ZingTruyen.Store

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 88: Quen mắt

Miin01Miin

Edit: Min

Thẩm Miên vốn dĩ không ngủ sâu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài trướng, lập tức cau mày khẽ giật mình.

Trong khoảnh khắc nhận ra bản thân như đang lơ lửng giữa không trung, y giật mình mở bừng mắt, hoảng loạn cựa quậy trong lòng Lục Chương, suýt nữa thì lăn thẳng xuống đất.

Lục Chương vội siết chặt vòng tay ôm lấy y.

Bệ hạ suýt bị ngã, theo bản năng liền giơ tay ôm chặt lấy cổ Lục Chương.

"Khụ."

Bị siết chặt đến khó thở, Lục Chương đành đặt người xuống đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Miên: "Bệ hạ, không sao rồi."

Thẩm Miên sững ra trong thoáng chốc mới lấy lại tinh thần.

Nhận ra cả người mình vẫn còn treo trên người Lục Chương, Thẩm Miên vội vàng buông tay.

Sau đó, y ngẩng đầu chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của hắn, vành tai của y thoáng đỏ lên, liền quyết định đánh đòn phủ đầu: "Ngươi vừa rồi đang làm gì?"

Lục Chương bày ra vẻ vô tội: "Thần thấy Bệ hạ ngủ rồi, muốn ôm Bệ hạ đặt lên giường nghỉ ngơi một lát."

Thẩm Miên nghi hoặc, quét mắt nhìn hắn từ đầu đến chân: "Thật vậy?"

Lục Chương gật đầu: "Tất nhiên."

"Bằng không, Bệ hạ cho rằng thần đang làm gì?"

Thẩm Miên thu hồi tầm mắt, xoay vai vài cái.

Còn có thể là cái gì, y đương nhiên cho rằng người này muốn làm trò khác, khiến giá trị sinh mệnh của y chuyển sang màu vàng.

Bên ngoài trướng, Lục Chiêu thấy Bệ hạ mãi chưa ra, bèn nâng đồ vật trong tay, rồi khẽ hỏi Mộc Tê đang canh giữ: "Bệ hạ... đang nghỉ ngơi sao?"

Mộc Tê hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt của hắn ta.

Tên này hình như còn ồn ào hơn cả họ Tống kia.

Đáng tiếc, lại là nhị công tử của Vệ Quốc Công không thể động vào.

Mộc Tê tiếc nuối thở dài một tiếng, lạnh mặt dặn nhỏ: "Chờ Bệ hạ nghỉ ngơi xong, thuộc hạ sẽ ——"

Lời còn chưa dứt, rèm trướng bỗng "soạt" một tiếng bị hất tung, kế đó là gương mặt đầy khó chịu của huynh trưởng Lục Chiêu: "Ở trước trướng của Bệ hạ mà ồn ào huyên náo còn ra thể thống gì! Đệ muốn làm gì?"

Lục Chiêu: "?"

Khi nãy hắn ta suýt bị Tống Thanh Ninh phun lên cả người, cho nên không hề để ý huynh trưởng và Bệ hạ đã vào chung một trướng. Giờ bất ngờ thấy huynh trưởng bước ra, hắn ta sững sờ ngay tại chỗ.

Trong lòng hắn ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng rất nhanh, hắn ta mạnh mẽ tự thuyết phục mình.

Có gì không bình thường chứ!

Huynh trưởng làm cận thần bên cạnh Bệ hạ, đương nhiên phải cùng Bệ hạ nghị sự trong trướng!

Lục Chiêu, cả đời này, tuyệt đối không được hiểu sai thêm lần nào.

Phải quên sạch mấy đoạn tiểu thoại bản trong đầu! Nếu lại hiểu nhầm ngay trước mặt Bệ hạ...

Chi bằng chết quách đi cho xong!

"Ồ ồ, huynh cũng ở đây à."

Lục Chiêu hoàn hồn, giơ đồ vật trong tay lên: "Đệ vừa bắt được một con chim, muốn đưa cho Bệ hạ xem."

Trong trướng, Thẩm Miên chỉnh lại quần áo, cất giọng: "Đứng ở cửa làm gì, vào đi."

Lục Chiêu nghe vậy, lập tức xách chim bước vào: "Vâng, tạ Bệ hạ!"

Lục Chương hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế ý muốn ngay tại chỗ ấn đệ đệ xuống đất đánh cho một trận.

Mộc Tê đứng canh ngoài cửa thoáng liếc hắn, hai người vô thức sinh ra chút cảm giác đồng bệnh tương lân.

Lục Chiêu hoàn toàn không biết nguy hiểm rình rập sau lưng, hắn ta nhanh nhẹn chui vào trướng, hành lễ xong liền đưa con chim về phía Thẩm Miên: "Bệ hạ, ngài xem!"

"Con chim này có giống với con lần trước thần bắt được không?"

Thẩm Miên: ...

Cái kỹ năng này của công chính, hình như thật sự không thích hợp cho lắm!

Con chim này—

Khoan đã!

Thẩm Miên nheo mắt, tỉ mỉ quan sát con chim trong tay hắn ta một lượt.

Hình như chỉ to hơn một chút...

"Lục ái khanh."

Ánh mắt của Thẩm Miên chuyển về phía sau lưng Lục Chiêu: "Ngươi có cảm thấy con chim này..."

Hình như có chút quen mắt?

Lục Chương ghé lại liếc thoáng qua con vật trong tay đệ đệ, một tay khẽ ấn đầu nó xuống, tay kia lần mò ở chân chim.

Rất nhanh, trong tay hắn đã có thêm một mảnh giấy nhỏ cuộn chặt.

Thẩm Miên: Quả nhiên là chim quen, chim đưa tin à?!

Lục Chương tiếp nhận con chim, mắt con chim quay đầu một vòng, vừa trông thấy Thẩm Miên liền thuần thục vùi đầu vào lòng bàn tay y.

Thẩm Miên thuận tay vuốt ve hai lượt.

Y còn định xoa thêm, thì ưng kia đã rụt đầu về, kêu "cục" một tiếng với y.

Này, người, đến giờ cho ăn rồi.

Được, coi như đã hoàn toàn xác nhận thân phận.

Thẩm Miên đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh kia, liền bảo Lục Chiêu mang chim xuống, rồi cho nó ăn ít thịt trước.

Ánh mắt Lục Chiêu vẫn còn dán chặt trên bàn của Thẩm Miên, nghe được lời căn dặn của Hoàng Đế, hắn ta ngẩn ra hai nhịp, rồi tiếc nuối mím môi, hành lễ đáp: "Vâng, Bệ hạ."

Nói xong, hắn ta vẫn còn lưu luyến liếc nhìn củ khoai nướng trên bàn kia, nhìn qua đã biết lửa vừa khéo, hẳn là ngọt vô cùng. Hắn ta mang theo con ưng, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài cho chim ăn.

"Từ từ."

Thẩm Miên thật sự không chịu nổi ánh mắt thèm thuồng của Lục Chiêu, liền chỉ vào khoai lang trên bàn, mở miệng: "Bữa tối còn chưa dọn, nhị công tử đói bụng rồi phải không. Ăn tạm chút đi, khoai lang do huynh trưởng của ngươi nướng cũng không tồi, ngươi cầm về mà nếm thử."

Đôi mắt Lục Chiêu lập tức sáng rỡ, hắn ta chạy nhanh đến bên bàn, cẩn thận đem khoai lang cất vào trong ngực.

Hắn ta nở nụ cười với Thẩm Miên, vẻ mặt hớn hở vô cùng, giọng nói vui sướng tột bậc: "Đa tạ Bệ hạ!"

Con ưng cũng nghiêng đầu, "cục cục" gọi hai tiếng với Thẩm Miên.

Xong xuôi, Lục Chiêu mang vẻ mặt phấn khởi, bế con ưng rời khỏi trướng.

——Đồ ngốc này hoàn toàn không phát giác huynh trưởng đang nhìn mình với ánh mắt ẩn ẩn sát khí.

Chờ người ra ngoài, Thẩm Miên khẽ vỗ vai Lục Chương, liền thấy hắn còn nhìn chằm chằm cửa, bèn hỏi: "Ngươi nhìn cái gì thế?"

Vừa hỏi, y vừa rút lấy mảnh thư trong tay hắn.

Lục Chương thoáng lộ vẻ u oán, giọng mang chút tiếc nuối: "Đó là khoai lang thần nướng riêng cho Bệ hạ."

Đệ đệ của hắn bao giờ mới có chút mắt nhìn, nếu đổi thành Hoàng Đế khác, e là còn không hiểu mình chết thế nào!

Thẩm Miên khoát tay: "Thôi, nguội rồi, cho hắn cũng được."

Y không thích ăn lạnh.

Nghe vậy, Lục Chương mới chịu thu hồi tầm mắt, gật đầu vui vẻ: "Cũng phải."

Đợi lát nữa, hắn sẽ nướng thêm cho Bệ hạ một củ mới.

Thẩm Miên mở cuộn thư trong tay ra.

Là hồi âm của Lan Đê Vương, cũng không có gì trọng yếu.

Chỉ thúc giục nhóm Tùng Cam sớm đem chiến lợi phẩm cướp được đưa về Lan Đê.

Thẩm Miên: ...

Chiến lợi phẩm thì không có, nhưng tướng sĩ Đại Cảnh lại sắp tới rồi.

Y ổn định tinh thần, dưới sự trợ giúp của hệ thống, nhanh chóng soạn một phong hồi âm giả, bảo Lục Chương chốc nữa nhét trở lại vào ống thư trên chân ưng.

Đến khi Lục Chương trở về, bữa tối cũng vừa được dọn xong, vài cung nhân bưng mâm thức ăn tiến vào trong trướng.

"Ngươi về rồi?"

Thấy Lục Chương, Thẩm Miên hơi ngẩng cằm ra hiệu: "Cùng nhau ăn đi."

Lục Chương đặt củ khoai lang nướng trong tay lên bàn, đẩy về phía Thẩm Miên.

Y cầm đũa chọc nhẹ, lớp vỏ giòn vàng nứt ra, để lộ phần thịt mềm óng mật bên trong.

Thẩm Miên bẻ đôi, đặt một nửa trước mặt Lục Chương: "Ăn không hết, chia cho ngươi một nửa."

Lục Chương khẽ cảm tạ, giúp y bóc sạch vỏ phần khoai của mình, rồi mới cầm lấy nửa còn lại nếm thử.

Quả nhiên, ngọt vô cùng.

Trong lúc Thẩm Miên ăn cơm, thuận miệng hỏi: "Sao ngươi về muộn thế?"

Động tác của Lục Chương hơi khựng, kế đó gắp một miếng thịt nướng bỏ vào bát y, giọng điệu vẫn như thường: "Không có gì, chỉ là nướng khoai mất chút thời gian."

Thẩm Miên "ồ" một tiếng, lại nhìn khoai nướng trong tay.

Hương vị không tồi, trông cũng giống hệt củ ban nãy, nhưng sao lại khó nướng đến vậy?

Trong một doanh trướng khác cách đó không xa, Lục Chiêu bưng chậu thịt bò tươi vừa xắt, đặt xuống trước mặt con ưng đang rỉa lông.

"Cục!"

Con ưng dừng lại, đôi mắt tròn xoe, nhảy bổ về phía thịt bò, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy, thuận tiện lúc Lục Chiêu đưa tay định sờ, liền vung cánh "bốp bốp" đánh vào mặt hắn ta hai cái.

Lục Chiêu: ...

Hắn ta xoa bên má đau rát, ngượng ngùng rụt tay lại, tiếp tục ngồi xổm nhìn chim ăn.

Con ưng đang mổ thịt, chợt bắt gặp ánh mắt của Lục Chiêu, rồi ngừng một thoáng, sau đó xoay người đối diện với hắn ta, vừa cảnh giác vừa vội vàng ăn nhanh hơn.

"Con lại bắt cái gì về thế này?!"

Vệ Quốc Công vừa bước vào, liền thấy trong trướng một con chim đang ăn uống thả cửa, hàng lông mày lập tức nhíu chặt.

Đứa con này, suốt ngày không chịu làm chuyện chính đáng!

Lục Chiêu nghẹn lời, thoạt nhìn có chút ủ rũ: "Là ưng đưa thư của Lan Đê, Bệ hạ bảo con cho ăn xong thì thả đi."

Nghe vậy, Vệ Quốc Công không nói thêm gì, chỉ đi thẳng vào nghỉ ngơi.

"Đúng rồi."

Ngay khi Lục Chiêu vừa thở phào, Vệ Quốc Công bỗng quay đầu: "Ra trận không được chậm trễ! Thường ngày nếu rảnh rỗi thì đem binh pháp ra học lại cho quen thuộc!"

Lục Chiêu: ?!

Không phải, vì sao... vì sao ai cũng muốn giáo huấn hắn ta một lần?!

Nghĩ đến vừa rồi bị đại ca mắng một hồi, Lục Chiêu chỉ có thể thở dài thật sâu.

Aiz...

Hắn ta chẳng qua là bắt được chim, có chút hưng phấn nên muốn dâng cho Bệ hạ, mà Bệ hạ cũng không nói gì, vậy mà đại ca lại mắng té tát!

Thậm chí, lúc đi còn tiện tay lấy luôn khoai lang mà Bệ hạ ban cho hắn ta.

Không phải, cái đó rõ ràng là Bệ hạ cho hắn ta mà?!

"Này, hai củ này cho đệ."

Lục Chương chọn đi chọn lại, cũng không thấy củ nào ngon bằng lúc nãy, liền dứt khoát lấy đi củ khoai lang nóng hổi mà đệ đệ vừa chuẩn bị ăn, tiện tay nhét cho hắn ta hai củ khoai sống.

"Muốn ăn thì tự mình nướng."

Không hiểu sao đại ca lại có thể thốt ra lời lạnh lùng đến vậy.

Lục Chiêu ủ rũ, vươn tay vuốt lông sau gáy con ưng.

—— sau đó, không ngoài dự liệu, bị con chim đã ăn no mổ cho một cái.

Lục Chiêu: ...

.....

Trong chủ trướng, Thẩm Miên rửa mặt xong, đang chuẩn bị thay áo ngủ thì Lục Chương đã tiến lại gần.

Thẩm Miên không buồn quay đầu: "Chuyện gì?"

Trong tay Lục Chương cầm bình sứ, kéo y ngồi xuống bên giường: "Bệ hạ bôn ba cả ngày, thần giúp Bệ hạ xoa bóp.

Dù trong hoàn cảnh hành quân, nhưng trong doanh trướng Hoàng Đế vẫn chuẩn bị vô cùng chu đáo.

——Thí dụ chiếc giường trong trướng, tuy là loại đơn giản, nhưng so với chiếc giường chật hẹp trong căn nhà thuê của Thẩm Miên vẫn rộng rãi hơn nhiều.

Thẩm Miên bị kéo ngồi xuống bên mép giường, Lục Chương liền thuận thế ngồi ở cuối giường.

Thẩm Miên: ?!

Không phải, xoa bóp thì xoa bóp, sao người này lại trèo lên giường?

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, y bỗng trừng lớn mắt, nắm chặt lấy vạt quần, giọng vì căng thẳng mà biến điệu: "Ngươi! Ngươi định làm gì đó?!"

Buông tay, mau buông tay ra!


________
Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Miên: Xoa bóp gì chứ, sao còn phải cởi quần!?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store