Nha Thoi Mien Ta Ac Tap 3
Nghe xong đoạn hồi ức của Phó Dật Thông, La Phi hỏi: "Vì vậy mà từ đầu chí cuối anh không nhìn thấy mặt của anh ta.""Đúng vậy.""Diễn biến sau đó ở công trường đều là do anh ta sắp đặt cả?""Phải."Thân thủ giỏi, túc trí đa mưu, lại còn có thể sửa được dấu vân tay thu thập được trong hồ so của cảnh sát, người này rút cục từ đâu ra? Theo như lời của Phó Dật Thông, người đó ít nhất đã giết hai mạng người. Cho dù động cơ gây án của anh ta là gì thì đó cũng là một tội phạm vô cùng nguy hiểm.Ngoài ra, còn có một mạng người phần nhiều cũng phải tính lên đầu người đó."Cái người bị tảng đá đối trọng đè chết đó...", La Phi hỏi, "anh có biết là ai không?"Phó Dật Thông nhìn La Phi hơi mỉm cười rồi đáp: "Anh biết đấy.""Sao cơ?""Anh ta cầu xin được chết, hơn nữa không muốn để lại xác. Bị đè nát như tương là việc mà anh ta mong muốn."La Phi chợt nhớ đến một người, buột miệng hỏi: "Là Dương Hưng Xuân?"Phó Dật Thông gật đầu.Dương Hưng Xuân đã chết bằng cách đó, anh ta sẽ trở thành người đang chạy trốn mãi mãi không quy án, Lưu Ninh Ninh cũng mãi mãi sẽ không bị làm phiền."Anh Dương...," La Phi lộ vẻ buồn thương, "như thế có đáng không?""Khi việc che chở trở thành một trách nhiệm thì cho dù có phải trả giá nhiều hơn nữa cũng sẽ cam tâm tình nguyện." Khi Phó Dật Thông nói ra những lời này, giọng toát lên vẻ tán thưởng buồn bã.La Phi thở dài. Anh biết Dương Hưng Xuân chắc chắn còn có chuyện muốn giấu anh, nhưng đáng tiếc là không còn cách nào để tìm và hỏi cho ra. Sau một hồi im lặng, La Phi tiếp tục hỏi Phó Dật Thông: "Hồ Phán Phán rút cuộc đối với anh là như thế nào?""Hồ Phán Phán không phải là con đẻ của Hồ Đại Dũng, hồi trước mẹ của cô ta đã có quan hệ bất chính và có thai cô ta. Để trả thù, Hồ Đại Dũng đã thực hiện xâm hại tình dục đối với Hồ Phán Phán, hai mẹ con họ vừa không thể báo cảnh sát lại vừa không dám phản kháng. Sau đó, Hồ Phán Phán gặp một chàng trai và đối xử với cậu ta rất tốt. Nhưng trong lòng Hồ Phán Phán luôn có ám ảnh nên không dám đón nhận tình cảm đó. Hôm đó, tôi gặp Hồ Phán Phán trong quán cafe, tôi đã nhìn được tâm sự nặng nề trong lòng cô ấy. Thế là tôi đã thôi miên cô ấy ở trong công viên, khép kín những ký ức đau khổ đó lại. Sau đó, Hồ Phán Phán đã đi theo cậu con trai kia. Vì sợ tiếp tục bị Hồ Đại Dũng quấy nhiễu nên tôi không dám nói ra chuyện Hồ Phán Phán đi đâu.""Chuyện Hồ Đại Dũng...", La Phi lắc đầu, "Tại sao lại không báo cảnh sát?""Anh tưởng rằng cảnh sát sẽ giải quyết được mọi vấn đề sao?" Phó Dật Thông nhìn La Phi bằng ánh mắt châm biếm, "Các anh có thể bắt Hồ Đại Dũng, nhưng Hồ Phán Phán sẽ phải làm thế nào? Chuyện này lan ra thì cả đời cô ấy sẽ bị hủy hoại."Xét từ góc độ này thì cách thức giải quyết của đối phương đúng là có tình người. La Phi nhìn Phó Dật Thông, hỏi tiếp: "Tại sao anh lại không thôi miên Lương Âm?""Ý anh muốn nói là tạo ra một trở ngại cho ký ức của cô ấy?""Phải. để cho cô ấy quên đi chuyện đáng sợ đó chẳng phải là sẽ xong ư, tại sao lại phải tốn nhiều công sức như vậy?""Nếu cô ấy quên đoạn ký ức đó...", Phó Dật Thông nói với vẻ trịnh trọng, "thì mẹ của tôi sẽ chết thực sự.""Đúng vậy...", La Phi hiểu tâm trạng của đối phương, "Vậy sau này anh định ra sao?""Thay một thân phận khác, đầu tiên là đi chu du một chuyến. Lương Âm đã lớn, hơn nữa lại có một chàng trai khác chăm sóc cho, đã đến lúc tôi buông tay rồi."Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Phó Dật Thông vẫn toát ra vẻ lưu luyến."Nhưng như thế thì trong lòng Lương Âm, anh mãi mãi là cái người mà cô ấy căm hận kia." La Phi thấy đôi chút bất bình thay cho đối phương.Phó Dật Thông mỉm cười đáp: "Như thế là tốt nhất, tôi không muốn làm cho cô ấy có cảm giác mắc nợ tôi. Bao nhiêu năm qua tôi luôn giấu thân phận của mình cũng là vì mục đích đó."Đây chính là sự cho đi vô tư thật sự, ngay từ đầu đã không mong bất cứ một sự báo đáp nào. để làm cho đối phương không cảm thấy gánh nặng tâm lý, thà rằng khiến cho mình trở thành người mà đối phương căm hận nhất."Vậy còn trong lòng anh thì sao?" La Phi lại hỏi, "Rút cuộc thì cô ấy có vị trí như thế nào?""Nên hình dung như thế nào nhỉ?" Phó Dật Thông trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nói: "Có lúc giống như mẹ, có lúc giống như người yêu, có lúc giống như cô em gái, có lúc lại giống như một người đàn bà.""Vậy thì, tôi xin thay mặt cô ấy cảm ơn anh." La Phi nói bằng giọng thành thật.Phó Dật Thông đáp: "Tôi cũng xin thay mặt cô ấy cảm ơn anh.""Cảm ơn tôi?" La Phi hơi ngạc nhiên, "Cảm ơn tôi vì cái gì?""Anh đồng ý không làm phiền cô ấy.""Đúng vậy." Mặc dù La Phi đã nhìn thấy rõ sự thật, nhưng đúng là đã không để cho Lương Âm biết sự thật đó.Phó Dật Thông lại nói: "Tôi có thể báo đáp lại cho anh một phần.""Thật à?" La Phi nhìn đối phương với vỏ hứng thú, "Báo đáp như thế nào?"Phó Dật Thông nhìn lại La Phi, một lát sau chậm rãi nói: "Trong lòng anh có một bí mật, bí mật đó làm anh thấy sợ."La Phi giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Anh đã biết rồi?"Phó Dật Thông không trả lời thẳng, anh ta khẽ mỉm cười, đáp: "Thực ra, điều khiến anh thấy sợ không phải là bóng đen đó mà là bản tính của anh."Mặt La Phi biến sắc, một hồi lâu mới trấn tĩnh lại, anh hỏi lại một cách vô thức: "Vậy, tôi phải làm gì?"Phó Dật Thông ghé sát tai La Phi khẽ nói một câu gì đó. Mắt của La Phi sáng bừng lên theo.Phó Dật Thông đứng dậy vươn vai, sau đó cúi xuống hỏi La Phi: "Anh còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn thì tôi đi đây."La Phi vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên dường như không nghe thấy.Thế là Phó Dật Thông tự động rời đi, đi được chừng hơn chục bước, đột nhiên anh ta dừng lại, quay đầu hỏi La Phi: "Cô bé đó, Lưu Ninh Ninh..."Cuối cùng La Phi cũng sực tỉnh, anh ngẩng đầu lên hỏi lại: "Sao cơ?""Muốn khắc phục được chứng hoảng sợ không gian khép kín của cô bé ấy, thực ra rất đơn giản: chỉ cần chuẩn bị đủ đồ ăn cho cô ấy trong phòng là được."La Phi ngây người. Đồ ăn? Đột nhiên anh nảy ra một số liên tưởng."Khoan đã, ý của anh là....", La Phi bất giác đứng lên định đuổi theo đối phương.Phó Dật Thông giơ tay đẩy về phía sau, ra hiệu dừng bước, "Anh đừng đi theo tôi nữa." Anh ta ngừng một chút fôi nói tiếp: "Anh biết không? Tôi là người có ơn nhất định báo đáp. Dương Hưng Xuân đã giúp tôi một việc thì tôi cũng sẽ giúp lại anh ta một việc."La Phi chau mày hỏi: "Là gì?""Tôi tạo ra một trở ngại ký ức cho Lưu Ninh Ninh, ngoài tôi ra không có ai mở được ký ức của cô bé đó." Phó Dật Thông ném lại câu nói cuối cùng xong thì rảo bước bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store