ZingTruyen.Store

Nguyet Ke

Buổi chiều hôm đó, mưa không lớn, chỉ đủ làm gió se lại, và lòng người cũng lạnh theo. Dương đến tìm Ninh trong thư phòng, lúc ấy hắn đang ngồi đọc sách. Dương đứng ở cửa, nhìn tấm lưng thắng tắp kia, trong lòng dậy lên ngổn ngang điều muốn nói. Nhưng cuối cùng y chỉ khẽ cất tiếng:

– Đại nhân bận rộn chuẩn bị đại hôn... chẳng biết có nhớ đến người trong phủ này nữa không?

Ninh thoáng khựng tay. Hắn không quay lại, chỉ nói:

– Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Dương mỉm cười, bước vào, nhẹ nhàng như không có gì:
– Là ta nghĩ nhiều thật sao? Ta cứ tưởng người mà huynh muốn cưới...

Một khoảng im lặng rất dài. Ninh từ từ quay sang. Mắt hắn ẩn ẩn một thứ gì đó khó gọi tên, pha giữa xót xa và mệt mỏi.

– Dương à, ta...

– Huynh chỉ cần nói thật – Dương ngắt lời, giọng rất nhẹ

– Huynh định cưới nàng ta thật sao?

Câu hỏi vang lên, như mũi dao cắm thẳng vào không khí đang yên ắng trong thư phòng. Dương đứng trước mặt Ninh, vai khẽ run, ánh mắt đen láy không còn sự điềm tĩnh thường ngày – chỉ có đau đớn, phẫn uất và một chút gì như tuyệt vọng.

Ninh buông quyển sách xuống, đôi mày cau lại.
– Ta không muốn ngươi hiểu lầm.

– Vậy nói đi. Giải thích đi – Dương bước lên một bước – Có phải từ đầu đến cuối, ta chỉ là kẻ trong bóng tối, còn nàng ta... là người huynh đường hoàng rước vào phủ?

Ninh nhắm mắt. Một cơn gió lùa qua, làm đèn chập chờn.
– Lan Chi chỉ là bình phong. Ta không yêu nàng ấy. Chỉ là... ta không có lựa chọn.

Dương bật cười, một tiếng cười rất nhẹ nhưng lạnh buốt.
– Không có lựa chọn? Hay huynh chưa từng nghĩ đến việc chọn ta?

– Dương! – Ninh siết tay, giọng trầm xuống – Ta làm mọi thứ là để bảo vệ ngươi!

– Bảo vệ? – Dương gằn giọng, mắt đỏ hoe – Huynh bảo vệ ta bằng cách giấu ta đi, không cho ta cái danh, không cho ta ánh sáng, không cho ta đứng cạnh huynh giữa thiên hạ? Ta là gì? Một món đồ quý mà huynh giấu dưới lớp vải lụa, chỉ lấy ra ngắm khi không ai nhìn sao?

Ninh bước tới, giữ chặt vai Dương:

– Ngươi quan trọng với ta hơn bất cứ ai! Nếu ta có thể cưới ngươi, ta sẽ cưới! Nhưng thiên hạ này không cho phép! Ngươi biết chứ! Cưới quận chúa là cách duy nhất để giữ ngươi an toàn!

– An toàn? – Dương bật khóc – Còn trái tim ta thì sao? Nó có an toàn không? Mỗi ngày ở bên huynh, ta đều đợi. Đợi một lời hứa, một ánh nhìn thật lòng. Nhưng huynh chỉ đưa ta... im lặng. Và giờ, huynh còn dắt tay người khác bước vào phủ, gọi là "bình phong", mong ta vui vẻ chấp nhận?

Ninh ôm lấy Dương, giọng nghẹn lại:

– Ta không muốn mất ngươi. Ta thề sẽ không chạm vào nàng ấy, chỉ cần ngươi đừng rời đi...

– Nhưng huynh đã chạm vào lòng ta rồi – Dương siết nắm tay, đẩy Ninh ra – Chạm vào, rồi xé toạc nó ra từng mảnh.

– Dương...

– Ta muốn đi. Ta không thể ở lại đây, nhìn huynh khoác hỷ phục cưới người khác, rồi ban cho ta cái bóng trong hậu viện. Ta không thể!

Ninh bước tới, gần như quỳ xuống, giữ lấy gấu áo y:

– Ta xin ngươi, đừng đi. Nếu mất ngươi... ta không còn gì cả.

Dương nhìn xuống, thấy người đàn ông từng quyền thế uy nghi, nay đang quỳ trước mặt mình như một kẻ khẩn cầu. Trong lòng dậy lên một cơn đau như xé. Nhưng y vẫn lắc đầu:

– Ta không cần huynh phải quỳ, không cần huynh phải xin. Ta chỉ cần... được chọn một cách đường hoàng.

Một giọt nước mắt rơi xuống tay Ninh. Nhưng không phải của hắn. Là của Dương.

Rơi xuống, rồi biến mất. Như tình yêu vừa hóa thành tro tàn.

Ninh không nói gì. Hắn không có đáp án.

Bởi với hắn, yêu – là chiếm hữu, là giữ lấy bằng mọi cách. Nhưng Dương, lại muốn yêu là được nhìn nhận, được tôn trọng, được đứng cạnh mà không cúi đầu.

Dương rút tay ra, khẽ lui một bước.

– Huynh muốn ta ở bên, nhưng không muốn cho ta gì cả. Huynh có từng nghĩ... đó là một loại tàn nhẫn không?

Bên ngoài, tiếng mưa rơi mỗi lúc một dày. Dương xoay người bước đi, không ngoảnh lại. Lòng y không còn khóc, chỉ còn một khoảng trống hoác mờ nhạt...

Một khoảng, từng là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store