ZingTruyen.Store

Nhung Co May Dit Truong Cap 2 Phan 3

Khi những tia sáng yếu ớt đầu tiên của bình minh len lỏi qua ô cửa thông gió, Nam tỉnh dậy. Cơn đau đầu tiên ập đến không phải từ bên ngoài, mà từ sâu bên trong. Một cơn đau nhức nhối, rát bỏng ở lỗ đít, một cảm giác bị xé rách và xâm phạm. Cậu ta run rẩy cử động, và cơn đau lại bùng lên, một lời nhắc nhở tàn nhẫn về cơn ác mộng đêm qua.

Cậu ta vẫn còn nằm trên sàn gạch lạnh lẽo của phòng thay đồ. Trần truồng. Một mình. Xung quanh là một bãi chiến trường: quần áo bị xé rách, và một vũng chất lỏng hỗn độn của máu, tinh dịch và nước bọt đã khô lại, dính nhớp trên sàn. Mùi hương của tội lỗi nồng nặc trong không khí.

Ký ức ùa về. Tấn. Người bạn thân nhất. Con quái vật.

Nước mắt lại bắt đầu trào ra, nhưng lần này là những tiếng khóc câm lặng, những tiếng nấc nghẹn ngào của một linh hồn đã tan vỡ. Cậu ta cảm thấy bẩn thỉu. Bẩn thỉu đến tột cùng. Cậu ta run rẩy đứng dậy, cố gắng mặc lại bộ quần áo rách nát, rồi lén lút lẻn về ký túc xá như một bóng ma, cầu nguyện rằng sẽ không ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Về phần Tấn, cậu ta cũng trải qua một đêm không ngủ. Nhưng không phải vì tội lỗi. Cậu ta nằm trên giường, tay vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của da thịt Nam, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi máu và mùi của sự phục tùng. Cơn cực khoái ba lần liên tiếp, một cảm giác quyền lực tuyệt đối, đã gột sạch mọi sự hối hận. Thay vào đó là một sự phấn khích đến run người. Con thú bên trong cậu đã được cho ăn, và giờ đây, nó đang gầm gừ đòi hỏi nhiều hơn nữa. Cậu ta sợ hãi chính bản thân mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự tự do bệnh hoạn chưa từng có.

Sáng hôm sau, ở trường, một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa hai người. Tấn thấy Nam từ xa, đang đi cúi gằm mặt, cố gắng che đi một bên má vẫn còn hơi sưng. Cậu ta định bước tới, không phải để xin lỗi, mà là để xem xét "tác phẩm" của mình. Nhưng rồi một cảm giác kỳ lạ đã ngăn cậu ta lại. Một chút gì đó giống như... xấu hổ? Không, không phải. Là cảm giác của một kẻ săn mồi không muốn con mồi của mình sợ hãi mà chạy mất quá sớm. Vì vậy, cậu ta đã chọn cách né tránh.

Cả ngày hôm đó, họ không nói với nhau một lời nào, nhưng sợi dây liên kết bệnh hoạn giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị đã được buộc chặt, không bao giờ có thể tháo gỡ được nữa.

Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả những lời chửi bới. Bức tường giữa họ ngày càng dày hơn, nhưng sợi dây liên kết bệnh hoạn cũng ngày càng siết chặt. Giờ đây, mỗi lần chạm mặt nhau trên hành lang hay trong lớp học, Nam đều giật bắn mình như một con chim sẻ non sợ hãi trước một con diều hâu. Cậu ta luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tấn, run rẩy mỗi khi Tấn lại gần.

Trong giờ ăn trưa, Tấn cố tình đi ngang qua bàn của Nam. Nam, khi thấy Tấn lại gần, đã giật nảy người, làm rơi cả đôi đũa xuống sàn. Tiếng kim loại va vào gạch nghe chói tai. Cậu ta vội vàng cúi xuống nhặt, không dám ngẩng lên, cả người run lên bần bật.

Tấn đứng đó, nhìn xuống cái gáy đang run rẩy của Nam. Và rồi, cậu ta lại cảm thấy nó. Cơn nứng. Sự sợ hãi của Nam, sự phục tùng tuyệt đối trong từng cử chỉ của cậu ta, lại đang đánh thức con thú bên trong Tấn. Nó còn kích thích hơn cả những bộ phim sex. Cậu ta có thể ngửi thấy mùi sợ hãi tỏa ra từ người Nam, và mùi hương đó, một cách bệnh hoạn, lại thơm đến lạ kỳ.

Tấn không nói gì. Cậu ta chỉ nhếch mép cười, một nụ cười mà chỉ mình cậu ta hiểu, rồi quay lưng bước đi. Cậu ta biết, cậu ta không cần phải làm gì cả. Nam đã là của cậu ta rồi. Mãi mãi. Con thú đã không còn hành động theo bản năng nữa. Nó đã bắt đầu biết thưởng thức con mồi của mình.

Đêm đó, cả phòng ký túc xá chìm trong bóng tối và tiếng ngáy đều đều của những thằng bạn cùng phòng. Nhưng Tấn không thể ngủ được. Cậu ta nằm đó, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, cả người nóng ran. Cơn ngứa ngáy lại trỗi dậy, lần này còn dữ dội hơn, cào cấu ruột gan cậu. Cậu ta cố gắng nghĩ đến những thứ khác, nghĩ đến trận bóng rổ, nghĩ đến bài tập về nhà, nhưng vô ích. Hình ảnh Nam run rẩy dưới thân mình, mùi vị của máu và sự phục tùng... tất cả cứ quay cuồng trong đầu, khiến con cặc của cậu ta lại bắt đầu ngóc đầu dậy, cứng đến đau nhói.

Và rồi, cậu ta nghe thấy nó.

Một tiếng khóc thút thít, bị dồn nén trong chăn, phát ra từ chiếc giường tầng bên dưới. Là tiếng của Nam. Cậu ta đang khóc.

Tiếng khóc đó, thay vì làm Tấn cảm thấy thương hại, lại như một lời mời gọi dâm đãng nhất. Nó như một liều thuốc kích dục cực mạnh, đánh thức con thú bên trong cậu ta dậy. Nó đang nghĩ đến mình. Nó đang khóc vì mình. Nó là của mình.

Con thú không thể bị nhốt trong lồng được nữa.

Tấn nhẹ nhàng trèo xuống giường. Sàn nhà lạnh lẽo dưới chân trần của cậu. Cậu ta rón rén bước tới giường của Nam, mỗi bước đi đều nhẹ như một con mèo, nhưng lại mang theo sự uy hiếp của một con hổ. Tiếng sàn gỗ kêu lên một tiếng "kẽo" nhẹ, nhưng cũng đủ để làm Nam giật mình nín bặt.

Cả căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người.

"Tấn...?"

Nam thì thầm trong bóng tối, giọng nói đầy sợ hãi.

"Mày... mày muốn gì?"

Tấn không trả lời. Cậu ta chỉ đứng đó, một cái bóng khổng lồ bao trùm lấy chiếc giường nhỏ bé. Sự im lặng của cậu ta còn đáng sợ hơn bất cứ lời đe dọa nào.

"Đi... đi ra đi..."

Nam van xin, giọng run rẩy.

"Tao xin mày... đừng làm thế nữa... tao sẽ không nói cho ai biết đâu..."

Tấn từ từ đưa tay ra, không phải để đánh hay để tóm, mà là để kéo. Cậu ta kéo mạnh chiếc chăn ra khỏi người Nam.

XOẠT!

Dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ, cậu ta có thể thấy cơ thể nhỏ bé của Nam đang co ro, run rẩy, chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Cậu ta thấy được sự hoảng loạn tột độ trong đôi mắt của Nam.

"Tao không ngủ được,"

Tấn nói, giọng khàn đặc, phá vỡ sự im lặng.

"Và mày cũng vậy, phải không?"

Cậu ta không đợi Nam trả lời. Cậu ta bắt đầu trèo lên giường, sức nặng của cậu ta làm chiếc giường lún xuống, kêu lên ken két. Nam co rúm người lại, dán chặt vào tường.

"Dịch vào."

Đó không phải là một lời đề nghị. Đó là một mệnh lệnh. Mệnh lệnh của một con thú đã tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình, và nó muốn chơi đùa. Ngay bây giờ.

............

Nam, trong sự tuyệt vọng, co người lại, dán chặt vào bức tường lạnh lẽo. Nhưng Tấn đã không còn là con thú vụng về của lần đầu tiên nữa. Cậu ta đã có kinh nghiệm. Cậu ta biết phải làm gì.

Cậu ta không dùng vũ lực thái quá. Cậu ta chỉ đơn giản là nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Nam từ phía sau. Hơi thở của cậu ta nóng rẫy, phả vào gáy Nam. Con cặc 20cm đã cương cứng của cậu ta, chỉ cách lỗ đít của Nam một lớp quần lót mỏng. Sự hiện diện của nó, im lặng nhưng đầy uy hiếp, còn đáng sợ hơn cả một cú đấm.

"Mày sợ tao à, Nam?"

Tấn thì thầm.

"Mày không cần phải sợ. Tao sẽ không làm mày đau đâu. Không phải như lần trước."

Nam không trả lời, chỉ khóc nức nở.

"Đừng sợ,"

Tấn nói tiếp, bàn tay to lớn của cậu ta bắt đầu vuốt ve khắp người Nam.

"Lần này... sẽ khác. Tao sẽ cho mày thấy một thứ khác."

Lời nói của cậu ta dịu dàng, nhưng hành động thì lại đầy chiếm hữu. Cậu ta kéo chiếc quần lót của Nam xuống một cách chậm rãi. Lỗ đít của Nam, dù vẫn còn hơi sưng, nhưng lại đang co giật một cách mời gọi. Tấn lôi ra một chai gel bôi trơn mà cậu ta đã lén lấy từ tủ đồ của một anh lớp lớn. Cậu ta đổ một lượng lớn ra tay, chất gel lạnh lẽo khiến Tấn rùng mình.

"Thấy không? Lần này, tao sẽ 'chăm sóc' mày."

Cậu ta bắt đầu dùng ngón tay, trơn trượt vì gel, xoa nắn xung quanh cái lỗ đít tội nghiệp.

"Đừng... đừng chạm vào đó... bẩn... ứ... ứ..."

Nam rên rỉ, cơ thể vừa co rúm lại vì lạnh, vừa run lên vì kích thích.

Tấn không nghe. Ngón tay cậu ta bắt đầu tiến vào, nhẹ nhàng, nhưng đầy tính toán. Cậu ta nong rộng nó ra, chuẩn bị cho sự xâm chiếm sắp tới. Sau khi đã "khai thông" xong, cậu ta mới từ từ đưa con cặc của mình vào. Lần này, trơn tru và dễ dàng hơn rất nhiều.

"Á...!"

Nam vẫn rên lên, nhưng tiếng rên lần này không còn là sự đau đớn xé rách, mà là một sự căng tức khó tả.

Tấn bắt đầu di chuyển, chậm rãi, nhưng mỗi cú thúc đều sâu và đầy uy lực. Cậu ta không còn hành động theo bản năng nữa. Cậu ta đang điều khiển. Và cậu ta đang tìm kiếm.

"Thế nào?"

Tấn thì thầm.

"Có sướng không?"

"...Không..."

Nam cố gắng nói dối.

"Vậy à?"

Tấn cười khẩy. Cậu ta tìm thấy nó. Điểm G. Cậu ta thúc mạnh vào đó.

"Á... Á! ĐÚNG... ĐÚNG RỒI... CHỖ ĐÓ...!"

Nam không thể kiềm chế được nữa, cả người cong lên.

"NÓI DỐI NỮA ĐI!"

Tấn gầm gừ, tiếp tục tấn công vào điểm yếu của Nam.

...........

"NÓI LÀ MÀY KHÔNG SƯỚNG ĐI!"

"EM... EM SƯỚNG... SƯỚNG LẮM... TẤN ƠI...!"

Nam khóc, hoàn toàn bị khuất phục bởi khoái lạc.

"LÀM ƠN... MẠNH NỮA ĐI...!"

"Cầu xin à?"

Tấn cười.

"Tốt. Nhưng phải cầu xin cho đúng cách."

Cậu ta dừng lại, để lại một cảm giác trống rỗng khó chịu.

"Sao... sao lại dừng lại?"

Nam hoảng hốt.

"Cầu xin tao địt mày đi, Nam. Nói rằng mày muốn con cặc của tao. Nói đi thì tao sẽ cho."

Nam, trong cơn vật vã của dục vọng, không còn lựa chọn nào khác.

"...Em... em muốn... Em muốn cặc của anh... Tấn ơi... làm ơn... địt em đi...!"

"Tốt."

Tấn lại bắt đầu thúc, lần này là một cơn bão thực sự, phần thưởng cho sự phục tùng của Nam. Cậu ta đưa Nam lên đỉnh, một cơn cực khoái đầu tiên trong sự nhục nhã, khiến cơ thể cậu ta co giật.

Nhưng Tấn không dừng lại. Cậu ta tiếp tục địt cái cơ thể đang run rẩy kia.

"Á... á... ra rồi... sao vẫn địt...!"

"TAO CHƯA RA!"

Tấn gầm lên.

"KHI NÀO TAO RA THÌ MỚI XONG!"

Cậu ta lật người Nam lại, bắt cậu ta phải chổng mông lên.

"Giờ thì rên tên tao đi. Rên như một con đĩ."

Trận địt thứ hai là một bài học. Tấn đã dạy cho Nam biết rằng, sự chống cự là vô ích. Rằng cơ thể của cậu ta, từ nay về sau, chỉ tồn tại để mang lại khoái cảm cho Tấn.

"BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH!"

"TẤN... TẤN ƠI... ĐỊT EM... ĐỊT EM ĐI... Á... Á... SƯỚNG... SƯỚNG CHẾT MẤT...!"

"RÊN TO LÊN! TAO MUỐN CẢ PHÒNG NÀY PHẢI NGHE THẤY MÀY LÀ CON ĐĨ CỦA TAO!"

"EM LÀ CON ĐĨ... EM LÀ CON ĐĨ CỦA ANH... AAAA...!"

Cậu ta lại đưa Nam lên đỉnh lần thứ hai, một cơn cực khoái đến từ sự sỉ nhục. Sau đó, không cho Nam kịp thở, cậu ta lật người Nam lại, nằm ngửa.

"Lần cuối cùng,"

Tấn gầm gừ.

"Cho mày thấy ai mới là chủ nhân ở đây."

Cậu ta kéo hai chân Nam lên, vắt ngược qua vai mình.

"Tấn... tha cho em... em không chịu nổi nữa đâu..."

"MÀY SẼ PHẢI CHỊU ĐƯỢC!"

Tấn gầm lên, và bắt đầu hiệp cuối cùng của sự hủy diệt.

Cậu ta lại bắn, ba lần liên tiếp, như một con thú không biết mệt mỏi. Lần thứ nhất, cậu ta bắn vào trong lỗ đít của Nam. Lần thứ hai, cậu ta bắn lên khắp bụng và ngực của Nam. Và lần thứ ba, cậu ta bắn thẳng lên khuôn mặt đẫm nước mắt và tinh dịch của cậu ta.

Sau khi đã hoàn toàn vắt kiệt Nam, cậu ta mới nằm xuống. Nam, lần này không ngất đi. Cậu ta chỉ nằm đó, thở hổn hển, trong mắt không còn sự sợ hãi, chỉ còn sự trống rỗng và một sự chấp nhận số phận.

"Ngủ đi,"

Tấn nói, giọng đã trở lại bình thường, như thể họ vừa cùng nhau ôn bài xong.

Cậu ta ôm lấy Nam từ phía sau, con cặc vẫn còn nằm bên trong lỗ đít của cậu ta. Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Tấn đã ngủ rất ngon. Con thú bên trong cậu đã được cho ăn no.

Và nó biết, từ nay về sau, nó sẽ không bao giờ bị đói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store