ZingTruyen.Store

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 97: Hồi Kinh

Miin01Miin

Edit: Min

Thẩm Miên dự định trước tiên mang theo cấm quân cùng ảnh vệ trở về thành Tuyên Ninh, sau đó mới từ Tuyên Ninh hồi Kinh.

Nghe nói Thẩm Miên muốn hồi Kinh, Tống Thanh Ninh lại thức liền hai đêm, bắt đầu điên cuồng bổ sung vật tư cho y.

"Cái này, cái này phải mang nhiều một chút!"

Vừa bước vào doanh trướng của Thẩm Miên, Tống Thanh Ninh đã điên cuồng lấy đồ từ trong không gian ra.

Lần này cậu ta tạm thời chưa định quay về Kinh Thành, muốn ở đây một thời gian để gieo trồng thêm ít thứ, rồi mới quay trở về.

Tuy Lan Đê vào mùa đông thì khắc nghiệt, nhưng một khi thời tiết ấm áp, lại thực sự vô cùng thích hợp để trồng trọt.

À mà, hiện tại nơi đây đã không còn là đất của Lan Đê nữa rồi, hê hê.

Để ngăn sát thủ gieo trồng là Tống Thanh Ninh lại đem hết điểm tích lũy của mình ra nghịch phá, Thẩm Miên còn đặc biệt gọi Hoắc Yếm bận việc xong thì qua giúp một tay.

Nếu không, y thật sự lo lắng, chỉ cần qua hai tháng thôi, e là nơi đây sẽ biến thành một ngọn núi cỏ dại.

Đợi đến khi chọn được giống cây phù hợp nhất để trồng ở nơi này, lại sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Tống Thanh Ninh sẽ có thể tiếp tục hồi Kinh trông coi tiệm lẩu của của mình.

Những món như gà rán, nước ngọt vốn không tiện mang theo, hơn nữa để lâu thì không ăn được, cho nên bị loại bỏ. Thế nhưng các loại kẹo ngọt, mứt quả, khoai tây chiên, đồ ăn vặt linh tinh, rất nhanh đã chất đầy một bàn.

"Thêm chút bánh kem nhỏ nữa đi."

Thẩm Miên vừa sắp xếp đồ trên bàn, vừa gọi Tống Thanh Ninh mua thêm ít thứ.

—— dạo gần đây số điểm tích lũy của cậu sinh viên này rốt cuộc cũng dư dả trở lại.

"Hu hu hu, nghĩa phụ..."

Sau khi Tống Thanh Ninh kiểm tra lại hết đồ đạc, cuối cùng nắm lấy tay Thẩm Miên với gương mặt đầy vẻ không nỡ.

"Đợi đến khi ta trở về, điểm tích luỹ chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa, đến lúc đó ngày nào ta cũng ăn đại tiệc nhé!"

Thẩm Miên: ...

Cảnh tượng này sao lại thấy giống hiếu tử quá chừng.

Hơn nữa ——

"Ngươi tiết chế một chút đi, ngày nào cũng ăn như thế, sớm muộn gì cũng thành tráng niên tam cao*?"

(*)Ba loại bệnh lý thường gặp ở người trung niên trở lên, đó là: Cao huyết áp (huyết áp cao); Cao huyết đường (bệnh tiểu đường); Cao huyết mỡ (mỡ máu cao, rối loạn lipid máu).

Tống Thanh Ninh gật đầu lia lịa: "Hiểu, ta hiểu, ăn vừa phải là được."

Nói xong, cậu ta lén liếc ra phía sau một cái, lại lén lút lấy ra mấy cái bình sứ nhỏ từ trong ngực.

Thẩm Miên nhìn gương mặt gian lén kia, liền khẽ lùi lại, sắc mặt cũng cảnh giác.

Y luôn cảm thấy đại hiếu tử này lại muốn nói ra mấy câu động trời nữa rồi.

"Cái này, cái này..."

Tống Thanh Ninh hiếm khi ấp a ấp úng, dường như ngượng ngùng: "Là thuốc mỡ... ta mua ở thương thành."

Thẩm Miên nghi hoặc liếc qua: "Ồ, cũng để bôi cho Lục Chương sao?"

Tuy thuốc mà Tống Thanh Ninh đưa uống đúng là hơi thiếu nhân đạo, nhưng cũng đâu cần phải lúng túng thế, trước đây chẳng phải đã đưa cho y một bình rồi à?

Tống Thanh Ninh nghẹn họng, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải!"

Ánh mắt Thẩm Miên càng thêm kỳ quái.

Thấy vậy, Tống Thanh Ninh hít sâu một hơi, rón rén ghé sát tai Thẩm Miên khẽ nói vài câu.

"Khụ!"

Nói xong, cậu ta lui lại nửa bước, vành tai thoáng đỏ ửng: "Ta đây chẳng phải nhất thời chưa về được sao. Mà quan hệ của các ngài tiến triển nhanh quá, lỡ đến lúc đó——"

Vẻ mặt kinh hãi của Thẩm Miên còn chưa kịp thu lại, liền lập tức trừng mắt nhìn: "Không có 'lỡ đến lúc đó' gì hết!"

Giữa ban ngày ban mặt, lời của tên nhóc sinh viên này rốt cuộc là cái gì vậy!

"Ôi dào."

Tống Thanh Ninh đem đồ nhét vào tay Thẩm Miên: "Cái này, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến, coi như một tấm lòng, một chút tâm ý thôi."

Thẩm Miên lập tức rút tay về, vẻ mặt kiên quyết cự tuyệt.

09 đứng bên xem trò vui không thấy phiền, từ trên bàn đầy đồ ăn vặt nhảy xuống, giọng điệu chế nhạo:【 Ngại ngùng cái gì chứ ký chủ, ắt hẳn là sẽ có lúc dùng tới thôi~ 】

Thẩm Miên bị Tống Thanh Ninh giữ chặt tay phải, tay trái thì lập tức tóm lấy hệ thống chưa kịp chạy trốn, hung hăng mà bóp trong tay.

【Ưm, ưm!】

Hệ thống bị bóp đến mức biến thành một cục bầy nhầy như slime, liền rên rỉ kháng nghị.

"Bệ hạ?"

Lục Chương vừa bước vào cửa, liền bắt gặp cảnh Tống Thanh Ninh đang lôi kéo lằng nhằng với Thẩm Miên.

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.

Tống Thanh Ninh run lên, tay liền buông lỏng, hai bình thuốc suýt nữa rơi xuống đất.

Thẩm Miên theo phản xạ nhanh chóng chụp lấy.

Nhưng nghĩ đến thứ này là gì, vành tai của y lập tức nóng bừng.

Y vội vàng nhét thuốc vào trong ngực.

Thấy Thẩm Miên cuối cùng cũng nhận lấy, Tống Thanh Ninh liền để lộ một nụ cười vừa an ủi vừa đáng khinh: "Vậy ta đi đây, nghĩa phụ."

Đi được nửa đường, cậu ta bỗng quay đầu lại: "Nghĩa phụ, chờ khi nào ta quay về, sẽ mang cho người mấy thứ tươi mới gieo ra nha!"

Thẩm Miên: Chẳng lẽ lại là mấy loại cỏ dại mà y chưa từng thấy?

Tống Thanh Ninh nói xong, liền lao thẳng ra ngoài doanh trướng, lúc ra cửa còn chào hỏi Lục Chương: "Lục đại nhân."

Chạm phải ánh mắt của hắn, cậu ta lại hơi chột dạ: "À... Trên đường hồi Kimh nhớ cẩn thận nhé, chăm sóc tốt cho nghĩa phụ của ta!"

Người thường ngày vốn chẳng mấy ưa Tống Thanh Ninh là Lục Chương, hôm nay lại nhìn có vẻ khá dễ nói chuyện.

Thậm chí hắn còn dịu mặt, khẽ ừ một tiếng.

Nghe phía sau vang lên tiếng "chậc" đầy mất kiên nhẫn của Thẩm Miên, Tống Thanh Ninh càng vội vàng chuồn lẹ.

"Tống công tử tới tìm Bệ hạ làm gì?"

Lục Chương vừa dứt lời, liền trông thấy trên bàn là một đống vật phẩm chất cao như núi.

Hắn đứng sau Thẩm Miên, vòng tay ôm lấy người, thấp giọng cười khẽ: "Thì ra là tới hiếu kính nghĩa phụ?"

Thẩm Miên: ...

Y trừng mắt nhìn hắn, nhưng người kia lại thừa thế cúi xuống hôn lên môi y.

Đợi đến khi hơi thở của Thẩm Miên lại dồn dập, Lục Chương bỗng nghiêng người, bàn tay trái chậm rãi mò vào trong ngực của y, rồi chạm đến chiếc bình sứ kia.

"Hắn đưa Bệ hạ thứ gì mà khiến vành tai của Bệ hạ vừa rồi lại đỏ lên?"

Thẩm Miên lập tức chặn lại động tác của Lục Chương: "Không có gì hết!"

......

Tin Hoàng Đế khải hoàn hồi Kinh vừa truyền tới, Tiền công công mừng rỡ đến nỗi cả đêm không chợp mắt.

Bệ hạ!

Cuối cùng Bệ hạ cũng trở về rồi!

Ngay cả đám ảnh vệ ở lại trấn thủ cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Bình Vương cùng Kỳ Vương ngày ngày tranh cãi, bầu không khí trong cung càng lúc càng đè nén, nếu Bệ hạ còn không trở lại, e rằng trong cung sớm muộn gì cũng có huyết quang xuất hiện.

Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết chờ Bệ hạ chiến thắng trở về.

......

Ngoại ô Kinh Thành.

Thẩm Miên ngồi trong xe ngựa hồi Kimh, một bên ăn mứt quả do Tống Thanh Ninh tặng, một bên uống nước ép.

A, đã lâu không vuốt báo tuyết con rồi!

Không biết Tiền Dụng dạo này thế nào?!

Lần này Thẩm Nhất bị y giữ lại trong cung, khi ấy y phải khuyên nhủ hồi lâu đối phương mới chịu ở lại. Giờ chắc hẳn đã thay y viết được mấy quyển nhật ký rồi.

Ngoài ra, nghe Tiền Dụng nói, Bình Vương suýt nữa đã động thủ với Kỳ Vương...

Đang lúc trong lòng trăm mối tơ vò, Lục Chương vốn ngồi đối diện bỗng đứng dậy, dịch người ngồi ngay bên cạnh Thẩm Miên.

Thẩm Miên: ?

Y theo bản năng né sang phía cửa sổ: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Chương cắt một miếng quả, giọng trầm thấp: "Bệ hạ còn nhớ trước kia đã nói, có thể đáp ứng thần một chuyện không?"

Thẩm Miên nhấm nháp miếng quả, khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Vừa dứt lời, y chợt nhớ ra.

A, hình như y đã từng nói, nếu Lục Chương có thể thu liễm lại trước mặt Vệ Quốc Công thì...

Đôi mắt của Thẩm Miên lập tức trừng to: "Khoan, vậy ngươi đã thu liễm chưa?!"

Người này sao lại còn có mặt mũi nhắc đến chuyện ấy chứ!

"Hơn nữa, sáng hôm đó trong doanh trướng——"

Sự thật chứng minh, Lục Chương quả thực không hề biết xấu hổ, giọng điệu thản nhiên: "Lần ấy là Lục Chiêu."

Lục Chiêu bắt gặp thì có liên quan gì đến Vệ Quốc Công chứ!

Thẩm Miên á khẩu trong thoáng chốc, cuối cùng lại bại dưới ánh mắt của hắn.

Y hơi nghiêng đầu, dời đi tầm mắt: "Khi đó cũng đã nói rồi, những yêu cầu quá đáng thì không được đâu."

Thẩm Miên hơi nâng cằm: "Ái khanh nói trước đi, để xem yêu cầu của ái khanh có hợp lý hay không, rồi trẫm mới tính."

Lục Chương khẽ cười, kéo tay Thẩm Miên, dịu dàng nắm lấy: "Lần này hồi Kinh, Tống Thanh Ninh cùng Hoắc Yếm đều không có mặt."

Hắn nói thong thả, từng chữ đều có sắp đặt từ trước: "Đã như vậy, chi bằng... thần dọn sang bên Hạc Vũ Điện?"

Thẩm Miên còn chưa kịp đáp lời, Lục Chương đã cúi sát xuống thêm, ở bên tai y khẽ gọi: "Bệ hạ?"

"Thần muốn được ở gần Bệ hạ hơn một chút."

"Xin Bệ hạ chuẩn cho đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store