Chương 8 Kẻ Bị Chọn Giữa Ánh Sáng
✦ 1. Cơn mưa sau cơn bão
Đêm đó, cột sáng đã tan, chỉ còn mưa lạnh rơi trên tàn tích.
Đạt ngất giữa đống đổ nát, hơi thở yếu nhưng vẫn còn sống.
Lan nằm không xa, máu và nước mưa hòa vào nhau.
Một luồng sáng nhẹ tỏa ra từ cơ thể cô — mềm mại, ấm áp, trong suốt.
Ánh sáng đó len lỏi qua từng vết thương, chữa lành vết máu, đồng thời kéo theo một thứ năng lượng khác:
một tia lửa vàng kim đan xen cùng khí xanh nhạt của linh khí.
"Ngươi là kẻ đứng giữa trời và đất...
mang trong mình hai nhịp đập: của sự sống và của lòng tin..."
Giọng nói ngân vang trong tâm trí cô,
và hai vòng sáng — một vàng, một xanh — xuất hiện trên tay Lan.
Cô vô tình thức tỉnh Song Lực: Linh Khí Lực và Thánh Lực.
✦ 2. Bóng người trong đêm
Xa xa, vài bóng đen xuất hiện trong mưa.
Trang phục họ khác với quân đội, không ký hiệu quốc gia.
Mặt nạ bạc, áo choàng đen, di chuyển yên lặng như bóng ma.
Người Đứng Đầu: "Mục tiêu số 001 mất dấu.
Nhưng mục tiêu phụ — cô gái này — đang phản ứng với hai loại lực đồng thời."
Người Thứ Hai: "Song Lực... không thể nào.
Loài người bình thường không thể chịu nổi."
Người Đứng Đầu: "Chính vì thế, cô ta sẽ thay thế.
Bắt lấy cô ấy. Còn thằng nhóc kia... để mặc. Hắn chưa đủ ổn định."
Họ tiến đến.
Một trong số họ giơ tay, tạo nên trận pháp thu năng lượng.
Ánh sáng vàng từ Lan bị hút vào lưới bạc, cô vùng vẫy nhưng bất lực.
Lan (thở gấp): "Các người... là ai...?"
Người Đứng Đầu: "Kẻ gìn giữ sự cân bằng."
Lan: "Cân bằng... bằng cách giết người vô tội sao?"
Người Đứng Đầu (lạnh giọng): "Không phải giết — mà là thu hồi quyền năng đã bị chiếm đoạt."
✦ 3. Khi ánh sáng bị trói
Lan bị kéo vào một phi cơ đen không số hiệu.
Dưới cơn mưa, cô nhìn thấy Đạt vẫn bất tỉnh giữa đường, tay vươn về phía cô —
nhưng bóng tối đã nuốt chửng hình ảnh đó.
Lan (khẽ gọi): "Đạt... xin lỗi..."
Cánh cửa khép lại.
Trong khoang, cô bị giam trong một buồng kính hình cầu.
Những sợi dây bạc nối vào người, đo lường từng dao động lực.
Một giọng nói vang lên từ loa:
Nhà nghiên cứu: "Mẫu vật phản ứng với hai năng lượng: linh khí và thánh lực.
Cường độ ban đầu vượt ngưỡng 900%. Có thể là chìa khóa phục hồi Hệ Lực Toàn Cầu."
Giọng khác (trầm hơn): "Nếu vậy... chúng ta không thể để cô ta chết.
Nhưng cũng không thể để cô ta sống tự do."
Lan nhắm mắt, nước mắt chảy dài — ánh sáng quanh cô run rẩy như sắp vỡ.
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu:
"Đừng sợ... ta đang đến."
Đôi mắt cô mở to.
Là Đạt — hoặc ít nhất, ý thức của cậu — kết nối qua Lực.
✦ 4. Kết nối vượt không gian
Ở nơi khác, giữa đống đổ nát, Đạt tỉnh dậy.
Dấu ấn trên trán vẫn sáng mờ, và trong đầu vang vọng tiếng kêu của Lan.
Đạt: "Lan... họ bắt cậu rồi."
Giọng nói cổ xưa trong đầu:
"Ngươi đã đánh thức Kẻ Cai Trị, nhưng chưa đủ mạnh để cứu một sinh linh.
Muốn cứu cô ta — hãy tìm lại phần còn thiếu trong ngươi."
Không gian vỡ nát trong mảnh ký ức hỗn loạn. Mùi khói, tiếng trực thăng, ánh sáng trắng nhợt — tất cả hòa vào nhau như cơn ác mộng không hồi kết.
Đạt mở mắt, cơ thể đau nhức như bị xé toạc. Mọi thứ xung quanh chỉ còn lại sự trống rỗng và tiếng tim đập nặng nề trong lồng ngực.
"Lan..."
Cái tên vừa thoát ra khỏi môi, đã khiến lòng hắn run lên. Hình ảnh Lan bị kéo đi, đôi mắt cô ngập trong nước, vẫn cố mỉm cười yếu ớt với hắn — hình ảnh đó như khắc sâu vào linh hồn.
Một giọng nói vang lên giữa khoảng không tăm tối. Âm vang đó vừa xa xăm vừa gần gũi, tựa như vọng lại từ tận cùng vũ trụ:
"Ngươi nghĩ... với cơ thể hiện tại, ngươi cứu được cô bé sao?"
Âm thanh không phải con người. Nó mang theo quyền uy của tạo hóa, một sự tĩnh lặng khiến mọi sinh linh cúi đầu.
Đạt siết chặt nắm đấm:
"Ngươi là ai? Tại sao ta lại nghe thấy tiếng của ngươi?"
Một luồng ánh sáng vàng kim yếu ớt xuất hiện trước mặt hắn, hình thành bóng người không rõ hình dạng, như tồn tại giữa hữu và vô.
"Ta là Kẻ Cai Trị... kẻ mà ngươi gọi là 'thần'. Nhưng đừng nhầm — ta không đến để ban phước, mà để cảnh báo."
Đạt khựng lại, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác.
"Cảnh báo? Tại sao ngươi lại quan tâm tới ta?"
"Vì ngươi... là kẻ được chọn. Nhưng ngươi còn yếu. Cô bé ấy — ta không nghĩ cô ta sẽ chết dễ dàng đâu. Ta nghe bọn chúng nói... chúng muốn thí nghiệm gì đó. Cho nên, điều ngươi cần bây giờ... không phải là cảm xúc, mà là kiểm soát."
"Kiểm soát?"
"Đúng vậy. Ta thấy bọn chúng dùng thứ vũ khí kỳ lạ — không chứa lực, nhưng đủ giết người phàm. Ngươi dù đã thức tỉnh, cũng chẳng thể làm được gì nếu không biết kiểm soát sức mạnh trong huyết mạch. Bình tĩnh lại... học cách hít thở cùng dòng lực. Khi thời khắc đến, ta sẽ chỉ cho ngươi cách mở khóa phần đầu tiên của Tu Tiên Lực."
Đạt lặng người. Lời nói ấy không chỉ là mệnh lệnh, mà như dòng nước lạnh dội vào ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt tâm trí hắn.
Một thoáng im lặng, rồi hắn thì thầm:
"Đúng vậy... Ta phải bình tĩnh. Nếu không thể bảo vệ Lan, thì thức tỉnh này có ích gì?"
Trong khoảnh khắc ấy, hình bóng vàng kim khẽ mỉm cười — nụ cười của một kẻ đã nhìn xuyên thời gian và số mệnh.
"Quả nhiên... ta không chọn sai người."
Luồng sáng tan biến. Cơ thể Đạt dần bao phủ bởi khí trắng, từng tia sáng lạ lẫm chuyển động theo mạch máu, khắc thành ký hiệu cổ ngữ quanh tim — Khởi Nguyên Ấn.
Bóng đêm ngoài cửa sổ vẫn còn đó, nhưng trong đôi mắt hắn... đã lóe lên ánh sáng của một thời đại mới đang trỗi dậy.
✦ 5. Tổ chức "Horizon"
Trên phi cơ, người đứng đầu nhóm đeo mặt nạ bạc báo cáo qua kênh riêng:
Người Đứng Đầu:
"Mục tiêu Song Lực đã được bắt giữ.
Sự kiện thức tỉnh đã lan rộng đến các điểm linh mạch.
Dự kiến trong 72 giờ tới, sẽ có thêm những kẻ mang Lực trỗi dậy."
Giọng nam trong bộ đàm đáp lại, lạnh lẽo như thép:
???: "Rất tốt. Hãy đưa cô ta đến Trụ Sở Horizon.
Và nhớ — nếu cậu bé kia sống sót... đưa hắn đến cho ta.
Vì chỉ khi 'Kẻ Cai Trị' và 'Người Mang Song Lực' gặp nhau...
Vạn Giới mới thật sự mở cửa."
✦ 6. Tiếng thì thầm trong đêm
Khi phi cơ mất hút,
bầu trời Trái Đất lại tĩnh lặng — nhưng chỉ là vẻ ngoài.
Từng dòng năng lượng dưới lòng đất bắt đầu chuyển động.
Những hậu duệ xưa của Lực — những người tưởng chừng đã quên tất cả —
đều cảm nhận được luồng sóng gọi thức mạnh mẽ.
Một bà lão đang niệm kinh dừng lại, nhìn về hướng cột sáng cũ:
Bà lão: "Kẻ Cai Trị đã quay lại...
Và lần này, thế giới sẽ không đủ sức để giam ngài."
"Giữa ánh sáng và bóng tối, một cô gái đã trở thành minh chứng rằng
ngay cả Thần cũng không thể quyết định điều gì là đúng — nếu con người chưa cúi đầu."
Kết thúc Chương 8 – Kẻ Bị Chọn Giữa Ánh Sáng
Lan – Người mang Song Lực đầu tiên của nhân loại,
trở thành mấu chốt cho sự trỗi dậy của Thế Giới Lực Thật.
Còn Đạt – Kẻ Không Năng Lực, giờ mang trong mình ý chí của một vị Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store