ZingTruyen.Store

Nhu The Nao Nguoi Co Y Kien Gi Voi Tram

Edit: Min

Lục Chương thấy phụ thân bị sặc, vốn muốn bước lên dìu đỡ, nhưng lại bị Vệ Quốc Công trừng mắt nhìn chằm chằm, hắn đành phải đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi.

Vệ Quốc Công ho khan một hồi lâu, ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng mới lấy tay che ngực, run rẩy giơ tay phải chỉ thẳng vào Lục Chương: "Con..... Con vừa nói cái gì?!"

Lục Chương bình tĩnh lặp lại: "Con nói, muốn cùng người bàn bạc hôn sự của con."

Ánh mắt của Vệ Quốc Công gắt gao dán chặt lấy hắn: "Con định cùng ai thành thân?"

Nhi tử của ông đã... đã đối với Bệ hạ như thế, giờ còn muốn cùng ai thành thân nữa? Chẳng lẽ, nó thật sự cảm thấy người trong phủ Vệ Quốc Công sống quá lâu rồi hay sao?!

Dù cho Bệ hạ đồng ý, ông cũng tuyệt đối không cho phép nghịch tử này mạo phạm Bệ hạ đến mức ấy!

Việc đã đến nước này, nếu nghịch tử vẫn còn những tâm tư khác, ông nhất định sẽ thay Bệ hạ thanh lý môn hộ!

Lục Chương khó hiểu liếc nhìn phụ thân một cái, liền thản nhiên đáp: "Tất nhiên là cùng Bệ hạ."

Vệ Quốc Công tức thì thở phào một hơi.

À, thì ra là Bệ hạ... may mà vẫn là Bệ hạ... Ấy?

Ngay sau đó, ông trợn trừng mắt đến mức như muốn rách ra: "Con.... Con muốn cùng Bệ hạ thành thân?!"

"Bệ hạ... Bệ hạ đã biết chưa?"

Tuy rằng tiền triều từng có chuyện lập nam hậu, nhưng mà... nhưng mà hôn sự... chuyện này Bệ hạ có biết không?

Bệ hạ là tự nguyện sao?

Lục Chương thản nhiên gật đầu, ngữ điệu vô cùng chắc chắn: "Tất nhiên là biết."

Nhìn bộ dáng không tin tưởng của phụ thân, hắn lại bổ sung thêm: "Con đã nói với Bệ hạ, Bệ hạ cũng đồng ý. Chỉ là khuyên con nên bàn bạc trước với phụ thân."

Không đợi Vệ Quốc Công kịp mở miệng, Lục Chương đã từ trong ngực lấy ra một xấp giấy chi chít chữ nhỏ, trên mặt mang theo niềm vui mừng: "Con không có kinh nghiệm, cho nên đã viết sẵn một ít việc cần chuẩn bị, muốn mời phụ thân xem qua, liệu còn thiếu sót chỗ nào không?"

Vệ Quốc Công nhìn nhi tử trước mặt, nhất thời vừa đau đầu vì đứa con này ngày thường trông thì ổn trọng, kết quả lại âm thầm làm nên một chuyện kinh thiên động địa; lại vừa không đoán được tâm tư thật sự của Bệ hạ, chỉ cảm thấy cả người vô cùng mỏi mệt.

"Con.... Con cứ về trước đi."

Vệ Quốc Công nâng tay, vô lực phẩy phẩy: "Chuyện này chủ yếu phải xem ý của Bệ hạ. Ngày mai ta vào cung sẽ cùng Bệ hạ thương nghị."

Lục Chương khẽ gật đầu: "Đa tạ phụ thân."

Lúc này Vệ Quốc Công thực sự rất muốn nói một câu "Đừng gọi ta là phụ thân!", nhưng cuối cùng ông chỉ có thể liều mạng tự trấn an rằng "Dù sao cũng là con ruột" và "Sự đã đến nước này", nên mới miễn cưỡng không thốt ra.

Ông mệt mỏi thúc giục trưởng tử: "Đi đi đi, mau đi cho rồi!"

Lục Chương khẽ gật đầu, chuẩn bị lui xuống, nhưng vừa nhìn bóng lưng nhi tử rời đi, trong lòng Vệ Quốc Công bỗng dâng lên một tia tình cảm phụ tử mỏng manh: "Khoan đã, con đã dùng cơm chưa? Nếu chưa thì cùng ăn đi."

Ông cũng đã lâu lắm rồi chưa cùng nhi tử dùng bữa, kể từ khi...

"Con còn có việc phải làm."

Lục Chương quay người, ngữ khí cung kính, nhưng những lời nói ra lại khiến Vệ Quốc Công tức giận đến mức muốn bốc khói: "Chút nữa con còn phải cùng Bệ hạ thương nghị một số việc, con sẽ vào cung trước. Vương quản gia đã chuẩn bị xong bữa trưa, nếu phụ thân đói thì cứ dùng trước đi."

Mãi cho đến khi bóng dáng Lục Chương biến mất khỏi tầm mắt, Vệ Quốc Công vẫn chưa hoàn hồn.

Thật lâu sau, ông chỉ có thể thở dài một hơi nặng nề, rồi mệt mỏi đứng dậy:

Đợi tên nghịch tử này trở về, ông nhất định phải cẩn thận dạy bảo!

Bệ hạ trăm công nghìn việc, mỗi ngày đều tiến cung quấn lấy Bệ hạ làm gì, chẳng phải là cản trở Bệ hạ xử lý chính sự sao? Hơn nữa, có những việc, một Trung lang tướng như nó không nên xen vào?!

Thành thân rồi lại càng không được! Như thế thì còn ra thể thống gì...

Vệ Quốc Công nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này chẳng khác là hậu cung can dự vào triều chính.

"Lão gia."

Ngoài cửa, Vương quản gia cẩn thận gõ nhẹ hai cái: "Hiện tại có cần dọn cơm không?"

Vệ Quốc Công tạm dừng suy nghĩ, gật đầu: "Ừ, dọn đi."

Vương quản gia vội vàng đi chuẩn bị.

Khi đồ ăn được bày biện xong, Vệ Quốc Công nhìn một bàn toàn món thanh nhiệt giải hỏa, bàn tay nắm chặt lấy đôi đũa, cuối cùng tức đến bật cười.

......

"Nghiêm cô nương!"

Tại chợ Đông, Thẩm Miên cầm trong tay một túi bánh nhỏ, vừa thấy người ngồi phía sau quầy hàng liền lên tiếng chào hỏi, thuận tiện đưa qua hai túi bánh nhân thịt bọc giấy dầu: "Cô nương nếm thử đi?"

Nghiêm cô nương nhìn thấy Hoàng Đế thì thoáng căng thẳng, chốc lát sau mới kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu: "Đa tạ Bệ... công tử, ta không đói."

"Cầm lấy đi."

Thẩm Miên lại đưa bánh về phía trước: "Bánh của nhà này ngon lắm."

Bệ hạ đã mở miệng như vậy, nếu còn từ chối thì thật thất lễ, Nghiêm cô nương chỉ có thể nhẹ giọng cảm tạ, tiếp nhận bánh rồi cẩn thận cất đi.

Thẩm Miên rũ mắt nhìn qua những món bày trên quầy.

Hôm nay, trên quầy của Nghiêm cô nương đã nhiều thêm không ít vật mới. Ngoài những con vật nhỏ bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, còn có bốn, năm chiếc trâm gỗ cùng vài cái lược gỗ nhỏ.

"Công tử có vừa ý vật gì không?"

Thấy ánh mắt của Bệ hạ cứ dừng mãi nơi mấy chiếc trâm và lược gỗ, Nghiêm cô nương liền vội vàng mở miệng:
"Nếu chỗ này không có hình thức ngài muốn, xin cứ nói cho ta biết dáng vẻ ngài thích, ta có thể làm cho ngài."

Nàng khẽ ngượng ngùng, mỉm cười cúi đầu: "Chuyện lần trước đã xử lý ổn thoả, Sử gia cũng bồi thường rồi. Ta còn phải đa tạ ngài, chỉ là ta không có thứ gì quý giá, mong ngài đừng chối từ chút tâm ý này.

"Các loại chất liệu khác cũng được, ta đều biết chút ít."

——Trước kia nàng cũng từng học qua khắc ngọc, chỉ tiếc phí tổn nguyên liệu quá cao, không kham nổi, cho nên đành dùng gỗ thay thế, chạm thành mấy món nhỏ bán lấy chút bạc.

Thẩm Miên giơ tay, chỉ vào chiếc trâm gỗ bên trái: "Nghiêm cô nương, ngươi có thể dạy người khắc trâm gỗ không?"

Lời vừa dứt, không chỉ Nghiêm cô nương, mà ngay cả Tiền Dụng cùng Mộc Tê đi theo phía sau y đều lập tức lặng thinh, bầu không khí quỷ dị đến mức tĩnh mịch.

"A... cái này, đương nhiên có thể!"

Nghiêm cô nương trước tiên hoàn hồn, liên tục gật đầu: "Là... là ai muốn học vậy?"

Thẩm Miên chậm rãi cất tiếng, giọng điệu trầm tĩnh: "Ta."

Lời vừa thốt ra, sắc mặt của Tiền công công thoáng chốc hiện vẻ tuyệt vọng, ngay cả thân hình cũng khẽ chao đảo.

......

Dùng xong bữa trưa, Vệ Quốc Công lại trở về thư phòng.

Ông ngồi xuống ghế, mở ra xấp giấy đặt bên cạnh, chậm rãi lật xem từng trang.

Xem được một lát, Vệ Quốc Công đã bất giác khép lại, nặng nề ném xuống bàn.

"Ai, ai!"

Năm đó khi dấn thân binh nghiệp, ông nào từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có một ngày như hôm nay!

Đặc biệt là nhớ lại năm ấy trước khi Thái Tổ băng hà, ngài còn từng gọi ông đến trước long sàng, căn dặn ông phải chiếu cố hậu duệ của hoàng thất, bảo vệ thật tốt cương thổ Đại Cảnh. Càng nghĩ tới, Vệ Quốc Công lại càng thấy nghẹt thở, không sao hít nổi.

Chiếu cố..... Chiếu đến chỗ nào vậy!

Nghịch tử, đúng là nghịch tử!

Vệ Quốc Công thở dài não nề, vốn định đợi trưởng tử trở về rồi sẽ dạy bảo cho nó biết cách cư xử với Bệ hạ, ngày thường tuyệt đối không được ỷ sủng mà kiêu, càng không thể tùy tiện mạo phạm Bệ hạ.

Thế nhưng, ông chờ mãi, chờ đến khi trời đã tối đen, chờ đến tận lúc cửa cung đã đóng từ lâu, vẫn không thấy Lục Chương trở về.

Vệ Quốc Công lớn tiếng gọi ra ngoài: "Vương quản gia!"

"Lão gia?"

Vương quản gia vội vã chạy vào: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Vệ Quốc Công tức giận quát: "Giờ này rồi sao Lục Chương sao chưa về, nó đi đâu ăn chơi trác táng rồi?!"

Vương quản gia "Ai u" một tiếng, vội vàng giải thích: "Lão gia, đại công tử tiến cung rồi."

Vệ Quốc Công: "Hiện tại cửa cung đã đóng, nó—"

Nói đến một nửa, Vệ Quốc Công chợt ngừng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ khó tin.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là...

Vương quản gia thì như đã quen từ lâu: "Dạo gần đây đại công tử đều ở trong cung, chắc là Bệ hạ có chuyện cần thương nghị với công tử."

Nói xong, Vương quản gia còn mỉm cười, trong giọng lộ rõ sự kiêu hãnh: "Đại công tử quả nhiên rất được Bệ hạ coi trọng!"

Vệ Quốc Công đưa tay ôm ngực, giọng run run: "Nó..... Nó dạo gần đây đều ở trong cung?!"

Vương quản gia gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, gần đây đều ở trong cung cả."

Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại bổ sung: "À, ngoại trừ mấy hôm trước, Bệ hạ đến phủ thưởng hoa, đến chiều trời lại đổ mưa, cho nên đã ngủ lại trong phủ một đêm."

Trong mắt Vương quản gia đó chỉ là chuyện Bệ hạ coi trọng Thế tử nhà mình, cho nên ngay cả chuyện Lục Chương và Bệ hạ trực tiếp ở cùng một gian cũng đem ra kể.

Nói dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt của Vệ Quốc Công như thể trời sập xuống.

Vương quản gia: ?

Ngày hôm sau tại khánh công yến, Thẩm Miên luôn cảm thấy trong mắt Vệ Quốc Công lộ ra vẻ tang thương. Mỗi khi bất cẩn cùng Bệ hạ giao mắt, cả người Vệ Quốc Công liền toát ra một cỗ đau đớn nặng nề khôn tả.

Thẩm Miên: ?

Y quay đầu liếc nhìn Lục Chương cách đó không xa, ánh mắt như muốn hỏi:

Hôm qua ngươi và Vệ Quốc Công đã nói những gì? Sao trông phụ thân của ngươi như thể vừa phải chịu đả kích lớn?

Lục Chương vô tội nhìn lại, khẽ lắc đầu: Không nói gì cả.

Thẩm Miên thu hồi tầm mắt, nhưng đối với lời giải thích ấy vẫn còn chút hoài nghi.

Vệ Quốc Công lại trừng mắt nhìn trưởng tử trong trường hợp thế này mà còn dám ra vẻ dụ dỗ Bệ hạ, nắm tay liền siết chặt, khớp xương vang lên răng rắc.

Trước khi khánh công yến chính thức bắt đầu, Thẩm Miên gọi Tiền công công tuyên chỉ.

Trong trận công phá Lan Đê lần này, không ít người được ban thưởng, nhưng người có công lao lớn nhất, phong thưởng nhiều nhất, tất nhiên là rơi vào tay phụ tử Vệ Quốc Công.

—— Thế tử Lục Chương thân chinh bắt sống Lan Đê Vương, Vệ Quốc Công thì tóm gọn hai vị vương tử còn lại, lại còn truy đuổi tàn quân Lan Đê đến tận sâu trong phương Bắc...

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt ngưỡng mộ của bao người đều đổ dồn về phía Vệ Quốc Công.

Trước đây họ vốn cho rằng, Tân Đế vừa đăng cơ tất sẽ e dè thế lực phủ Vệ Quốc Công, nào ngờ Bệ hạ lại coi trọng ông ấy đến thế. Nghe xem, ban thưởng hậu hĩnh là thế nào! Huống chi, Vệ Quốc Công còn có một nhi tử xuất sắc đến vậy!

Thậm chí có vài vị đại thần nhìn sang, trong lòng chua xót khó chịu. Ngoài miệng chê trách Vệ Quốc Công giả bộ làm tịch, nhưng trong thâm tâm lại chỉ hận sao mình không có được một hài tử  có tiền đồ rạng rỡ như thế.

Vệ Quốc Công dưới ánh mắt chăm chú của đồng liêu, trong lòng chỉ thấy đứng ngồi không yên.

Đến khi khánh công yến kết thúc, Vệ Quốc Công đang định hồi phủ, lại bất ngờ bị Tiền công công gọi lại.

"Vệ Quốc Công, xin hãy dừng bước."

Tiền công công vốn đã sớm có thành kiến với phụ tử Vệ Quốc Công, nhưng ở trước mặt ông, hắn vẫn miễn cưỡng nén xuống bất mãn.

Vệ Quốc Công sinh ra một đứa con giỏi giang thật đấy, hừ!

Hắn cố nặn ra giọng điệu cứng nhắc: "Bệ hạ có chuyện muốn thương nghị, xin mời Vệ Quốc Công theo nô tài một chuyến."

Vệ Quốc Công chạm phải ánh mắt của Tiền công công, trong lòng bất giác thoáng qua một tia thống khổ.

Bệ hạ chẳng lẽ là...

Chẳng lẽ là muốn cùng ông thương nghị hôn sự?

"Khụ, khụ!"

Tại thiên điện của Tử Hoàn Điện, Thẩm Miên khẽ đá lên ống chân của Lục Chương, ngầm ra hiệu cho hắn mở miệng.

Vệ Quốc Công ngồi cách đó không xa, cầm chén trà uống một cách máy móc, thần hồn phiêu đãng, trong đầu lại không ngừng vang lên những lời Thái Tổ từng căn dặn mình.

Lục Chương cẩn thận chỉnh lại miếng táo tỉa hình thỏ cuối cùng, đặt vào đĩa sứ trước mặt, đẩy nhẹ đến trước Thẩm Miên, rồi mới chậm rãi cất lời: "Phụ thân, chuyện hôm qua con đã nói với người, người——"

Vệ Quốc Công giật nảy mình, lập tức quay phắt sang nhìn Hoàng Đế.

Thẩm Miên có chút ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt đó.

Vệ Quốc Công đau xót nhìn đôi tai nhuộm hồng của Bệ hạ, lại quay đầu sang nhìn trưởng tử mặt mày thản nhiên, trong lòng càng thêm tức giận, chỉ hận ngày ấy không nên mang nghịch tử này trở về Kinh Thành.

"Chuyện này, chuyện này... toàn bộ đều do Bệ hạ định đoạt!"

Vệ Quốc Công chắp tay hành lễ, trong lòng chợt nhớ tới một điều khác.

Thẩm Miên gật đầu, trong bụng chỉ mong nhanh chóng kết thúc buổi gặp gỡ đầy lúng túng này.

Vốn dĩ y tính để Lục Chương tìm thời cơ thích hợp mà nói dần, ai ngờ hắn lại gấp gáp đến thế, hôm qua Vệ Quốc Công vừa hồi Kinh, hắn liền mở miệng ngay!

Vừa rồi còn cố chấp muốn y gọi Vệ Quốc Công tới, để sớm định ra việc này.

"Nếu đã vậy, vậy thì để cho Khâm Thiên Giám chọn ngày đi, sang năm——"

Lời còn chưa dứt, dưới gầm bàn Lục Chương bất chợt nắm lấy tay Bệ hạ, mượn tấm rèm che khuất mà táo tợn móc ngón tay đối phương: "Bệ hạ, sang năm... có phải hơi muộn rồi không?"

Thẩm Miên:?!

Muộn gì mà muộn, rõ ràng là không hề muộn!

Ngươi có biết chuẩn bị đại hôn cần bao nhiêu thứ không?!

Trong mắt Vệ Quốc Công lập tức bốc lên lửa giận: "Nghịch tử, còn không mau im miệng, quyết định của Bệ hạ, nào đến lượt ngươi xen lời!"

Dứt lời, ông đầy áy náy đứng dậy, rồi hành lễ với Thẩm Miên: "Bệ hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không."

Thẩm Miên vội đáp: "Vệ Quốc Công cứ nói thẳng."

Vệ Quốc Công thoáng liếc qua đứa con đang nhìn chằm chằm Hoàng Đế với ánh mắt tràn đầy chiếm hữu, liền hít sâu một hơi.

Dù là con ruột, ông cũng tuyệt đối không thể phụ lòng Thái Tổ và Tiên Đế!

"Bệ hạ, nay Lan Đê đã dẹp yên, quốc gia thái bình. Nếu Bệ hạ đã định cử hành đại hôn, chi bằng nhân cơ hội này, mở rộng hậu cung, kéo dài hương hỏa."

Một minh quân như Bệ hạ, quyết không thể không hậu!

Vệ Quốc Công vừa dứt lời, Thẩm Miên sững sờ tại chỗ.

Y ngơ ngác quay đầu, quả nhiên bắt gặp sắc mặt xanh mét của Lục Chương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store