ZingTruyen.Store

Nhất Quỷ, Nhì Ma, Thứ Ba... Là Cậu!

Chap 3: Cậu ở bên tớ là được

thaoyenchi1206

Ở trường THPT XXX , không ai là không biết đến Đăng và Đan – hay còn gọi thân mật là 2Đ. Một cặp đôi... à không, một đôi bạn thân đúng nghĩa từ thuở bé. Cả hai là bạn cùng xóm, cha mẹ cũng thân nhau, nhà lại sát vách, vậy nên tình bạn giữa họ đã được gắn kết từ khi còn rất nhỏ. Dù rằng, Đăng là con trai, còn Đan là con gái, nhưng họ chẳng hề có sự phân biệt. Đăng sinh trước Đan đúng ba tháng, nên cậu luôn xem mình như anh trai, suốt ngày chăm sóc, bảo vệ và... cà khịa cô nàng.

Cả hai cùng đi học, cùng ăn sáng, cùng đi về. Nhưng có một vấn đề: Đăng học 11A3, còn Đan lại ở 11A1. Mặc dù cách lớp có chút xa, nhưng cả hai vẫn giữ thói quen gặp nhau vào giờ nghỉ, khi tan học, hoặc khi về nhà. Bọn họ như hình với bóng, không bao giờ thiếu nhau.

Đăng thường xuyên qua nhà Đan chơi, vì cả hai đã quen nhau từ nhỏ đến mức nhà của nhau như chính nhà mình. Chuyện qua lại, ăn uống, học hành đều không có gì phải ngần ngại. Bố mẹ của Đăng và Đan thân thiết, cứ như một gia đình lớn. Cả hai gọi cha mẹ đối phương là "cha mẹ", lúc nào cũng thoải mái như thể là người thân ruột thịt.

Chiều hôm đó, Đăng qua nhà Đan chơi như mọi ngày. Cậu nằm dài trên sàn phòng Đan, tay cầm ly trà sữa và chiếc bút bi vẽ vời trên giấy. Đan thì lại có vẻ hồi hộp, tay cứ xoay xoay cái ống hút như thể đang bối rối chuyện gì đó.

"Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp!"

Đăng lười biếng đáp: "Chuyện gì? Đừng có bảo là thiếu tiền ăn vặt nha?"

Đan bặm môi, hít một hơi sâu rồi nói nhanh như sợ mình không dám nói lại:

"Tớ thích Minh."

Rắc

Chiếc bút trong tay Đăng... gãy đôi.

Trong một khoảnh khắc, cậu tưởng như mình nghe nhầm. Minh? Minh lớp trưởng lớp cậu á? Cậu ấy chững chạc, giỏi giang, gương mẫu – chuẩn hình mẫu con trai mà các bạn gái thích. Nhưng quan trọng nhất là... Đan thích Minh?

Đăng cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tại sao tim mình lại nhói lên thế này?

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này trước đây. Chưa bao giờ. Đối với cậu, Đan là bạn thân, là người mà cậu cãi nhau mỗi ngày, là cô bé mít ướt mà cậu từng dắt đi học thuở nhỏ. Vậy tại sao khi nghe Đan thích Minh, cậu lại thấy khó chịu?

"À, chắc là mình không quen thôi." Đăng tự nhủ.

Nhưng cái cảm giác ghen ghét đang dâng lên trong lòng... cậu không thể kiểm soát nổi.

"Cậu giúp tớ nha? Cậu thân với Minh mà!"

Đăng nhìn ánh mắt háo hức của Đan, tự nhiên thấy bất lực, trước giờ cậu luôn trêu chọc nhưng chưa bao giờ từ chối một yêu cầu nào của Đan. Nhưng cậu lại không muốn thấy cô vui vẻ vì một thằng con trai khác. Nhưng rồi, cậu vẫn gượng cười:

"Ừ... Tớ giúp."

.....

Từ hôm đó, Đăng cố gắng giúp Đan tiếp cận Minh. Cậu rủ Minh đi ngang qua lớp Đan, giả vờ nhắc đến tên cô ấy trong mấy câu chuyện vu vơ. Cậu thậm chí còn nhắn tin hỏi dò giúp cô nàng.

Nhưng lạ lắm...

Mỗi lần thấy Đan cười khi Minh xuất hiện, cậu lại thấy tâm trạng đi xuống.

Mỗi lần thấy Đan bẽn lẽn khi nghe Minh khen mình dễ thương, cậu lại thấy bực bội vô cớ.

Mỗi lần Đan nhắn tin liên tục hỏi về Minh, cậu chỉ muốn nhắn lại: "Quên cậu ta đi, nhìn tớ này."

Nhưng cậu không dám.

Rồi một ngày, cậu phát hiện ra Minh... đã thích Vy.

Lúc nghe Minh nói ra điều đó, Đăng chỉ biết đứng đờ ra, rồi bật cười một cách khó hiểu.

Nhưng bây giờ, cậu phải đối mặt với chuyện khó khăn hơn: Nói với Đan như thế nào?

Cậu không muốn Đan buồn. Nhưng nếu Đan không còn thích Minh nữa, thì liệu cô ấy có bắt đầu nhìn thấy cậu không?

Nhưng rồi, cậu lại đấu tranh tư tưởng. Nếu Đan thực sự nhìn thấy cậu... liệu tình bạn đẹp này có kết thúc không? Nếu Đan biết cậu có tình cảm với cô ấy, liệu cô ấy có tránh xa cậu không? Vì trong lòng Đăng, từ trước đến nay, Đan luôn là người quan trọng nhất.

Cậu không muốn mất cô ấy. Nhưng cậu cũng không chắc... mình có thể tiếp tục làm bạn thân như thế này mãi không?

Hôm sau, Đăng lại qua nhà Đan. Nhưng lần này, cậu không còn thoải mái như mọi khi nữa.

Đan ngồi trên giường, ôm gối, vẻ mặt lo lắng.

"Sao thế? Cậu có tin gì của Minh à?"

Đăng nhìn cô một lúc lâu, rồi hít một hơi thật sâu. Cậu nói chậm rãi, như thể từng từ đều rất khó khăn để thốt ra:

"Minh thích Vy."

Đan sững lại. Trái tim cô khẽ rung lên, nhưng không phải vì đau lòng... mà vì một cảm giác khác. Đan khẽ đáp:

"À... vậy sao?"

Lúc đó, chính Đan cũng ngỡ ngàng. Tại sao cô không đau lòng? Lẽ ra cô nên buồn lắm chứ? Nhưng không, trong lòng cô chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm khó hiểu.

Chỉ khi đó, Đan mới nhận ra... cô chưa từng thực sự thích Minh.

Thứ cảm giác bồi hồi mà cô nghĩ là thích, có lẽ chỉ là sự ngưỡng mộ.

Cô đang cố giấu đi nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc ấy...

Đăng giơ tay lên, định xoa đầu cô như mọi khi.

Và ngay khoảnh khắc đó, Đan cũng ngước lên...

Môi chạm môi.

Thế giới như ngừng lại.

Hai người đều sững sờ. Hơi thở nghẹn lại. Cả căn phòng dường như rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Tim Đăng đập mạnh đến mức cậu sợ rằng Đan có thể nghe thấy. Còn Đan... chỉ có thể ngồi bất động, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Một giây. Hai giây. Ba giây...

Cả hai vội vàng tách ra, mặt đỏ bừng.

Không ai nói một lời nào. Và rồi, như một phản xạ, Đăng đứng bật dậy, lúng túng nói một câu vô nghĩa rồi chạy thẳng về nhà.

Còn Đan... tim cô vẫn đang đập loạn.

Cô biết rồi. Cô không hề thích Minh nữa.

Sâu bên trong, cô thích Đăng nhưng vẫn luôn lừa dối bản thân vì sợ tình bạn thật đẹp này sẽ không còn như trước.

Đăng trở về nhà trong một trạng thái không thể tả được. Cả ngày hôm đó, cậu không thể dừng lại những suy nghĩ loạn xạ trong đầu. Cái cảm giác mà cậu tưởng chừng đã quen thuộc với Đan, giờ lại khiến cậu không thể bình tĩnh. Cả buổi tối, cậu chỉ ngồi lặng yên trong phòng, mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà, lòng thầm hỏi bản thân: "Mình có thích Đan không?"

Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại như một cái máy, và mỗi lần cậu tự hỏi, câu trả lời càng rõ ràng hơn: "Có."

Cậu đã thích Đan từ bao giờ? Cậu không thể nhớ rõ. Nhưng chắc chắn là từ lâu rồi. Là khi họ còn bé, cậu đã luôn tự giác bảo vệ cô, và sau này, khi họ trưởng thành, cậu vẫn luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô ấy. Chỉ là, cậu không nhận ra cảm giác ấy đã trở thành tình yêu lúc nào.

Đêm đó, Đăng không ngủ được, và tất nhiên, khi trời sáng, cậu lại đến nhà Đan. Nhưng lần này, không giống như những lần trước khi cậu thoải mái bước vào nhà cô, lần này... cậu có cảm giác hơi lạ. Cái cảm giác này, không biết là ngượng ngùng hay là một sự lo lắng không tên. Nhưng cậu vẫn quyết định đến, bởi vì cậu phải làm rõ mọi thứ trong lòng mình.

Đan cũng không thể ngủ được, nhưng là vì một lý do hoàn toàn khác. Cô ngồi trên giường, trong im lặng của căn phòng, tự hỏi mình: "Mình thích Đăng thật rồi sao?"

Sau cái hôn đó, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Đan không còn chắc chắn về tình cảm của mình nữa. Cô nhận ra rằng, có lẽ cảm giác bồi hồi và lo lắng về Minh chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô bé thích người con trai lớp trưởng mẫu mực. Nhưng cái cảm giác tim đập loạn nhịp mỗi lần nghĩ về Đăng, mỗi lần nghĩ về nụ hôn bất ngờ ấy, lại là điều mà cô chưa từng trải qua.

Cô mỉm cười một mình, nhưng lại không dám thừa nhận với bản thân rằng mình đã thích Đăng từ lâu. Đan vẫn luôn cho rằng tình bạn của cô và Đăng là thứ vững chắc nhất, và điều này... sẽ không thay đổi. Nhưng giờ thì... mọi thứ đã khác.

Sau cái hôn không thể quên trong căn phòng của Đan, cả hai đều giữ im lặng. Dường như có một thứ gì đó không thể giải thích được đã thay đổi giữa họ. Họ bắt đầu tránh mặt nhau.

Mỗi khi gặp nhau ở trường, Đan và Đăng chỉ trao đổi vài câu xã giao, nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt nhau. Cảm giác ngại ngùng bao trùm, như thể mọi thứ xung quanh họ đều trở nên kỳ lạ và lúng túng.

Một buổi chiều, khi Đan đang ở lớp học thêm, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ.

"Con à , bố mẹ Đăng và chúng ta đi du lịch vài hôm. Nhưng quên lấy chìa khóa nhà con rồi, con sang nhà Đăng ở đi, đừng lo gì hết nhé."

Đan giật mình, đầu óc quay cuồng một lúc, nhưng cô cũng không dám từ chối. 

Vừa đến nhà Đăng, Đan lập tức nhận ra không khí trong nhà có gì đó khác lạ. Mọi thứ đều yên ắng, trầm lắng đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình. Đăng thì đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bất an.

"Cậu đến rồi à? Mình có chuẩn bị một ít đồ ăn, cậu ăn nhé." Đăng cố gắng cười, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh, như thể đang không biết phải nói gì.

"Mẹ mình gọi, bảo qua đây ở vài ngày." Đan mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.

"Cũng tốt thôi, đỡ buồn." Đăng đáp, rồi lặng lẽ đứng dậy, cầm chìa khóa phòng mình. "Cậu mệt thì lên phòng nghỉ đi, mình lấy thêm nước cho cậu nhé?"

Đan ngập ngừng bước lên cầu thang. Phòng Đăng vẫn như trước, có điều hòa mát lạnh, khác hẳn phòng cô. Trong cái nóng mùa hè oi ả này, việc được nằm trong một phòng thoải mái như vậy quả thực là điều đáng mừng. Cô định mở cửa vào phòng nhưng rồi lại quay lại nhìn Đăng chợt nhớ bố mẹ Đăng đã khóa cửa phòng ngủ, đôi mắt như chứa đầy một câu hỏi chưa nói ra.

"Cậu có muốn... ở chung không?" Đan bất ngờ lên tiếng, nhưng ngay khi vừa nói xong, mặt cô lập tức đỏ bừng vì sự ngượng ngùng.

Đăng cũng đứng sững lại, rồi quay mặt đi, mắt nhìn xuống sàn. 

"À phòng bố mẹ cậu đã khóa rồi mà, tụi mình là bạn thân từ nhỏ, không sao đâu"

Cả hai đứng nhìn nhau, rồi sự im lặng ngập tràn căn phòng. Đan ngồi xuống giường, còn Đăng ngồi xuống cạnh bàn. Cảm giác này thật khó diễn tả, giống như cả hai đều đang chờ đợi một ai đó lên tiếng, nhưng lại sợ rằng lời nói sẽ làm mọi thứ trở nên rối rắm hơn. 

Thế rồi, không ai bảo ai, cả hai lại nằm xuống giường, hơi thở của nhau nghe rõ mồn một. Không gian không còn lạnh lẽo nữa, nhưng lại tràn đầy sự bối rối.

"Cậu có nghĩ là chúng ta sẽ mãi như thế này không?" Đan phá vỡ sự im lặng. Câu hỏi của cô nhẹ như một hơi thở, nhưng lại đủ sức khiến không gian giữa họ trở nên dày đặc.

Đăng hơi ngừng lại, nhìn vào đôi mắt Đan. Anh không thể nói được gì, vì trái tim anh đang đập quá mạnh.

"Tớ không biết nữa." Đăng lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng có lẽ... Tớ không thể làm ngơ nữa rồi."

Đan quay lại, ánh mắt họ lướt qua nhau. Lần này, không ai tránh né, không ai lẩn tránh. Đan cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ của Đăng. Cảm giác bối rối trong lòng cô dần tan biến. Một thứ gì đó ấm áp, dịu dàng và cũng đầy mãnh liệt đang lớn dần lên trong trái tim cô.

Đăng im lặng một lúc, nhưng rồi anh chậm rãi nắm lấy tay Đan, như một cách để trả lời. Không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần một cái nắm tay như vậy cũng đủ khiến Đan cảm thấy lòng mình ấm áp và vững vàng hơn bao giờ hết.

Cảm giác ấy không giống với những lần trước, khi họ chỉ là bạn thân. Giờ đây, Đan có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong mối quan hệ này. Không còn là sự ngại ngùng của những ngày trước, mà là một sự chân thành, một tình cảm mới nảy sinh mà cả hai không thể phủ nhận.

Đêm đó, cả hai ngủ một giấc thật say, trong một không gian tràn ngập sự bình yên và ấm áp. Đan cảm nhận từng nhịp thở của Đăng, cái cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ trải qua trước đây. Cô biết, dù mọi thứ ngoài kia có thay đổi, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, Đan thức dậy trước, nhìn vào Đăng đang còn say giấc. Cô khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vén tóc của anh ra sau tai, cảm nhận từng hơi thở của anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô không thấy sự bối rối hay ngại ngùng khi ở gần người khác phái. Cô cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

Đăng tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Đan, trái tim anh lại đập loạn nhịp. "Chào buổi sáng, Đan," anh nói, giọng khàn khàn sau một đêm ngủ say.

"Chào buổi sáng," Đan trả lời, giọng nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả tình cảm sâu sắc mà cô chưa bao giờ dám thừa nhận.

Đăng ngồi dậy, và ngay lập tức, cả hai nhìn nhau, như thể không cần phải nói gì nữa. Tất cả những gì họ cần là một cái nhìn, một cái nắm tay, và một trái tim đồng điệu.

"Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, đúng không? Nếu như có chuyện gì xảy ra thì cũng ta vẫn là bạn thân đúng không" Đan hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy quyết tâm.

"Ừ, đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau" Đăng đáp, rồi anh nắm tay cô, siết chặt.

Ngày hôm đó, không có lời tỏ tình ầm ĩ, không có những lời hứa hẹn hoa mỹ. Chỉ có hai người, đứng bên nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách mà cuộc sống sẽ mang lại.

Và như thế, một tình yêu nhỏ nhưng đầy ấm áp đã nở rộ. Từ sự ngượng ngùng, từ những lời nói chưa kịp thốt ra, họ đã tìm thấy một nửa còn lại của mình. Và mọi thứ sẽ bắt đầu từ đây...




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store