. Vốn dĩ những chuyện đáng xấu hổ thế này thì Lộc Hàm sẽ không viết vào nhật kí đâu, mà sẽ viết vào một tờ giấy, và sau đó đốt nó đi. Nhưng có lẽ chuyện này cũng không hẳn là đáng xấu hổ lắm (được Mân Thạc ôm ắt hẳn chả phải chuyện gì đáng xấu hổ rồi), nên nó được dành cho một vị trí đặc biệt hơn chăng? Cái con nai dâm dê biến thái lúc nào cũng bị ám ảnh việc nằm trên nằm dưới. Thật chẳng hiểu Lộc Hàm nghĩ gì mà. Giờ thì cậu biết tỏng rồi nhé. Đã thế thì đừng hòng giả bộ sợ ma với cả quái vật!!!Không biết là may mắn hay xui xẻo cho Lộc Hàm khi có một người hiểu anh hơn cả hiểu chính mình đây?#12: Mân Thạc và bảy chú lùn (phiên bản đặc biệt của Bạch Tuyết và bảy chú lùn được cải biên bởi Lộc-biên-kịch)"Ngày xưa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa thật là xưa..."- Baaaaaaa - tiếng nhõng nhẽo đáng yêu của một cậu nhóc 4 tuổi rưỡi đang nằm trong chiếc giường siêu nhân đáng yêu không kém.- Gì đấy con? - Người đàn ông đặt quyển truyện xuống, dịu dàng cúi xuống hỏi đứa nhỏ.- Ba có thể đọc nhanh một chút được hông? Ba đọc y như cô giáo của con ở trường ý. Nghe chán chết đi được.- Okay okay ba đọc đây. Mà từ khi nào con học được cái cách nói chuyện đâm chọt người khác thế hả?- Ba đọc lẹ đi, sắp qua giờ đi ngủ rồi đó- "Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu. Lấy nhau được bao nhiêu năm mà họ vẫn chưa có con. Vua và hoàng hậu buồn lắm. Một buổi sáng mùa đông nọ, hoàng hậu đang ngồi xe sợi thì bỗng bà bị kim đâm vào ngón tay. Máu từ ngón tay bà chảy xuống nền tuyết trắng trông thật đẹp đẽ đến chói mắt. Bà ngồi đó một lúc lâu, rồi thầm ước: "Giá như ta sinh được một đứa con gái, ta muốn da nó phải trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun. Chắc hẳn nó sẽ đẹp lắm." Và điều ước của Hoàng hậu đã linh nghiệm. Thế nhưng, kì lạ thay, đứa con của Vua và Hoàng hậu lại không phải là con gái, mà là một đứa con trai, nhưng lại đẹp đến động lòng người, đẹp hơn bất kì người con gái nào mà Vua và Hoàng hậu từng thấy. Hoàng hậu vốn định đặt tên con là Bạch Tuyết, vì bà đinh ninh rằng mình sẽ sinh ra một đứa con gái, nhưng nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Bà đành đặt tên đứa trẻ là Mân Thạc, nghĩa là ngọc quý. Hoàng tử bé giống viên ngọc thật mà. Càng lớn, vị Hoàng tử càng lúc càng đẹp, đến nỗi không chỉ có những cô gái mà cả những chàng trai đều phát cuồng vì Hoàng tử.Thế nhưng, không may cho Mân Thạc, Hoàng hậu nhân từ vốn thương yêu cậu nhất lại đột ngột mất sớm, để lại cậu cùng vị Vua già. Không lâu sau đó, Vua lại tái hôn với một người đàn bà khác, trẻ đẹp hơn Vua rất nhiều. Bà ta cũng rất xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại hiểm ác, và rất hay ghen tị với bất kì ai có sắc đẹp vượt trội hơn mình. Bà ta có một chiếc gương thần. Bà ta rất tin gương thần, vì gương luôn nói sự thật. Thế nhưng, khi hỏi gương thần câu hỏi quen thuộc, "Gương kia ngự ở trên trường, thế gian ai đẹp được dường như ta?", bà ta không nhận được câu trả lời quen thuộc như mọi ngày, "Thưa Hoàng hậu, bà là người đẹp nhất", mà thay vào đó là tên của một kẻ lạ hoắc, "Thưa Hoàng hậu, Hoàng tử Mân Thạc mới là người đẹp nhất."
Lồng lộn, bà ta tìm đủ mọi cách ám hại Mân Thạc, từ việc thuê thợ săn giết Hoàng tử đến việc năm lần bảy lượt giả làm bà lão bán hàng rong nhằm loại bỏ cái gai trong mắt mụ, thế nhưng mụ đều thất bại. Tất cả là nhờ có sự giúp sức của bảy chú lùn. Nhưng không may cho Mân Thạc, chàng lại bị mụ phù thủy hạ sát bằng một quả táo tẩm chất độc. Mụ rất thâm độc, chỉ tẩm độc vào phần chín mọng của quả táo. Mụ dành cho Mân Thạc phần đẹp đẽ nhất, còn mụ tự nguyện ăn phần còn lại, tất cả chỉ vì muốn loại bỏ Mân Thạc để trở thành người đẹp nhất. Mân Thạc đáng thương của chúng ta, sau khi cắn miếng táo đầu tiên đã ngã xuống đất bất tỉnh, không kịp nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của mụ phù thủy xinh đẹp nhưng lòng dạ độc ác kia.
Về phần Mân Thạc, vì quá tiếc thương cho sắc đẹp của chàng nên họ quyết định không chôn chàng mà để chàng trong một quan tài bằng kính tuyệt đẹp để ai đi qua cũng có thể ngắm nhìn. Rồi một hôm, có một vị hoàng tử khác đi ngang qua. Chàng là người kế vị của nước láng giềng, vốn có quan hệ rất tốt với vương quốc của Mân Thạc. Chàng vô tình đi ngang qua, và bỗng thấy một chàng trai rất đẹp, đẹp hơn bất kì chàng trai lẫn cô gái nào mà hoàng tử từng gặp. Trong lòng chàng bỗng dâng lên cảm giác muốn được đem chàng trai xinh đẹp kia về cung điện. Bảy chú lùn tuy rất đau lòng, nhưng thấy vị hoàng tử kia thật lòng yêu Mân Thạc, bọn họ đành đồng ý.
Trên đường về vương quốc của vị hoàng tử đáng mến kia, chiếc quan tài bỗng vấp phải một hòn đá. Thế là miếng táo, vốn mắc trong cổ họng của Mân Thạc, bỗng rơi ra ngoài. Mân Thạc từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Chàng cảm thấy như mình đã ngủ được hơn 100 năm rồi. Đoàn người dừng lại, và vị hoàng tử kia dịu dàng quỳ xuống cạnh Mân Thạc.
- Ngươi là ai? - Mân Thạc hỏi
- Ta là Lộc Hàm, là người đã mang em về từ nhà của bảy chú lùn, vì em quá xinh đẹp. Em đẹp hơn bất kì người nào mà ta từng gặp. Lấy ta nhé?
Dù có hơi bất ngờ với chuyện này, nhưng từ lúc nhìn thấy vị hoàng tử ấy, trái tim Mân Thạc đã rung động không ít. Và có vẻ chàng ta cũng là người tốt. Mân Thạc nhẹ gật đầu đồng ý.
Hai người trở về cung điện của Lộc Hàm. Cả cha mẹ Lộc Hàm đều vui mừng trước sự hiện diện của thành viên mới trong gia đình. Mân Thạc và Lộc Hàm trở về cung điện của Mân Thạc trong sự hân hoan đón chào của toàn thể người dân và sự vui mừng khôn xiết của vị Vua già đáng kính. Mụ phù thủy, vì những việc làm độc ác của mụ ta, đã bị trừng phạt thích đáng. Mụ ta đã bị nguyền rủa suốt đời và không bao giờ làm hại được ai nữa. Đám cưới của Lộc Hàm và Mân Thạc được tổ chức long trọng trong sự chúc mừng của hai vương quốc. Và từ đó họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau."- Ba, tại sao hoàng tử lại lấy một hoàng tử khác? Hoàng tử phải lấy công chúa chứ. Cô con toàn kể như thế thôi. Cô còn bảo hoàng tử thì không thể lấy hoàng tử, còn công chúa thì cũng không được lấy công chúa. Cô bảo đấy không phải là tình yêu chân chính. Tình yêu là gì hở ba?- Con trai, con còn bé lắm, con chưa đủ chín chắn để hiểu được đâu. Sau này lớn lên, khi con cảm thấy yêu đời hơn khi ở bên cạnh một ai đó, quan tâm chăm sóc đến người ấy nhiều hơn một chút, đó cũng có thể gọi là tình yêu đấy. Thôi đến giờ đi ngủ rồi, ngủ nhanh lên không là Mân Thạc papa đánh đòn bây giờ. Ba cũng sẽ phải ngủ ngoài sofa đó. Ngoan nè. Ngủ ngon cục cưng của ba.- Ưm, ba ngủ ngon. Papa cũng ngủ ngon a~ - Thằng bé có đôi mắt nai tinh nghịch cùng đôi má phúng phính và nụ cười răng thỏ đáng yêu dần chìm vào giấc ngủ sau lời chúc ngủ ngon đáng yêu đến ba và papa của bé.Như một phản xạ, Lộc Hàm lập tức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Cậu đứng đó, nở một nụ cười trìu mến. Nụ cười đã khiến tim Lộc Hàm đập lạc nhịp từ lần đầu nhìn thấy cậu. Anh nhẹ nhàng đến bên cậu, cùng lặng lẽ ngắm nhìn đứa con trai đang say ngủ. Anh và cậu cùng đồng ý rằng, đến một lúc nào đó, khi thằng bé đã đủ trưởng thành và chín chắn hơn, cả hai sẽ kể cho nó nghe về câu chuyện của hai người, câu chuyện tình đẹp nhất mà nó từng được nghe. Và biết đâu sau này nó lại tìm được người đàn ông của đời mình thì sao nhỉ? =)))TO BE CONTINUED...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store