Nhung Cau Truyen Ngan Mang Huong Vi Co Xua
Trước đây ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phải cô độc như vậy. Ngỡ như năm tháng thoáng chậm mây trôi, hồi ức về một người tri kỷ cùng ta ngâm thơ thưởng rượu giải sầu. Vô lo vô nghĩ lâu như vậy, ta nào còn nhớ, sinh mệnh con người vốn dĩ mong manh tựa như lá xa muốn lìa cành biết mấy.Tay gấm nắm chưa lâu đã vội nguội lạnh, lòng ta cũng âm thầm, trầm mặc theo tháng năm. Năm qua, năm mới, năm lại đến, hoa nở, hoa tàn, hoa lại đi, trong cõi lòng này vẫn cheo leo một bóng hình. Hướng hương hoa ngát hương nơi song cửa, ta đón những cơn gió ấm áp phong tình vạn chủng muôn vàn lưu luyến, lại tựa như bèo dạt mây trôi, ghé đến một lúc rồi lại bất chợt rời đi. Không gì là mãi mãi cùng ta trường tồn với thời gian cả. Trước kia cùng người ngắm nhìn nhân gian, ta khẽ cười bảo: " Nhân gian đôi lúc thật đáng buồn" Người không nói gì, trầm mặc hồi lâu, gật đầu cảm thán : "Thế nhưng rốt cục lại rất xinh đẹp" Lòng ta lại chỉ càng thêm muộn phiền, suy cho cùng sinh, lão, bệnh, tử vẫn chỉ là trăm vị nhân sinh. Bồi hồi ngắm nhìn nhân gian, ta thế mà lại bất giác say. Chung rượu vội nâng đã cạn chén, trời trở gió mát mang chút thanh tịnh mà ta lại chợt ưu sầu phiền muộn, khắc khoải khôn nguôi... Bất giác, giọt lệ đã lăn dài trên má ta từ bao giờ bỗng chốc khiến trăng cũng phải ưu theo...Có lẽ đời này của ngươi quả thực không dài, nhưng ngươi cũng chẳng cần vội nếm hết tư vị của cuộc sống. Chi bằng giữ lại một phần ung dung giữa hồng trần phức tạp, trả nhan sắc lại cho năm tháng, trao đơn thuần cho mình. Khói bếp bốc lên nơi xa xa, sắc trời ảm đạm sau trăng mờ, ta biết, ngươi ngoài miệng nói không màng thế sự, đi đến cuối cùng, lại là kẻ lưu luyến nhân gian nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store