ZingTruyen.Store

Những đoản khúc mùa lặng

"Bạn màu gì?"

midofare

"Bạn màu gì?"

Nếu một ngày có ai đó hỏi tôi: "Bạn màu gì?", tôi sẽ không trả lời ngay. Tôi sẽ ngồi lặng đi một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng đang vẽ nên những vệt loang mờ trên tường, rồi mới khẽ mỉm cười. Bởi câu hỏi ấy không đơn giản. Nó không chỉ là chuyện về sắc màu, mà còn là chuyện về tâm hồn - về những cảm xúc, những kỷ niệm, những điều ta đã đánh rơi trong những mùa đi qua.

Tôi nghĩ, con người chẳng ai mang một màu duy nhất. Chúng ta là bức tranh được pha trộn bằng những gam màu của năm tháng: một chút nắng vàng của niềm vui, một vệt xám của nỗi buồn, một chấm xanh của hy vọng, và đôi khi là cả một khoảng đen của cô đơn. Mỗi ngày, tùy theo tâm trạng, tùy theo ký ức, màu sắc trong ta lại thay đổi. Có khi rực rỡ như bình minh, có khi u tịch như chiều muộn. Và chính vì thế, chúng ta mới sống để mỗi sớm mai lại được tự hỏi: hôm nay mình mang màu gì?
Nếu phải chọn, có lẽ tôi là màu xanh lam. Không phải xanh trong như biển mùa hè, mà là thứ xanh pha lẫn một chút buồn, một chút lặng, một chút xa xăm như bầu trời khi hoàng hôn chưa tắt hẳn, khi ánh sáng cuối cùng còn đang níu lại rìa mây. Màu xanh lam là màu của khoảng lặng, của những người biết giấu cảm xúc sau nụ cười, của những tâm hồn luôn suy tư mà ít khi nói ra. Nó không ồn ào, không rực rỡ, nhưng tồn tại một cách bền bỉ và sâu sắc.

Màu xanh ấy gợi tôi nhớ đến những buổi chiều cũ khi tôi ngồi bên cửa sổ, lặng nghe tiếng mưa rơi, và lòng dâng lên một nỗi nhớ không rõ hình hài. Đó là màu của ký ức, của những điều ta tưởng đã quên nhưng thật ra vẫn còn đó, chỉ là ta không dám chạm tới. Là màu của ánh mắt người đã từng đi qua đời ta, để lại một vệt sáng mờ như sao băng trong đêm.

Nhưng trong tôi cũng có màu vàng thứ ánh vàng nhạt của sớm mai, của niềm tin rằng ngày mai vẫn còn điều gì đó đẹp đẽ. Dù có đôi khi lòng nặng trĩu, tôi vẫn tin rằng trong mỗi người đều có một ngọn đèn nhỏ, chập chờn nhưng không bao giờ tắt. Màu vàng là ánh sáng đó là niềm hy vọng, là sự ấm áp, là thứ giúp ta tiếp tục đi, dù phía trước chỉ là con đường dài hun hút.

Cũng có khi, tôi là màu xám-màu của những ngày không vui, của những khoảnh khắc trái tim mỏi mệt. Màu xám không hẳn là buồn, mà là trung gian giữa sáng và tối, giữa nụ cười và nước mắt. Đó là màu của sự im lặng, của những suy nghĩ chưa thể gọi thành lời. Màu xám khiến ta trầm lại, khiến ta học cách chấp nhận và hiểu rằng: không phải lúc nào bầu trời cũng trong, và không phải ngày nào cũng nắng. Nhưng chính những ngày xám ấy mới khiến ta biết quý trọng ánh sáng khi nó trở lại.

Đôi khi, trong một thoáng bốc đồng, tôi lại thấy mình là màu đỏ - màu của trái tim còn biết rung động, của khát vọng được sống, được yêu, được cháy hết mình cho một điều gì đó. Màu đỏ là sự mãnh liệt, là hơi thở của tuổi trẻ, là phút giây ta dám bước qua nỗi sợ, dám sống thật với cảm xúc của mình. Thế nhưng, màu đỏ không ở lại lâu. Nó chỉ ghé qua, như một đốm lửa, để nhắc ta rằng cuộc sống không thể chỉ có bình yên, đôi khi cần một chút rực rỡ, một chút điên cuồng, để biết rằng mình vẫn còn đang sống.

Và cuối cùng, ẩn sâu nhất trong tôi, là màu trắng - màu của những khởi đầu, của khoảng trống tinh khiết mà cuộc đời chưa kịp vẽ lên. Màu trắng là chỗ cho hy vọng mọc lên, cho những điều mới mẻ bắt đầu. Đó là màu của sự tha thứ cho người khác, và cho chính mình. Vì chúng ta ai cũng từng làm sai, từng vấp ngã, từng mất mát, nhưng chỉ khi biết tự lau sạch trái tim, ta mới có thể tiếp tục vẽ nên bức tranh đời bằng những gam màu khác.
Tôi nhận ra rằng, tôi là một bức tranh pha trộn. Không thuần khiết, không rực rỡ, nhưng chân thật. Có buồn, có vui, có những vệt màu lem nhem của sai lầm và cả những nét sáng dịu dàng của niềm tin. Và có lẽ, chính sự không hoàn hảo đó mới khiến con người trở nên sống động.

Nếu ai đó hỏi lại lần nữa: "Bạn màu gì?", tôi sẽ nói:
"Tôi là màu của những ngày thay đổi."

Ngày vui, tôi là nắng. Ngày buồn, tôi là mưa. Ngày trống rỗng, tôi là sương mờ. Tôi không muốn bị gọi bằng một màu cố định, vì tôi biết cuộc đời chẳng bao giờ đứng yên. Con người cũng thế - ta lớn lên, ta thay đổi, ta pha thêm vào mình những sắc thái mới sau mỗi lần vấp ngã, sau mỗi lần yêu, sau mỗi lần buông tay.

Và có lẽ, điều đẹp nhất không phải là tìm ra "mình là màu gì", mà là dám sống để tự tô màu cho cuộc đời mình - dẫu là gam trầm hay gam sáng, dẫu là ảm đạm hay rực rỡ, miễn là chân thật với chính mình.

Bởi cuối cùng, màu sắc chẳng nằm ở đôi mắt người khác, mà nằm ở ánh sáng trong tâm hồn ta.
Và nếu tâm hồn ấy vẫn còn biết rung động, biết yêu, biết buồn, biết mơ - thì dù là màu gì, nó vẫn đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store