ZingTruyen.Store

Nhung Chiec Doan Cu Cua Mieu Mieu

Bốp...

"Mộ Tử Thanh! Ngươi đừng có cậy sủng mà kiêu! Trẫm là hoàng thượng! Là vua của một nước! Trẫm không thể chỉ có mỗi ngươi được! Tại sao vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng không chịu hiểu?"

"..." - Tử Thanh bụm mặt ngồi dưới đất  cúi đầu không nói.

"... Ngươi là nam nhân, Tử Thanh. Trẫm để ngươi làm hoàng hậu đã là ân huệ lớn nhất, ngươi đừng có quá đáng, trẫm đưa ngươi lên được, thì cũng đá ngươi xuống được! Đây là lần cuối trẫm nhắc nhở ngươi, đừng làm trẫm thất vọng Tử Thanh." - Diệp Kinh cắn răng nói rồi phẩy tay áo bước nhanh ra khỏi cung của Tử Thanh. Bóng dáng không rõ là tức giận, vẫn là...chột dạ?

"..." - chờ đến khi Diệp Kinh đã đi xa Tử Thanh mới ngẩng đầu lên.

"Ha...ha ha ha ha...hahahaha..." - nhìn cung điện trống rỗng không một bóng người, Tử Thanh bỗng ngửa đầu cười lớn, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

"Rốt cuộc là ai làm ai thất vọng đây Diệp Kinh?"

"Vua một nước, ha, đúng rồi, ngươi là vua một nước..." - chứ không phải trúc mã của ta.

"Nếu như vậy, vì cái gì lúc trước không buông tay ta đâu?" - vì cái gì cho ta hi vọng? Vì cái gì phong ta làm hoàng hậu?

"Thứ ta cần, là chức danh hoàng hậu sao Diệp Kinh?"

   Hắn từng là đại tướng quân rong ruổi sa trường vạn người kính phục. Vì y, hắn nguyện từ bỏ chức quan, cúi người vào hậu cung, mặc cho phụ thân, mẫu thân khuyên ngăn, mặc cho chịu tiếng xấu vạn dân phỉ nhổ, mặc cho các quan lại trong triều khinh bỉ. Hoàng hậu? Hắn cần chức danh đó sao? Trước giờ thứ hắn cần không phải là một chức hữu danh vô thực "hoàng hậu"! Thứ hắn cần là một đời một kiếp một đôi người! Người hắn cần là trúc mã đã gắn bó với hắn hơn 20 năm! Chứ không phải là hoàng thượng!

"Phụ thân, mẫu thân, là hài nhi sai rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store