Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?
Chương 100: Hoàng Hậu
Edit: Min
Thấy Thẩm Miên rút tấu chương qua, Lục Chương khẽ mím môi, đầu mày ép xuống, toàn thân toát ra một cỗ khí tức đè nén.Thẩm Miên mở tấu chương ra, mới vừa xem được vài dòng, liền bị từng tràng nịnh hót đập thẳng vào mắt."Chậc."Bệ hạ mất kiên nhẫn khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu không thiện cảm: "Đã nói với bọn họ bao nhiêu lần rồi, trong tấu chương chỉ cần viết chính sự, đừng đem mấy lời thừa thãi vô nghĩa vào!"Mỗi lần lật xem được mấy hàng, kết quả toàn là nịnh nọt tâng bốc, khiến y cảm thấy sinh mệnh của mình đều bị lãng phí.Thẩm Miên cau mày, không hài lòng mà tiếp tục xem xuống.Hửm?Cái gì thế này...Trang thứ nhất, chi chít toàn lời tán tụng Thẩm Miên, từ khi y đăng cơ, đến lúc xử lý dịch bệnh, rồi ngự giá thân chinh, cơ hồ muốn tôn y thành bậc minh quân ngàn năm hiếm gặp.Trang thứ hai, vị đại thần kia bỗng đổi giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt những câu như "Thiên địa chi khí, âm dương vi quý" các loại.Thẩm Miên: Hiểu rồi, điển hình của kịch bản quen thuộc.Ngay cả Hoàng Đế cũng khó tránh thoát việc bị thúc giục lập Hậu, sinh con.Cái Tết còn chưa tới, hương vị nồng thắm ấy đã đến sớm thế này rồi sao?Thẩm Miên cầm tấu chương, âm thầm ghi nhớ tên của vị đại thần kia.Lục Chương vẫn luôn chăm chú nhìn Thẩm Miên, quan sát từng cử động của y.Thẩm Miên lật tiếp."Hửm?"Y nhìn thấy tên người ở phía sau, bỗng rơi vào trầm mặc.Sau một lát, Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chương: "Này là có ý gì?"Lục Chương nhẹ nhàng nghiến răng.Thẩm Miên thầm nghĩ: Xem ra vị Lưu đại nhân này, trên quan trường về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn.Ánh mắt của Lục Chương như muốn khoan thủng tấu chương khuyên Bệ hạ nạp phi kia, hắn nghiến từng chữ, giọng nghe như cắn răng: "Đây là Lưu đại nhân thay Bệ hạ tiến cử vài người thích hợp để nhập cung."Thẩm Miên: ?Lưu đại nhân đúng là quá mức lo lắng cho chuyện nhà của y.Y hứng thú đọc tiếp, muốn xem vị Lưu đại nhân này đã chọn những ai.Lưu đại nhân quả nhiên bỏ công không ít, mỗi người đều chú thích tuổi tác, tính tình, dung mạo, thậm chí còn có mấy vị được ghi rõ cả giờ sinh ngày đẻ.——Còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, những người này đều có mệnh số cực kỳ vượng cho Bệ hạ.Thẩm Miên: ......Lúc người ta hoàn toàn cạn lời, thật sự chỉ có thể bật cười.Hơn nữa, nhìn đi nhìn lại, y cảm thấy mấy người được tuyển này đều có chỗ kỳ quái.【Ký chủ.】Hệ thống nuốt xong miếng táo thỏ trong miệng, yếu ớt đề nghị:【Ngài vẫn nên nhìn sang Lục Chương thì hơn, bằng không, lát nữa giá trị sinh mệnh của ngài lại cảnh báo lạ lùng.】Ánh mắt của Lục Chương lúc này quả thật có chút đáng sợ.Nghe lời nhắc của hệ thống, Thẩm Miên khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.Vừa xoay mặt, y liền chạm phải ánh mắt trầm sâu của Lục Chương.Nam nhân đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu khó hiểu: "Bệ hạ cảm thấy những người do Lưu đại nhân tiến cử thế nào?"Thẩm Miên lập tức thu hồi nụ cười, khẽ ho một tiếng: "Người do Lưu đại nhân chọn, nhìn qua cũng không tồi, chỉ là hình như thiếu——"Y cố tình kéo dài giọng, kết quả giây kế tiếp, trên màn hình hệ thống trước mắt bỗng điên cuồng nhấp nháy cảnh báo sinh mệnh màu vàng.Thẩm Miên: ?!Y vội vàng đổi giọng: "Thiếu, thiếu mất Lục ái khanh!"Thẩm Miên đặt tấu chương lên bàn, giọng nghiêm nghị khiển trách: "Lưu đại nhân lại dám không ghi tên Lục ái khanh, quả thực chính là không đem Thế tử Vệ Quốc Công của chúng ta để vào mắt!"Nghe vậy, sắc mặt Lục Chương cuối cùng cũng dịu đi phần nào.Thẩm Miên hơi nghiêng người về phía Lục Chương, ghé sát nhìn nét mặt của hắn: "Sao Lục đại nhân của chúng ta lại nổi giận thế này?"Lục Chương khẽ nghiêng mặt tránh đi, ngón tay miết qua tên Lưu đại nhân trên tấu chương, trầm giọng nói: "Thần không dám."Đó chính là đang rất giận.Thẩm Miên lại mở tấu chương, giọng điệu nhàn nhạt: "Giận gì chứ, ta vốn sẽ không nghe ông ta."Lục Chương quay đầu, cùng Thẩm Miên đối diện, lẳng lặng nói: "Nhưng Bệ hạ, hậu cung không thể cứ để trống mãi được......""Hửm?"Thẩm Miên luôn cảm thấy lời Lục Chương ẩn chứa thâm ý: "Không thể để trống mãi? Vậy sao không——"Lục Chương đưa tay ôm lấy vai Bệ hạ, nhẹ nhàng kéo người nghiêng về phía mình, trực tiếp chặn lại câu nói còn chưa kịp thốt ra: "Vậy thì, chi bằng thần lấy thân làm gương, nhập cung để chặn miệng bọn họ?"Thẩm Miên:!?!?!?Ngươi gọi đó là lấy thân làm gương ư, rõ ràng chính là mượn công làm việc tư!Thẩm Miên cạn lời, giãy giụa kéo ra khoảng cách với Lục Chương: "Không phải hiện giờ Lục ái khanh đã 'nhập cung' rồi sao?"Ngày ngày đều ở trong cung, ba bữa đều cùng Bệ hạ dùng chung một bàn, không nhập cung thì là gì?Lục Chương nhẹ nhàng mân mê ngón tay, cúi xuống hôn lên khóe môi Thẩm Miên: "Bệ hạ biết rõ, ý của thần đâu phải là cái kia."Thẩm Miên còn muốn mở miệng, nhưng Lục Chương đã nhân cơ hội làm nụ hôn ấy thêm sâu.Đến khi tách ra, Thẩm Miên ấn ấn khóe môi hơi tê dại, trừng mắt nhìn gương mặt vẫn còn dư vị chưa dứt của Lục Chương.Lục Chương khẽ cười với y, lại rút từ bên cạnh ra hai quyển tấu chương:
"Bệ hạ, mấy quyển này cũng là khẩn cầu người nạp hậu cung."Thẩm Miên hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ bọn họ đã thương nghị cùng nhau?"Nếu không, sao lại không sớm không muộn mà đồng loạt dâng lên trong một ngày?Lục Chương hừ lạnh, thầm đem tất cả những cái tên đó ghi tạc trong lòng."Bệ hạ!"Ngoài điện, Tiền công công cung kính thưa: "Đã gần tới giờ Mùi, người xem có nên truyền thiện không ạ?"Thẩm Miên lập tức gác chuyện tấu chương sang một bên, cất giọng: "Truyền!"Y "soạt" một tiếng đứng phắt dậy, đem tấu chương gạt sang bên, vươn vai một cái, rồi hăng hái chờ dọn món.Tiền công công nghĩ tới Bệ hạ lần này thân chinh chịu không ít khổ cực, lại nghe Mộc Tê nói trong lúc hành quân Bệ hạ còn không được ăn hoa quả tươi mấy lần, liền đau lòng rớm nước mắt.Vài ngày nay Thẩm Miên trở về, Tiền công công hận không thể ở lì trong Ngự Thiện Phòng, từ sáng đến tối cùng ngự trù bàn bạc xem nên bồi bổ Bệ hạ ra sao.Mỗi bữa ba mươi sáu món, không trùng nhau ngày nào; hoa quả, điểm tâm luôn sẵn sàng. Vì thức ăn quá ngon, ngay cả khẩu phần của hệ thống dạo gần đây cũng tăng lên rõ rệt.Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Miên cứ cảm thấy hệ thống hình như trông lớn hơn một vòng.【Không phải ảo giác đâu, ký chủ.】09 đứng trên mép bàn, mắt mong mỏi dán chặt vào thức ăn mà vẫn không quên quay đầu đáp lại: 【Quả thực đã lớn thêm một vòng.】【Trước kia thân thể nhỏ quá, bánh cuốn, vịt quay nuốt không lọt.】Nhớ lại món vịt quay hai hôm trước, 09 nuốt nước bọt, đôi mắt điện tử xanh lục ngập tràn dư vị: 【Cho nên, ta chỉnh thể hình lớn hơn một chút, ăn uống mới tiện hơn!】Thẩm Miên: ......Hệ thống này, trong bộ nhớ của nó có ít nhất một nửa đều dùng để ăn với ngủ.Chẳng bao lâu sau, cung nhân bưng ngự thiện vào, Tiền công công thoáng thấy Lục Chương ân cần gắp món cho Thẩm Miên, liền lặng lẽ hít sâu một hơi, rổi quay đầu né tránh.Thôi, bớt nhìn thì hơn, kẻo bản thân chết sớm lại tiện nghi cho Lục Chương.......Dùng xong bữa trưa, Thẩm Miên xách theo hệ thống, dẫn Lục Chương dạo một vòng trong ngự uyển tiêu thực.Tuy mùa đông ở Tuyên Ninh vẫn chưa qua, nhưng ở Kinh Thành đã lác đác chồi xanh.Hai người đứng dưới một tàng cây mới nhú mầm non, Lục Chương nâng tay cầm lấy cổ tay Thẩm Miên.Hắn cố giữ cho giọng điệu tự nhiên: "Mấy bản tấu vừa rồi đó, Bệ hạ định xử trí thế nào?"Thẩm Miên ngẫm nghĩ chốc lát: "Nếu bọn họ không nhắc lại thì thôi, cũng không cần để tâm."Lục Chương lại hỏi: "Nếu bọn họ không chịu bỏ qua, ở trên triều ngang nhiên ép Bệ hạ tuyển tú thì sao?"Trong lời của hắn, Thẩm Miên nghe ra từng luồng ghen tuông nồng nặc.Y trở tay nắm chặt lấy tay Lục Chương, nhẹ nhàng móc ngón út hắn, rồi buông ra, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay:
"Thì——""Thì cũng quá đáng lắm rồi!"Thẩm Miên nhấn mạnh: "Đến lúc đó, trẫm sẽ nghiêm khắc cự tuyệt tất cả bọn họ!"Lục Chương động động bàn tay, trước khi Thẩm Miên kịp rút ra liền giữ chặt, mười ngón giao nhau: "Vậy thần xin đa tạ Bệ hạ.""Có điều——"Hắn ghé sát tai Thẩm Miên, giọng trầm thấp: "Có điều, hậu cung của Bệ hạ cũng không thể để trống mãi. Không biết đến khi nào Bệ hạ mới có thể cho thần một danh phận quang minh chính đại?"Thẩm Miên liếc nhìn cung nhân đi theo phía xa, không yên tâm mà rụt cổ tay, nghiêng mắt lườm hắn: "Sao? Lục ái khanh làm Trung lang tướng chưa đủ, nay lại muốn làm Hoàng Hậu rồi?"Không ngờ, Lục Chương lập tức gật đầu."Vậy Bệ hạ định bao giờ——"Thẩm Miên vội né sang bên: "Khoan đã, chờ, chờ sau hẵng nói."Lạ thật, sao câu chuyện lại bất ngờ rẽ sang hướng này rồi?!Y lần đầu nếm trải tình ái, chưa có kinh nghiệm, nhưng tốc độ phát triển thế này... chẳng phải hơi nhanh quá sao?"Vậy xin Bệ hạ đừng để thần phải đợi quá lâu."Ánh mắt của Lục Chương sáng rực, Thẩm Miên nhìn hắn, lại bắt đầu thấp thỏm vì cảnh báo sinh mệnh của mình.Hiện tại mới chỉ là cảnh báo chớp nháy, lỡ như Lục Chương thật sự nhập cung làm Hoàng Hậu, vậy thì giá trị sinh mệnh của y... chẳng phải sẽ trực tiếp về 0 sao?!【Hẳn là không đến mức đó.】Hệ thống ngồi trên vai Thẩm Miên hả hê xem náo nhiệt, còn cố tình thêm dầu vào lửa: 【Không phải Tống Thanh Ninh còn đưa thuốc ngài sao? Ta đoán trong thương thành của cậu ta chắc vẫn còn khối thứ hay ho, đến lúc đó ngài cứ đòi thêm nhiều một chút là được, hì——á!!!】Lời còn chưa dứt, hệ thống 09 đã bị ký chủ nắm chặt một cái, rồi vo thành một cục, sau đó ném thẳng vào trong bụi cỏ.09: Nó rõ ràng chỉ thành thật nói thực tình thôi mà!Đợi hai người dạo quanh vài vòng rồi trở về, nhìn lại tấu chương, Thẩm Miên lại rút bản của Lưu đại nhân ra."Những người này......"Y chỉ vào mấy cái tên trên đó, vừa chạm phải ánh mắt cảnh giác của Lục Chương, liền nhịn không được bật cười: "Lục ái khanh căng thẳng như vậy làm gì, mấy người này trẫm vốn không quen biết.""Ta chỉ thấy nhóm người mà Lưu đại nhân tiến cử hình như hơi quái lạ."Lục Chương đón lấy tấu chương từ tay Thẩm Miên rồi đặt ra bàn, lần lượt giới thiệu: "Vị Tân công tử này là đích tử của Hình bộ Thượng thư Tân đại nhân."Ngón tay hắn lại điểm vào tên người dâng tấu: "Tân đại nhân, chính là quan trên của vị Lưu đại nhân này."Thẩm Miên: Ừm?Khoan đã?Vị Tân công này là người được Lưu đại nhân mạnh mẽ tiến cử.Tiến cử đích tử của quan trên nhập cung......Sao mà nghe có vẻ kỳ kỳ quái quái vậy?Có điều, sự kỳ lạ không chỉ dừng lại ở đó.Lục Chương tiếp tục giới thiệu từng người, Thẩm Miên mới phát hiện Lưu đại nhân này quả thật có nhiều mánh khóe.Trong tấu chương không chỉ có đích tử sắp thi khoa cử của quan trên, mà còn có tiểu nữ bệnh nhược được nuông chiều từ nhỏ của vị đại thần bất hòa với ông ta, lại thêm vài đồng liêu trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở, thậm chí cả mấy nữ quan xuất sắc trong triều!—— Nữ tử ở Đại Cảnh tuy có thể tham gia khoa cử, nhưng hạn chế rất nhiều. Những người có thể trèo lên được vị trí nữ quan như ngày nay, sau lưng tất nhiên phải trải qua muôn vàn gian khổ mà người thường khó tưởng.Đây thật sự là danh sách tiến cử nhập cung sao?!Sắc mặt Thẩm Miên thoáng tối sầm lại.Lưu đại nhân coi Hoàng Đế thành cái gì rồi?!Ông ta nhìn ai không thuận mắt, liền đem người đó nhét thẳng vào hậu cung, cấm cho bọn họ tiếp tục làm quan nữa?"Còn mấy người này nữa."Lục Chương chỉ vào phía sau, vài cái tên mà Lưu đại nhân hết lời khen ngợi, thậm chí còn nói mệnh số cực vượng với Thẩm Miên."Những người này, phần nhiều là nữ nhi của thuộc hạ thân tín của ông ta."Khóe môi Lục Chương nhếch lên tiếng cười nhạt: "Họ Lưu kia tám phần là lo Bệ hạ nếu thật sự nạp người trước, thế lực nhà họ sẽ chiếm ưu thế, đến khi ấy ông ta lại bị thiệt. Cho nên, ông ta mới đưa thêm những người này vào."Tất nhiên, Lưu đại nhân cũng không quên một tia tính toán khác: lỡ đâu chính con cháu của ông ta được chọn vào cung, được Hoàng Đế sủng ái, vậy thì con đường quan trường của ông ta càng thêm hanh thông. Vì thế mà ngay cả thứ tử thứ nữ của mình, ông ta cũng tiện tay viết cả lên.Không thể không nói, vị Lưu đại nhân này tính toán thật chu toàn, thậm chí còn cẩn thận suy xét đến khả năng Hoàng Đế đoạn tụ nữa.Thẩm Miên nhìn danh sách, trầm mặc trong chốc lát: Thì ra câu "âm dương vi quý" trên tấu chương, hóa ra là muốn y lập một hậu cung âm dương đầy đủ ngay lập tức sao?Y thực sự hoài nghi, nếu điều kiện cho phép, Lưu đại nhân e rằng đã sớm muốn trực tiếp đưa cả quan trên của mình vào cung, rồi tự mình ngồi lên vị trí Hình bộ Thượng thư mất thôi........Sự thật chứng minh, mấy vị đại thần dâng sớ khuyên Thẩm Miên tuyển tú, cũng không bởi vì y lạnh nhạt bỏ qua mà thôi ngay việc này.Thấy Hoàng Đế đối với tấu chương của bọn họ không có chút phản ứng nào, ngay khi buổi triều nghị vừa bắt đầu, Lưu đại nhân liền đứng ra."Bệ hạ!"Lưu đại nhân chính khí lẫm liệt, vẻ mặt như thể đang vì giang sơn xã tắc Đại Cảnh mà lo toan nát óc: "Bệ hạ đăng cơ đến nay, trừ dịch bệnh, diệt Lan Đê, hôm nay thiên hạ thái bình. Nhưng hậu cung của Bệ hạ vẫn còn trống vắng, thần cho rằng, người cũng nên cân nhắc việc nạp phi tần để làm vững chãi hậu cung..."Thẩm Miên nghe được nửa câu, ánh mắt đã bắt đầu nghiêng về phía Lục Chương.Quả nhiên, Lưu đại nhân vừa mở miệng, sắc mặt của hắn liền hoàn toàn trầm xuống.Lưu đại nhân nói đến khô cả miệng lưỡi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bệ hạ dường như vẫn chẳng mảy may dao động.Ông ta vội vã đưa tay lau mồ hôi, trong lòng không khỏi thấp thỏm, đoán không ra thái độ của Hoàng Đế.Thấy Thẩm Miên vẫn chưa mở miệng, lại có một vị đại thần khác bước ra.Thẩm Miên hơi nheo mắt nhìn sang: là Hình bộ Thượng thư — Tân đại nhân.Tân đại nhân dường như không biết tâm phúc dưới trướng mình đã viết những gì trong tấu chương. Ông ta thành khẩn tâu rằng: Bệ hạ nay quả thực đã đến tuổi, thiên hạ yên bình, Bệ hạ cũng nên tuyển thêm người nhập cung, tranh thủ sớm ngày khai chi tán diệp.Thẩm Miên: Tân đại nhân, ông tỉnh táo một chút đi!Nếu không thì ông có thể xem qua tấu chương của Lưu đại nhân rồi hãy đứng cùng phe với ông ta chứ?!Sau Tân đại nhân, lại có vài vị quan viên lần lượt đứng ra, khẩn thiết thỉnh cầu Bệ hạ rộng rãi tuyển chọn tú nữ, sung túc hậu cung.Thẩm Miên ngồi ngay ngắn lại một chút, lấy từ trên án ra một bản tấu, trao cho Tiền công công đang đứng hầu bên cạnh.Nếu Bệ còn không tỏ thái độ, thì trông bộ dạng của Lục Chương hệt như sắp giết người đến nơi rồi."Lưu đại nhân đối với hậu cung của trẫm quả thật quan tâm lắm nhỉ."Đối diện với ánh mắt như cười như không của Hoàng Đế, Lưu đại nhân chợt cảm thấy có gì đó không đúng, sau cùng mới kịp phản ứng.Thẩm Miên liếc ông ta một cái, giọng nhạt nhẽo: "Lưu đại nhân chẳng những khổ tâm khuyên trẫm phải sung túc hậu cung, còn đặc biệt dâng lên danh sách tuyển tú. Nào, Tiền Dụng, đem tấu chương của Lưu đại nhân đọc cho chư vị cùng nghe.""Vừa hay, trẫm cũng muốn nghe thử, các ái khanh khác đối với đề nghị của Lưu đại nhân có cái nhìn ra sao."
Thấy Thẩm Miên rút tấu chương qua, Lục Chương khẽ mím môi, đầu mày ép xuống, toàn thân toát ra một cỗ khí tức đè nén.Thẩm Miên mở tấu chương ra, mới vừa xem được vài dòng, liền bị từng tràng nịnh hót đập thẳng vào mắt."Chậc."Bệ hạ mất kiên nhẫn khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu không thiện cảm: "Đã nói với bọn họ bao nhiêu lần rồi, trong tấu chương chỉ cần viết chính sự, đừng đem mấy lời thừa thãi vô nghĩa vào!"Mỗi lần lật xem được mấy hàng, kết quả toàn là nịnh nọt tâng bốc, khiến y cảm thấy sinh mệnh của mình đều bị lãng phí.Thẩm Miên cau mày, không hài lòng mà tiếp tục xem xuống.Hửm?Cái gì thế này...Trang thứ nhất, chi chít toàn lời tán tụng Thẩm Miên, từ khi y đăng cơ, đến lúc xử lý dịch bệnh, rồi ngự giá thân chinh, cơ hồ muốn tôn y thành bậc minh quân ngàn năm hiếm gặp.Trang thứ hai, vị đại thần kia bỗng đổi giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt những câu như "Thiên địa chi khí, âm dương vi quý" các loại.Thẩm Miên: Hiểu rồi, điển hình của kịch bản quen thuộc.Ngay cả Hoàng Đế cũng khó tránh thoát việc bị thúc giục lập Hậu, sinh con.Cái Tết còn chưa tới, hương vị nồng thắm ấy đã đến sớm thế này rồi sao?Thẩm Miên cầm tấu chương, âm thầm ghi nhớ tên của vị đại thần kia.Lục Chương vẫn luôn chăm chú nhìn Thẩm Miên, quan sát từng cử động của y.Thẩm Miên lật tiếp."Hửm?"Y nhìn thấy tên người ở phía sau, bỗng rơi vào trầm mặc.Sau một lát, Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chương: "Này là có ý gì?"Lục Chương nhẹ nhàng nghiến răng.Thẩm Miên thầm nghĩ: Xem ra vị Lưu đại nhân này, trên quan trường về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn.Ánh mắt của Lục Chương như muốn khoan thủng tấu chương khuyên Bệ hạ nạp phi kia, hắn nghiến từng chữ, giọng nghe như cắn răng: "Đây là Lưu đại nhân thay Bệ hạ tiến cử vài người thích hợp để nhập cung."Thẩm Miên: ?Lưu đại nhân đúng là quá mức lo lắng cho chuyện nhà của y.Y hứng thú đọc tiếp, muốn xem vị Lưu đại nhân này đã chọn những ai.Lưu đại nhân quả nhiên bỏ công không ít, mỗi người đều chú thích tuổi tác, tính tình, dung mạo, thậm chí còn có mấy vị được ghi rõ cả giờ sinh ngày đẻ.——Còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, những người này đều có mệnh số cực kỳ vượng cho Bệ hạ.Thẩm Miên: ......Lúc người ta hoàn toàn cạn lời, thật sự chỉ có thể bật cười.Hơn nữa, nhìn đi nhìn lại, y cảm thấy mấy người được tuyển này đều có chỗ kỳ quái.【Ký chủ.】Hệ thống nuốt xong miếng táo thỏ trong miệng, yếu ớt đề nghị:【Ngài vẫn nên nhìn sang Lục Chương thì hơn, bằng không, lát nữa giá trị sinh mệnh của ngài lại cảnh báo lạ lùng.】Ánh mắt của Lục Chương lúc này quả thật có chút đáng sợ.Nghe lời nhắc của hệ thống, Thẩm Miên khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.Vừa xoay mặt, y liền chạm phải ánh mắt trầm sâu của Lục Chương.Nam nhân đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu khó hiểu: "Bệ hạ cảm thấy những người do Lưu đại nhân tiến cử thế nào?"Thẩm Miên lập tức thu hồi nụ cười, khẽ ho một tiếng: "Người do Lưu đại nhân chọn, nhìn qua cũng không tồi, chỉ là hình như thiếu——"Y cố tình kéo dài giọng, kết quả giây kế tiếp, trên màn hình hệ thống trước mắt bỗng điên cuồng nhấp nháy cảnh báo sinh mệnh màu vàng.Thẩm Miên: ?!Y vội vàng đổi giọng: "Thiếu, thiếu mất Lục ái khanh!"Thẩm Miên đặt tấu chương lên bàn, giọng nghiêm nghị khiển trách: "Lưu đại nhân lại dám không ghi tên Lục ái khanh, quả thực chính là không đem Thế tử Vệ Quốc Công của chúng ta để vào mắt!"Nghe vậy, sắc mặt Lục Chương cuối cùng cũng dịu đi phần nào.Thẩm Miên hơi nghiêng người về phía Lục Chương, ghé sát nhìn nét mặt của hắn: "Sao Lục đại nhân của chúng ta lại nổi giận thế này?"Lục Chương khẽ nghiêng mặt tránh đi, ngón tay miết qua tên Lưu đại nhân trên tấu chương, trầm giọng nói: "Thần không dám."Đó chính là đang rất giận.Thẩm Miên lại mở tấu chương, giọng điệu nhàn nhạt: "Giận gì chứ, ta vốn sẽ không nghe ông ta."Lục Chương quay đầu, cùng Thẩm Miên đối diện, lẳng lặng nói: "Nhưng Bệ hạ, hậu cung không thể cứ để trống mãi được......""Hửm?"Thẩm Miên luôn cảm thấy lời Lục Chương ẩn chứa thâm ý: "Không thể để trống mãi? Vậy sao không——"Lục Chương đưa tay ôm lấy vai Bệ hạ, nhẹ nhàng kéo người nghiêng về phía mình, trực tiếp chặn lại câu nói còn chưa kịp thốt ra: "Vậy thì, chi bằng thần lấy thân làm gương, nhập cung để chặn miệng bọn họ?"Thẩm Miên:!?!?!?Ngươi gọi đó là lấy thân làm gương ư, rõ ràng chính là mượn công làm việc tư!Thẩm Miên cạn lời, giãy giụa kéo ra khoảng cách với Lục Chương: "Không phải hiện giờ Lục ái khanh đã 'nhập cung' rồi sao?"Ngày ngày đều ở trong cung, ba bữa đều cùng Bệ hạ dùng chung một bàn, không nhập cung thì là gì?Lục Chương nhẹ nhàng mân mê ngón tay, cúi xuống hôn lên khóe môi Thẩm Miên: "Bệ hạ biết rõ, ý của thần đâu phải là cái kia."Thẩm Miên còn muốn mở miệng, nhưng Lục Chương đã nhân cơ hội làm nụ hôn ấy thêm sâu.Đến khi tách ra, Thẩm Miên ấn ấn khóe môi hơi tê dại, trừng mắt nhìn gương mặt vẫn còn dư vị chưa dứt của Lục Chương.Lục Chương khẽ cười với y, lại rút từ bên cạnh ra hai quyển tấu chương:
"Bệ hạ, mấy quyển này cũng là khẩn cầu người nạp hậu cung."Thẩm Miên hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ bọn họ đã thương nghị cùng nhau?"Nếu không, sao lại không sớm không muộn mà đồng loạt dâng lên trong một ngày?Lục Chương hừ lạnh, thầm đem tất cả những cái tên đó ghi tạc trong lòng."Bệ hạ!"Ngoài điện, Tiền công công cung kính thưa: "Đã gần tới giờ Mùi, người xem có nên truyền thiện không ạ?"Thẩm Miên lập tức gác chuyện tấu chương sang một bên, cất giọng: "Truyền!"Y "soạt" một tiếng đứng phắt dậy, đem tấu chương gạt sang bên, vươn vai một cái, rồi hăng hái chờ dọn món.Tiền công công nghĩ tới Bệ hạ lần này thân chinh chịu không ít khổ cực, lại nghe Mộc Tê nói trong lúc hành quân Bệ hạ còn không được ăn hoa quả tươi mấy lần, liền đau lòng rớm nước mắt.Vài ngày nay Thẩm Miên trở về, Tiền công công hận không thể ở lì trong Ngự Thiện Phòng, từ sáng đến tối cùng ngự trù bàn bạc xem nên bồi bổ Bệ hạ ra sao.Mỗi bữa ba mươi sáu món, không trùng nhau ngày nào; hoa quả, điểm tâm luôn sẵn sàng. Vì thức ăn quá ngon, ngay cả khẩu phần của hệ thống dạo gần đây cũng tăng lên rõ rệt.Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Miên cứ cảm thấy hệ thống hình như trông lớn hơn một vòng.【Không phải ảo giác đâu, ký chủ.】09 đứng trên mép bàn, mắt mong mỏi dán chặt vào thức ăn mà vẫn không quên quay đầu đáp lại: 【Quả thực đã lớn thêm một vòng.】【Trước kia thân thể nhỏ quá, bánh cuốn, vịt quay nuốt không lọt.】Nhớ lại món vịt quay hai hôm trước, 09 nuốt nước bọt, đôi mắt điện tử xanh lục ngập tràn dư vị: 【Cho nên, ta chỉnh thể hình lớn hơn một chút, ăn uống mới tiện hơn!】Thẩm Miên: ......Hệ thống này, trong bộ nhớ của nó có ít nhất một nửa đều dùng để ăn với ngủ.Chẳng bao lâu sau, cung nhân bưng ngự thiện vào, Tiền công công thoáng thấy Lục Chương ân cần gắp món cho Thẩm Miên, liền lặng lẽ hít sâu một hơi, rổi quay đầu né tránh.Thôi, bớt nhìn thì hơn, kẻo bản thân chết sớm lại tiện nghi cho Lục Chương.......Dùng xong bữa trưa, Thẩm Miên xách theo hệ thống, dẫn Lục Chương dạo một vòng trong ngự uyển tiêu thực.Tuy mùa đông ở Tuyên Ninh vẫn chưa qua, nhưng ở Kinh Thành đã lác đác chồi xanh.Hai người đứng dưới một tàng cây mới nhú mầm non, Lục Chương nâng tay cầm lấy cổ tay Thẩm Miên.Hắn cố giữ cho giọng điệu tự nhiên: "Mấy bản tấu vừa rồi đó, Bệ hạ định xử trí thế nào?"Thẩm Miên ngẫm nghĩ chốc lát: "Nếu bọn họ không nhắc lại thì thôi, cũng không cần để tâm."Lục Chương lại hỏi: "Nếu bọn họ không chịu bỏ qua, ở trên triều ngang nhiên ép Bệ hạ tuyển tú thì sao?"Trong lời của hắn, Thẩm Miên nghe ra từng luồng ghen tuông nồng nặc.Y trở tay nắm chặt lấy tay Lục Chương, nhẹ nhàng móc ngón út hắn, rồi buông ra, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay:
"Thì——""Thì cũng quá đáng lắm rồi!"Thẩm Miên nhấn mạnh: "Đến lúc đó, trẫm sẽ nghiêm khắc cự tuyệt tất cả bọn họ!"Lục Chương động động bàn tay, trước khi Thẩm Miên kịp rút ra liền giữ chặt, mười ngón giao nhau: "Vậy thần xin đa tạ Bệ hạ.""Có điều——"Hắn ghé sát tai Thẩm Miên, giọng trầm thấp: "Có điều, hậu cung của Bệ hạ cũng không thể để trống mãi. Không biết đến khi nào Bệ hạ mới có thể cho thần một danh phận quang minh chính đại?"Thẩm Miên liếc nhìn cung nhân đi theo phía xa, không yên tâm mà rụt cổ tay, nghiêng mắt lườm hắn: "Sao? Lục ái khanh làm Trung lang tướng chưa đủ, nay lại muốn làm Hoàng Hậu rồi?"Không ngờ, Lục Chương lập tức gật đầu."Vậy Bệ hạ định bao giờ——"Thẩm Miên vội né sang bên: "Khoan đã, chờ, chờ sau hẵng nói."Lạ thật, sao câu chuyện lại bất ngờ rẽ sang hướng này rồi?!Y lần đầu nếm trải tình ái, chưa có kinh nghiệm, nhưng tốc độ phát triển thế này... chẳng phải hơi nhanh quá sao?"Vậy xin Bệ hạ đừng để thần phải đợi quá lâu."Ánh mắt của Lục Chương sáng rực, Thẩm Miên nhìn hắn, lại bắt đầu thấp thỏm vì cảnh báo sinh mệnh của mình.Hiện tại mới chỉ là cảnh báo chớp nháy, lỡ như Lục Chương thật sự nhập cung làm Hoàng Hậu, vậy thì giá trị sinh mệnh của y... chẳng phải sẽ trực tiếp về 0 sao?!【Hẳn là không đến mức đó.】Hệ thống ngồi trên vai Thẩm Miên hả hê xem náo nhiệt, còn cố tình thêm dầu vào lửa: 【Không phải Tống Thanh Ninh còn đưa thuốc ngài sao? Ta đoán trong thương thành của cậu ta chắc vẫn còn khối thứ hay ho, đến lúc đó ngài cứ đòi thêm nhiều một chút là được, hì——á!!!】Lời còn chưa dứt, hệ thống 09 đã bị ký chủ nắm chặt một cái, rồi vo thành một cục, sau đó ném thẳng vào trong bụi cỏ.09: Nó rõ ràng chỉ thành thật nói thực tình thôi mà!Đợi hai người dạo quanh vài vòng rồi trở về, nhìn lại tấu chương, Thẩm Miên lại rút bản của Lưu đại nhân ra."Những người này......"Y chỉ vào mấy cái tên trên đó, vừa chạm phải ánh mắt cảnh giác của Lục Chương, liền nhịn không được bật cười: "Lục ái khanh căng thẳng như vậy làm gì, mấy người này trẫm vốn không quen biết.""Ta chỉ thấy nhóm người mà Lưu đại nhân tiến cử hình như hơi quái lạ."Lục Chương đón lấy tấu chương từ tay Thẩm Miên rồi đặt ra bàn, lần lượt giới thiệu: "Vị Tân công tử này là đích tử của Hình bộ Thượng thư Tân đại nhân."Ngón tay hắn lại điểm vào tên người dâng tấu: "Tân đại nhân, chính là quan trên của vị Lưu đại nhân này."Thẩm Miên: Ừm?Khoan đã?Vị Tân công này là người được Lưu đại nhân mạnh mẽ tiến cử.Tiến cử đích tử của quan trên nhập cung......Sao mà nghe có vẻ kỳ kỳ quái quái vậy?Có điều, sự kỳ lạ không chỉ dừng lại ở đó.Lục Chương tiếp tục giới thiệu từng người, Thẩm Miên mới phát hiện Lưu đại nhân này quả thật có nhiều mánh khóe.Trong tấu chương không chỉ có đích tử sắp thi khoa cử của quan trên, mà còn có tiểu nữ bệnh nhược được nuông chiều từ nhỏ của vị đại thần bất hòa với ông ta, lại thêm vài đồng liêu trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở, thậm chí cả mấy nữ quan xuất sắc trong triều!—— Nữ tử ở Đại Cảnh tuy có thể tham gia khoa cử, nhưng hạn chế rất nhiều. Những người có thể trèo lên được vị trí nữ quan như ngày nay, sau lưng tất nhiên phải trải qua muôn vàn gian khổ mà người thường khó tưởng.Đây thật sự là danh sách tiến cử nhập cung sao?!Sắc mặt Thẩm Miên thoáng tối sầm lại.Lưu đại nhân coi Hoàng Đế thành cái gì rồi?!Ông ta nhìn ai không thuận mắt, liền đem người đó nhét thẳng vào hậu cung, cấm cho bọn họ tiếp tục làm quan nữa?"Còn mấy người này nữa."Lục Chương chỉ vào phía sau, vài cái tên mà Lưu đại nhân hết lời khen ngợi, thậm chí còn nói mệnh số cực vượng với Thẩm Miên."Những người này, phần nhiều là nữ nhi của thuộc hạ thân tín của ông ta."Khóe môi Lục Chương nhếch lên tiếng cười nhạt: "Họ Lưu kia tám phần là lo Bệ hạ nếu thật sự nạp người trước, thế lực nhà họ sẽ chiếm ưu thế, đến khi ấy ông ta lại bị thiệt. Cho nên, ông ta mới đưa thêm những người này vào."Tất nhiên, Lưu đại nhân cũng không quên một tia tính toán khác: lỡ đâu chính con cháu của ông ta được chọn vào cung, được Hoàng Đế sủng ái, vậy thì con đường quan trường của ông ta càng thêm hanh thông. Vì thế mà ngay cả thứ tử thứ nữ của mình, ông ta cũng tiện tay viết cả lên.Không thể không nói, vị Lưu đại nhân này tính toán thật chu toàn, thậm chí còn cẩn thận suy xét đến khả năng Hoàng Đế đoạn tụ nữa.Thẩm Miên nhìn danh sách, trầm mặc trong chốc lát: Thì ra câu "âm dương vi quý" trên tấu chương, hóa ra là muốn y lập một hậu cung âm dương đầy đủ ngay lập tức sao?Y thực sự hoài nghi, nếu điều kiện cho phép, Lưu đại nhân e rằng đã sớm muốn trực tiếp đưa cả quan trên của mình vào cung, rồi tự mình ngồi lên vị trí Hình bộ Thượng thư mất thôi........Sự thật chứng minh, mấy vị đại thần dâng sớ khuyên Thẩm Miên tuyển tú, cũng không bởi vì y lạnh nhạt bỏ qua mà thôi ngay việc này.Thấy Hoàng Đế đối với tấu chương của bọn họ không có chút phản ứng nào, ngay khi buổi triều nghị vừa bắt đầu, Lưu đại nhân liền đứng ra."Bệ hạ!"Lưu đại nhân chính khí lẫm liệt, vẻ mặt như thể đang vì giang sơn xã tắc Đại Cảnh mà lo toan nát óc: "Bệ hạ đăng cơ đến nay, trừ dịch bệnh, diệt Lan Đê, hôm nay thiên hạ thái bình. Nhưng hậu cung của Bệ hạ vẫn còn trống vắng, thần cho rằng, người cũng nên cân nhắc việc nạp phi tần để làm vững chãi hậu cung..."Thẩm Miên nghe được nửa câu, ánh mắt đã bắt đầu nghiêng về phía Lục Chương.Quả nhiên, Lưu đại nhân vừa mở miệng, sắc mặt của hắn liền hoàn toàn trầm xuống.Lưu đại nhân nói đến khô cả miệng lưỡi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bệ hạ dường như vẫn chẳng mảy may dao động.Ông ta vội vã đưa tay lau mồ hôi, trong lòng không khỏi thấp thỏm, đoán không ra thái độ của Hoàng Đế.Thấy Thẩm Miên vẫn chưa mở miệng, lại có một vị đại thần khác bước ra.Thẩm Miên hơi nheo mắt nhìn sang: là Hình bộ Thượng thư — Tân đại nhân.Tân đại nhân dường như không biết tâm phúc dưới trướng mình đã viết những gì trong tấu chương. Ông ta thành khẩn tâu rằng: Bệ hạ nay quả thực đã đến tuổi, thiên hạ yên bình, Bệ hạ cũng nên tuyển thêm người nhập cung, tranh thủ sớm ngày khai chi tán diệp.Thẩm Miên: Tân đại nhân, ông tỉnh táo một chút đi!Nếu không thì ông có thể xem qua tấu chương của Lưu đại nhân rồi hãy đứng cùng phe với ông ta chứ?!Sau Tân đại nhân, lại có vài vị quan viên lần lượt đứng ra, khẩn thiết thỉnh cầu Bệ hạ rộng rãi tuyển chọn tú nữ, sung túc hậu cung.Thẩm Miên ngồi ngay ngắn lại một chút, lấy từ trên án ra một bản tấu, trao cho Tiền công công đang đứng hầu bên cạnh.Nếu Bệ còn không tỏ thái độ, thì trông bộ dạng của Lục Chương hệt như sắp giết người đến nơi rồi."Lưu đại nhân đối với hậu cung của trẫm quả thật quan tâm lắm nhỉ."Đối diện với ánh mắt như cười như không của Hoàng Đế, Lưu đại nhân chợt cảm thấy có gì đó không đúng, sau cùng mới kịp phản ứng.Thẩm Miên liếc ông ta một cái, giọng nhạt nhẽo: "Lưu đại nhân chẳng những khổ tâm khuyên trẫm phải sung túc hậu cung, còn đặc biệt dâng lên danh sách tuyển tú. Nào, Tiền Dụng, đem tấu chương của Lưu đại nhân đọc cho chư vị cùng nghe.""Vừa hay, trẫm cũng muốn nghe thử, các ái khanh khác đối với đề nghị của Lưu đại nhân có cái nhìn ra sao."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store