Nhat Lo So Nghieu Truyen
Tôi là Kiều Sở Sinh, cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát Tô Giới. Tôi yêu một người, cậu ấy trẻ con, là một kẻ ham tiền đích thực, thích ngủ, không thích bị ràng buộc, thích tự do, những điều đó không ngăn cản tình yêu của tôi với cậu ấy. Tất cả đều đáng giá, vì cậu ấy đã nói: "Kiều Sở Sinh, tôi muốn mang đến cho anh một mái ấm." Những ân hận mà tôi để lại trong thời đại này, thật sự có người cố gắng lấp đầy chúng.
Tôi là Lộ Nghiêu, thám tử của cảnh sát trưởng Kiều Sở Sinh của Sở cảnh sát Tô Giới. Trước khi gặp Kiều Sở Sinh, tôi chỉ có ấn tượng nhạt nhẽo về thành phố Thượng Hải này. Nếu trước khi gặp anh ấy, chị tôi bảo tôi rời khỏi đây, tôi có lẽ sẽ rất sẵn lòng. Nhưng tiếc rằng, tôi đã gặp một người rất ấm áp trong thành phố lạnh lẽo này. Thật không dễ gì để gặp một người không làm phiền mình, tôi rất trân trọng. Tôi muốn kéo dài thời hạn trân trọng này, mười nghìn năm. Kiều Sở Sinh, nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn yêu anh.
—--------------------
"Wow, giường của tao, nhớ mày muốn chết rồi." Lộ Nghiêu vừa vào phòng liền nhảy lên giường của mình, căn phòng thật sự không thay đổi chút nào, cứ như thời gian cậu rời đi mấy tháng qua chỉ như một giấc mơ. Cậu vẫn là thám tử của Kiều Sở Sinh, và Kiều Sở Sinh vẫn ở bên cạnh cậu.
"Thế nào, thấy tôi đối xử với cậu tốt chưa." Kiều Sở Sinh ngồi ở mép giường, chống hai tay sau lưng, nhìn lên trần nhà nói.
"Ừ, vậy mấy ngày nay, anh ngủ ở đâu?"
"Giường của cậu."
"Ha?!" Lộ Nghiêu lật ngửa lên
"Có chuyện gì sao, chẳng lẽ tôi ngủ ở phòng của Ấu Ninh?" Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu
"Không, không phải." Lộ Nghiêu nói lắp bắp, "Vậy hôm nay, chúng ta phải làm sao?"
Kiều Sở Sinh nhìn cậu, cười: "Nếu Lộ thám tử không đành lòng chia tay giường của mình, thì cậu chịu khó chen chúc một giường với tôi, thế nào?" Lộ Nghiêu nhìn Kiều Sở Sinh một cách ngơ ngác. Ngủ chung một giường? Tiến triển thế này hơi nhanh, cậu phải suy nghĩ một chút.
"Tôi đùa thôi, tôi sẽ dọn phòng của Ấu Ninh, tôi sẽ ngủ ở đó."
"Này, không cần, căn nhà này anh đã mua lại, mấy ngày qua anh cũng đã ngủ ở đây, tôi không có lí do để độc chiếm cái giường này."
"Vậy chúng ta làm sao?"
Lộ Nghiêu cắn cắn môi, nhìn hắn, do dự nói: "Vậy thì, Kiều tứ gia, chịu khó một chút, ngủ cùng giường với tôi?"
Cảm thấy ánh mắt Kiều Sở Sinh nhìn chằm chằm vào mình không nói lời, cậu nhanh chóng nói thêm: "Tôi thực sự không ngủ được chỗ lạ, tôi phải ngủ trên giường của mình."
"Được rồi, tôi nghĩ không sao đâu. Dọn dẹp một chút đã, cũng không còn sớm nữa."
Hai người đã quyết định vui vẻ như vậy. Cho đến lúc đi ngủ, họ mới ngượng ngùng phát hiện, chỉ có một chiếc chăn ở đây.
"Chị chủ nhà không cho thêm một bộ chăn cho phòng này sao?"
"Xin lỗi, tôi đã mua căn nhà này nên họ không chịu trách nhiệm quản lý đồ đạc trong nhà nữa."
"Ồ, vậy à."
Kiều Sở Sinh xoa đầu mệt mỏi: "Khi tôi vào, tôi đã mang theo một cái chăn, hôm nay việc xảy ra đột ngột, không kịp chuẩn bị cho cậu. Lỗi của tôi."
"Không sao, mai tôi sẽ tự mua ra ngoài mua, nhưng đêm nay............chúng ta... dùng chung chăn?"
Kiều Sở Sinh do dự một chút, vẻ mặt rõ ràng chưa nghĩ đến tình huống này, tâm lý chưa ổn định. Dĩ nhiên, việc ngủ chung giường với người mình thích đã đủ thú vị rồi, còn dùng chung một cái chăn, liệu có thể kiềm chế được không!
"Lão Kiều? Lão Kiều?" Lộ Nghiêu xua xua tay, "Vậy tốt nhất tôi nên đi ở khách sạn thôi."
"Không cần, không sao, dùng chung một cái chăn thôi mà, mai tôi mua cái mới cho cậu." Đêm khuya, hai người đắp chung một tấm chăn, nằm thẳng bất động, như hai thân thể cứng ngắc. Kiều Sở Sinh nhắm mắt, bất động, dường như đã ngủ say, trong khi đó Lộ Nghiêu vẫn mở to mắt, không chút buồn ngủ."Lão Kiều, lão Kiều?" Lộ Nghiêu thử gọi Kiều Sở Sinh hai tiếng nhưng không nhận được phản hồi. "Ngủ nhanh thế à?" Lộ Nghiêu nhếch môi. Thực ra Kiều Sở Sinh chưa ngủ, hắn nghe thấy tiếng gọi của Lộ Nghiêu, chỉ là hắn chưa sẵn sàng tinh thần, nên không đáp lại. Khi hắn đã sẵn sàng tinh thần chuẩn bị nói thì nghe thấy tiếng của Lộ Nghiêu bên cạnh lẩm bẩm: "Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ làm việc chăm chỉ, cho anh một mái ấm, hóa ra trước tiên lại là anh cho tôi một mái nhà." Kiều Sở Sinh sửng sốt... một ngôi nhà?
"Khi mọi chuyện xong xuôi, tôi đầu tư vào cổ phiếu và kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó tôi chọn một nơi có phong thủy tốt và mua một mảnh đất. Tôi đang xây một ngôi nhà có sân, chúng ta có thể ngồi trong sân. Trồng hoa quả, rau củ. Nếu anh cảm thấy hai người quá nhàm chán thì có thể nuôi một con mèo, không được nuôi chó. Tôi sợ chó lắm....." vừa nói cậu vừa buồn ngủ, giọng nói nhỏ dần: "Xây nhà xong, tôi còn có việc rất quan trọng phải làm..." Vừa nói xong, Kiều Sở Sinh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của Lộ Nghiêu bên tai mình.
"Ngủ nhanh thế, còn chưa kể chuyện xong, tôi đang rất vui khi nghe những gì cậu vừa nói. Muốn cho tôi............một mái nhà?" Kiều Sở Sinh thở dài, và sau đó lại tự hỏi "Ngôi nhà mà cậu nói, có phải là ngôi nhà mà tôi đang nghĩ không?" Hắn quay đầu nhìn Lộ Nghiêu đang ngủ say, mỉm cười: "Cảm ơn cậu, Lộ Nghiêu, ngủ ngon."
Tôi là Lộ Nghiêu, thám tử của cảnh sát trưởng Kiều Sở Sinh của Sở cảnh sát Tô Giới. Trước khi gặp Kiều Sở Sinh, tôi chỉ có ấn tượng nhạt nhẽo về thành phố Thượng Hải này. Nếu trước khi gặp anh ấy, chị tôi bảo tôi rời khỏi đây, tôi có lẽ sẽ rất sẵn lòng. Nhưng tiếc rằng, tôi đã gặp một người rất ấm áp trong thành phố lạnh lẽo này. Thật không dễ gì để gặp một người không làm phiền mình, tôi rất trân trọng. Tôi muốn kéo dài thời hạn trân trọng này, mười nghìn năm. Kiều Sở Sinh, nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn yêu anh.
—--------------------
"Wow, giường của tao, nhớ mày muốn chết rồi." Lộ Nghiêu vừa vào phòng liền nhảy lên giường của mình, căn phòng thật sự không thay đổi chút nào, cứ như thời gian cậu rời đi mấy tháng qua chỉ như một giấc mơ. Cậu vẫn là thám tử của Kiều Sở Sinh, và Kiều Sở Sinh vẫn ở bên cạnh cậu.
"Thế nào, thấy tôi đối xử với cậu tốt chưa." Kiều Sở Sinh ngồi ở mép giường, chống hai tay sau lưng, nhìn lên trần nhà nói.
"Ừ, vậy mấy ngày nay, anh ngủ ở đâu?"
"Giường của cậu."
"Ha?!" Lộ Nghiêu lật ngửa lên
"Có chuyện gì sao, chẳng lẽ tôi ngủ ở phòng của Ấu Ninh?" Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu
"Không, không phải." Lộ Nghiêu nói lắp bắp, "Vậy hôm nay, chúng ta phải làm sao?"
Kiều Sở Sinh nhìn cậu, cười: "Nếu Lộ thám tử không đành lòng chia tay giường của mình, thì cậu chịu khó chen chúc một giường với tôi, thế nào?" Lộ Nghiêu nhìn Kiều Sở Sinh một cách ngơ ngác. Ngủ chung một giường? Tiến triển thế này hơi nhanh, cậu phải suy nghĩ một chút.
"Tôi đùa thôi, tôi sẽ dọn phòng của Ấu Ninh, tôi sẽ ngủ ở đó."
"Này, không cần, căn nhà này anh đã mua lại, mấy ngày qua anh cũng đã ngủ ở đây, tôi không có lí do để độc chiếm cái giường này."
"Vậy chúng ta làm sao?"
Lộ Nghiêu cắn cắn môi, nhìn hắn, do dự nói: "Vậy thì, Kiều tứ gia, chịu khó một chút, ngủ cùng giường với tôi?"
Cảm thấy ánh mắt Kiều Sở Sinh nhìn chằm chằm vào mình không nói lời, cậu nhanh chóng nói thêm: "Tôi thực sự không ngủ được chỗ lạ, tôi phải ngủ trên giường của mình."
"Được rồi, tôi nghĩ không sao đâu. Dọn dẹp một chút đã, cũng không còn sớm nữa."
Hai người đã quyết định vui vẻ như vậy. Cho đến lúc đi ngủ, họ mới ngượng ngùng phát hiện, chỉ có một chiếc chăn ở đây.
"Chị chủ nhà không cho thêm một bộ chăn cho phòng này sao?"
"Xin lỗi, tôi đã mua căn nhà này nên họ không chịu trách nhiệm quản lý đồ đạc trong nhà nữa."
"Ồ, vậy à."
Kiều Sở Sinh xoa đầu mệt mỏi: "Khi tôi vào, tôi đã mang theo một cái chăn, hôm nay việc xảy ra đột ngột, không kịp chuẩn bị cho cậu. Lỗi của tôi."
"Không sao, mai tôi sẽ tự mua ra ngoài mua, nhưng đêm nay............chúng ta... dùng chung chăn?"
Kiều Sở Sinh do dự một chút, vẻ mặt rõ ràng chưa nghĩ đến tình huống này, tâm lý chưa ổn định. Dĩ nhiên, việc ngủ chung giường với người mình thích đã đủ thú vị rồi, còn dùng chung một cái chăn, liệu có thể kiềm chế được không!
"Lão Kiều? Lão Kiều?" Lộ Nghiêu xua xua tay, "Vậy tốt nhất tôi nên đi ở khách sạn thôi."
"Không cần, không sao, dùng chung một cái chăn thôi mà, mai tôi mua cái mới cho cậu." Đêm khuya, hai người đắp chung một tấm chăn, nằm thẳng bất động, như hai thân thể cứng ngắc. Kiều Sở Sinh nhắm mắt, bất động, dường như đã ngủ say, trong khi đó Lộ Nghiêu vẫn mở to mắt, không chút buồn ngủ."Lão Kiều, lão Kiều?" Lộ Nghiêu thử gọi Kiều Sở Sinh hai tiếng nhưng không nhận được phản hồi. "Ngủ nhanh thế à?" Lộ Nghiêu nhếch môi. Thực ra Kiều Sở Sinh chưa ngủ, hắn nghe thấy tiếng gọi của Lộ Nghiêu, chỉ là hắn chưa sẵn sàng tinh thần, nên không đáp lại. Khi hắn đã sẵn sàng tinh thần chuẩn bị nói thì nghe thấy tiếng của Lộ Nghiêu bên cạnh lẩm bẩm: "Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ làm việc chăm chỉ, cho anh một mái ấm, hóa ra trước tiên lại là anh cho tôi một mái nhà." Kiều Sở Sinh sửng sốt... một ngôi nhà?
"Khi mọi chuyện xong xuôi, tôi đầu tư vào cổ phiếu và kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó tôi chọn một nơi có phong thủy tốt và mua một mảnh đất. Tôi đang xây một ngôi nhà có sân, chúng ta có thể ngồi trong sân. Trồng hoa quả, rau củ. Nếu anh cảm thấy hai người quá nhàm chán thì có thể nuôi một con mèo, không được nuôi chó. Tôi sợ chó lắm....." vừa nói cậu vừa buồn ngủ, giọng nói nhỏ dần: "Xây nhà xong, tôi còn có việc rất quan trọng phải làm..." Vừa nói xong, Kiều Sở Sinh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của Lộ Nghiêu bên tai mình.
"Ngủ nhanh thế, còn chưa kể chuyện xong, tôi đang rất vui khi nghe những gì cậu vừa nói. Muốn cho tôi............một mái nhà?" Kiều Sở Sinh thở dài, và sau đó lại tự hỏi "Ngôi nhà mà cậu nói, có phải là ngôi nhà mà tôi đang nghĩ không?" Hắn quay đầu nhìn Lộ Nghiêu đang ngủ say, mỉm cười: "Cảm ơn cậu, Lộ Nghiêu, ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store