ZingTruyen.Store

Những câu chuyện ngắn nội dung không nối tiêp

Chương 1

HngDIm6

Triều đình yên tĩnh khác thường.Từ ngày tân đế đăng cơ, mọi quyết sách đều được thông qua rất nhanh. Không có tranh luận gay gắt, cũng chẳng có ai dám kéo dài nghị sự quá mức cần thiết. Không phải vì triều thần bỗng nhiên đồng lòng, mà bởi ai cũng hiểu — những quyết định thật sự đã được định đoạt từ trước khi bước chân vào điện Kim Loan.
Hoàng Tinh ngồi ở vị trí quen thuộc bên phải long ỷ.Thân hình hắn cao và gầy, dáng ngồi thẳng nhưng không gượng ép. Áo bào sẫm màu rủ xuống gọn gàng, đường viền bạc lạnh lẽo, ánh lên dưới ánh nến như lưỡi đao chưa rút khỏi vỏ. Hắn không nhìn ai quá lâu, cũng không tỏ ra chú ý đến lời bàn luận trong điện, nhưng từng chuyển động nhỏ của các quan viên — một cái liếc mắt, một hơi thở nặng nề — đều không thoát khỏi tầm quan sát.Bàn tay phải của Hoàng Tinh đặt hờ trên tay vịn ghế, đầu ngón tay thong thả xoay nhẹ chuỗi hạt ngọc trên cổ tay. Những viên ngọc va vào nhau rất khẽ, gần như không phát ra tiếng.
Khâu Đỉnh Kiệt ngồi ngay ngắn trên long ỷ.Gương mặt vị tân đế vẫn còn nét non trẻ chưa kịp phai, làn da sáng, đường nét mềm mại, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng đến mức khiến người khác khó đoán. Khi y lật từng tấu chương, động tác không nhanh không chậm, không gấp gáp, cũng không do dự — như thể mỗi chữ đều đã được nghiền ngẫm từ trước khi đưa lên điện.
Sáng nay, có đại thần dâng tấu về việc điều chỉnh quân quyền.Lời lẽ viết rất khéo. Không nhắc thẳng đến nhiếp chính vương, cũng không trực tiếp đề cập đến binh phù. Hắn viện dẫn tiền lệ của các triều trước, nói về sự cân bằng giữa quân và chính, về việc tránh để quyền lực tập trung vào một người quá mức. Từng câu từng chữ đều mang dáng vẻ trung thành, nhưng mũi nhọn lại rõ ràng.Trong điện, không ít ánh mắt vô thức liếc về phía Hoàng Tinh.Ai cũng biết, tấu chương này nhắm vào ai.Nhiếp chính vương còn trẻ, nhưng trong tay nắm trọn binh quyền. Nếu hắn muốn, một bàn tay có thể che trời — và triều đình này, chưa chắc có ai đủ sức ngăn cản.
Hoàng Tinh không lên tiếng.Hắn vẫn ngồi yên, đầu ngón tay chậm rãi xoay hạt châu ngọc, ánh mắt bạc lặng lẽ dừng lại trên người vị đế vương đang ngồi cao nhất điện. Ánh nhìn đó không mang ý khiêu khích, cũng chẳng có vẻ thúc ép, chỉ bình thản như đang chờ một kết cục đã được dự đoán.
Khâu Đỉnh Kiệt không phản bác.Y hơi ngả người về sau, lưng tựa vào long ỷ. Dáng ngồi ấy mang theo chút biếng nhác, không hoàn toàn phù hợp với quy củ nghiêm ngặt của bậc đế vương. Tay y đặt hờ trên tay vịn, đầu ngón tay khẽ gõ một nhịp rất nhẹ, không đều.
Phía dưới điện, vị đại thần vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. Giọng nói dâng cao, như thể càng nói càng có thêm dũng khí. Hắn liệt kê hết điều này đến điều khác, thỉnh thoảng còn đưa mắt lên long ỷ, chờ đợi một lời tán đồng.Nhưng Khâu Đỉnh Kiệt không hề nhìn hắn, ánh mắt y lướt về phía Nhiếp Chính Vương, mắt đối mắt, môi y nhoẻn miệng cười.Y khẽ phẩy tay cho vị quan kia lui ra, không phê chuẩn cũng không phản bác. Y im lặng để các quan viên khác tiếp tục nâng lên các tấu chương khác nhau.Y đặt bản tấu sang một bên, ngay ngắn, như thể đó chỉ là một văn bản bình thường giữa vô số giấy tờ khác.Cử chỉ ấy khiến trong điện bỗng chùng xuống.
Hoàng Tinh dừng xoay chuỗi hạt.Chỉ một khắc rất ngắn, hắn khẽ nâng mắt, ánh nhìn lướt qua tấu chương bị đặt sang bên kia án thư. Khóe môi không nhúc nhích, nhưng trong mắt lại có một tia sáng mỏng, như lưỡi dao chạm vỏ.Sau đó, hắn thu tay về, tiếp tục ngồi yên.
Khâu Đỉnh Kiệt lúc này mới phê chuẩn những tấu chương khác — toàn là việc thường nhật, điều động quan lại, chỉnh đốn thuế khóa. Cuối buổi triều, y ban xuống một đạo chiếu điều một phần quân biên phòng về kinh thành, danh nghĩa là "luân phiên chỉnh đốn, phòng ngừa bất trắc".Không nhắc đến nhiếp chính vương.Cũng không đề cập đến việc thu hồi binh quyền.Triều nghị kết thúc.Khâu Đỉnh Kiệt đứng dậy trước, y di chuyển về phía điện Triều An.
Giữa lúc Các đại thần lần lượt lui ra, sắc mặt mỗi người một khác, khẩu dụ Hoàng Thượng triệu kiến Nhiếp Chính Vương . Hoàng Tinh gật đầu xem như nhận lệnh.Hắn đứng dậy nện từng bước từng bước về phía điện Triều An.
Điện Triều An yên tĩnh hơn điện Kim Loan rất nhiều.
Hành lang dài, gió lùa nhẹ qua rèm trúc, mang theo mùi trầm hương quen thuộc. Khi Hoàng Tinh bước vào, nội thị đã lui ra từ trước. Cửa điện khép hờ, ánh sáng trong điện dịu đi, chỉ còn lại tiếng bước chân rất khẽ trên nền đá.
Sau tấm bình phong, Khâu Đỉnh Kiệt đang thay y phục.
Lớp long bào buổi triều đã được cởi xuống, đặt gọn trên giá. Trung y mỏng ôm sát thân thể, đường nét vai lưng dưới ánh nến hiện ra rõ ràng, không dư thừa, cũng không yếu ớt như vẻ ngoài của y thường khiến người khác lầm tưởng.
Hoàng Tinh bước vào phía sau bình phong.
Không có người ngoài, cũng không có ánh mắt dò xét. Cung nữ và thái giám lần lượt rời đi, động tác thuần thục, không lưu lại quá lâu. Khi rèm buông xuống, trong không gian chỉ còn lại hai người.
Hoàng Tinh tiến đến, cầm lấy y phục đã được chuẩn bị sẵn. Tay hắn vững vàng, động tác quen thuộc, như thể đã làm việc này rất nhiều lần. Hắn khoác áo lên vai Khâu Đỉnh Kiệt, điều chỉnh độ rũ của vạt áo sao cho vừa vặn, không cản trở cử động.
Hắn khẽ kéo thẳng cổ áo, ngón tay chạm vào da y chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi rời đi ngay, không lưu lại quá lâu. Từng nút thắt được cài lại cẩn thận, chặt vừa đủ — không quá gò bó, cũng không lỏng lẻo.
Khâu Đỉnh Kiệt đứng yên, không quay đầu. Y để mặc cho Hoàng Tinh sắp xếp, như thể đó là điều hiển nhiên.Khi nút cuối cùng được cài xong, Hoàng Tinh không lập tức lùi ra. Hắn nhìn một lượt từ cổ áo đến thắt lưng, kiểm tra lại từng chi tiết. Ở thắt lưng, hắn dừng lại một nhịp, chỉnh lại ngọc bội bị lệch, để mặt khắc quay ra ngoài — vị trí chuẩn mực của bậc đế vương.
Chỉ đến lúc ấy, Khâu Đỉnh Kiệt mới khẽ nhúc nhích.Y xoay người lại.Khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn. Trước khi Hoàng Tinh kịp lùi ra theo thói quen, Khâu Đỉnh Kiệt đã đưa tay nắm lấy tay hắn. Lực tay không mạnh, nhưng đủ dứt khoát để dẫn hắn đi.Y kéo Hoàng Tinh lùi về phía sau tấm bình phong, tiến về phía long ỷ.Khi lưng Hoàng Tinh chạm vào ghế, Khâu Đỉnh Kiệt đẩy hắn ngồi xuống.Hoàng Tinh không phản kháng.Hắn ngồi yên, lưng thẳng, hai tay đặt hờ trên tay vịn long ỷ, ánh mắt nâng lên nhìn y. Trong khoảnh khắc ấy, vị trí của hai người bị đảo ngược — kẻ nắm quân quyền lại ngồi thấp hơn, còn đế vương đứng ngay trước mặt hắn.Nhưng Khâu Đỉnh Kiệt không dừng lại ở đó.Y bước thêm một bước, trực tiếp ngồi xuống trên chân Hoàng Tinh.Khoảng cách gần đến mức Hoàng Tinh có thể cảm nhận được nhịp thở ổn định của y, đều đặn và không hề rối loạn.Tay Hoàng Tinh khẽ vòng qua người y ôm trọn vòng eo của vị tân đế khẽ siết lại. Hắn muốn y chỉ là của riên hắn thuộc về riêng hắn. Khâu Đỉnh Kiệt thả lỏng người, trọng lượng cơ thể dồn hết lên chân của hắn. Người đang ôm y là kẻ nắm toàn bộ binh quyền trong thiên hạ này.Tài ba, tỉnh táo — và đủ độc ác để không ai dám coi thường.Hắn có thể đưa y lên ngai vàng.Cũng có thể khiến ngai vàng ấy trở nên trống rỗng chỉ trong một đêm.
Nhưng Khâu Đỉnh Kiệt vẫn mở miệng.
" A Tinh, trao trả lại binh quyền Kim Ngô Vệ được không?"
Giọng y rất nhẹ, không mang dáng vẻ thỉnh cầu, càng không giống mệnh lệnh. Chỉ là một đề nghị được đặt ra đúng lúc, khi khoảng cách giữa hai người đã không còn thuộc về triều đình.Hoàng Tinh khẽ bật cười.Không thành tiếng, chỉ là một hơi thở thoát ra nơi khóe môi.
"Hoàng đế của ta," hắn nói chậm rãi, tay vẫn đặt nơi eo y, không hề rời đi,"người chỉ muốn Kim Ngô Vệ thôi à?"
Ánh mắt hắn hạ thấp, nhìn y từ khoảng cách gần đến mức không thể tránh né.
"Còn Cấm quân Thương Lan thì sao?"
Khâu Đỉnh Kiệt khẽ khựng lại.Trong một sát na, y hiểu rất rõ — đây không phải là câu hỏi. Đây là một lời nhắc nhở. Kim Ngô Vệ chỉ là bề mặt, còn Cấm quân Thương Lan mới là mạch ngầm thực sự giữ cho kinh thành không loạn.Y đặt tay lên vai Hoàng Tinh.
"Thương Lan vẫn ở trong tay ngươi," y đáp, giọng điềm tĩnh,"nhưng Kim Ngô Vệ... trả lại cho ta."
Hoàng Tinh nheo mắt.
Biểu tượng — để trấn an triều thần.
Biểu tượng — để nhắc nhở thiên hạ rằng hoàng đế không phải con rối.
Hắn im lặng bàn tay lặng lẽ di chuyển từ eo lên khuôn mặt của y rồi đến đôi môi mọng đỏ.
"Kim Ngô Vệ có thể trả," Hoàng Tinh nói, giọng trầm xuống,
"nhưng đổi lại..."
Hắn ngừng đúng một nhịp, đủ để Khâu Đỉnh Kiệt hiểu rằng đây không còn là chuyện binh quyền.
"Những ngày tới sẽ không dễ chịu," hắn nói tiếp, chậm rãi,
"ta sẽ ở lại Triều An điện."
"Và người — ở lại cùng ta."
Không phải mệnh lệnh.
Là một điều kiện được đặt ra công khai, không che giấu.
Một lát sau, Khâu Đỉnh Kiệt khẽ gật đầu.
"Được."
Chỉ một chữ.
Nhưng là một chữ được nói ra sau khi đã cân nhắc toàn bộ hậu quả.
Hoàng Tinh nhìn y rất lâu.
Ánh mắt ấy không còn lạnh lẽo như khi đứng giữa triều đình, mà sâu và nặng, như thể muốn khắc hình bóng trước mắt vào trí nhớ. Khi đã chắc chắn rằng y hiểu rõ mình đang đặt cược điều gì, hắn mới vòng tay bế y lên.
Động tác dứt khoát nhưng không thô bạo.
Long sàn phía sau tấm bình phong được đặt xuống rất nhẹ. Hoàng Tinh cúi người, một tay chống bên cạnh, một tay còn lại đặt nơi cổ tay y — không khóa chặt, chỉ giữ lại.
Ánh nến lay động, bóng người giao nhau trên rèm trúc.
Hoàng Tinh cúi thấp xuống, trán chạm trán y. Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, không ai né tránh.
"Bệ hạ," hắn nói rất khẽ,"từ khoảnh khắc này... người không còn đường lui."
Khâu Đỉnh Kiệt không quay mặt đi.
Y đưa tay lên, nắm lấy vạt áo hắn, kéo xuống một chút — không nhiều, nhưng đủ để trả lời. Ánh mắt y trầm tĩnh, không hề run rẩy.
Sự cho phép đã được trao ra.
Hoàng Tinh khép mắt lại.
Những gì diễn ra sau đó không cần lời nói. Chỉ có ánh nến dần thấp xuống, rèm trúc khẽ lay theo gió đêm, và hai con người ở trung tâm quyền lực thiên hạ — lần đầu tiên không đối đầu, không tính toán, mà cùng bước vào một lựa chọn không thể quay đầu.
Màn đêm buông xuống điện Triều An chậm rãi như một lớp mực loãng, thấm dần vào từng khe ngói. Ngoài hành lang, gió khuya lùa qua rèm trúc, phát ra những tiếng va chạm rất khẽ, đều đặn như nhịp thở bị cố ý kìm nén. Hương trầm chưa tắt, quẩn quanh trong không khí, vừa ấm vừa nặng, khiến thời gian như chậm lại.
Ánh nến trong điện lay động. Bóng hai người in lên vách, chồng lên nhau rồi lại tách ra, mờ nhạt như thủy mặc chưa kịp khô. Trên long sàn, vạt áo sẫm màu rơi xuống nền gấm, tiếng vải chạm nhau khe khẽ, nhỏ đến mức chỉ có màn đêm nghe thấy.
Bên ngoài, cành mai trước điện khẽ rung. Một cánh hoa rơi xuống bậc đá, không ai hay biết. Gió mang theo hơi lạnh cuối đông, lướt qua mái cong, thổi tắt bớt ánh sáng dư thừa, chỉ để lại một quầng sáng vừa đủ ấm.
Trong điện, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Chỉ còn nhịp tim hòa vào nhau, như hai dòng nước ngầm lặng lẽ tìm về cùng một hướng. Không cần chạm vào cũng đủ hiểu, không cần nhìn thẳng cũng đủ nhận ra — có những thỏa thuận không cần văn tự, chỉ cần một khoảnh khắc cùng im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store