ZingTruyen.Store

Nguồn Gốc Của Sự Tàn Khốc

Chương 11 Cuộc Họp Quan Trọng

SungJinWoo159369


Phòng họp dưới lòng đất vang vọng tiếng bước chân và giấy sột soạt. Ánh đèn lạnh hắt trên bộ mặt những vị chỉ huy: đại diện các phân khu quân sự, an ninh quốc gia, viện thí nghiệm, và vài nhân vật mật của Bộ. Trên tường, bản đồ màn hình to tắp chiếu những điểm đỏ — điểm phóng hiện lực, điểm mất tích, đường bay khả nghi của Horizon.

Tổng Tư Lệnh đứng giữa, dáng người cao, giọng trầm, ánh mắt như đã quen nhìn qua mọi bão tố. Ông nhìn quanh, hỏi thẳng:

Tổng Tư Lệnh: "Số 001 đâu rồi?"

Cả phòng im lặng. Đại úy Quân — người phân khu 2 — bước tới, cúi chào đúng phép:

Đại úy Quân: "Thưa Tổng Tư Lệnh, số 001 vẫn đang nghỉ ngơi ạ."

Tổng Tư Lệnh gật đầu, vẻ hài lòng thoáng qua, rồi nhìn về phía Đại úy với ánh mắt nghiêm:

Tổng Tư Lệnh: "Tốt. Tiếp."

Đại úy Quân rút tấm bảng nhỏ, giọng ông đổi khác, tỉnh bơ:

Đại úy Quân: "Tôi muốn chúng ta tấn công Horizon."

Làn sóng phản ứng xôn xao nổi lên trong phòng. Một vài vị đứng lên, trao đổi nhỏ, có người chau mày. Tổng Tư Lệnh vung tay ra hiệu im lặng. Phòng họp lặng đi chỉ còn tiếng điện tử từ bảng hiển thị.

Một người thuộc Phân Khu 5 — trung tá mặt nghiêm — chớp cơ hội, giọng ôn tồn nhưng sắc:

Trung tá (Phân Khu 5): "Đại úy Quân... xin phép hỏi: Phân Khu 2 có chắc rằng Horizon chưa tan rã? Tôi nghĩ tổ chức đó từng có dấu hiệu rã lỏng vì chiến dịch trước."

Đại úy Quân đáp thẳng, không né:

Đại úy Quân: "Không, Horizon còn đó. Họ đang ấp ủ điều gì đó. Họ bắt cóc một cô bé — Lan — học sinh Trường D, bạn của số 001. Chúng ta cần giải cứu cô bé và cho phép số 001 đi theo."

Im lặng trong phòng chùng xuống. Một người từ khu thí nghiệm — khoa trưởng, người quản lý hồ sơ năng lượng — bật đứng lên, giọng đầy mẫn cảm kỹ thuật pha lo lắng:

Khoa trưởng (Thí nghiệm): "Cậu bị điên à? Số 001 cực kỳ quan trọng đối với an ninh toàn cầu. Nếu cậu ta có sự thay đổi, nếu cậu ta bộc phát... ai chịu trách nhiệm? Một đại úy như anh có thể đảm bảo điều đó sao?"

Đại úy Quân không né tránh, ông đưa mắt nhìn cái bảng dữ liệu, nói với giọng chắc:

Đại úy Quân: "Tôi biết 001 quan trọng. Nhưng cô bé kia là dân thường. Chúng ta có trách nhiệm bảo vệ dân. Hơn nữa, cô ấy là bạn của 001 — nếu chúng ta ngăn cản, 001 sẽ có ác cảm với chính phủ. Điều đó gây rủi ro lớn hơn. Tôi đề nghị: cho phép 001 tham gia đội giải cứu. Tôi xin chịu trách nhiệm."

Trong phòng, một tiếng thở dài. Một người trong bộ máy an ninh lên tiếng:

Viên chức An ninh: "Nếu để 001 đi, nguy cơ bộc phát là có thật. Nhưng nếu cậu ta đứng ngoài, khả năng chúng ta mất cô bé vĩnh viễn cũng rất cao. Đại úy, nếu anh quyết tâm, anh phải cung cấp kế hoạch cụ thể."

Đại úy Quân rút nhanh một sơ đồ trao cho Tổng Tư Lệnh — đường bay, đội lẻ, đơn vị xâm nhập cận thị, đội y tế dự phòng, nhóm liên lạc phi hành. Ông nhìn mọi người, ánh mắt sắt thép:

Đại úy Quân: "Tôi đã chuẩn bị phương án. Chúng ta tấn công mục tiêu ban đầu — kho hàng ở tỉnh X là điểm di chuyển. Đồng thời, phối hợp tấn công vào một số vị trí mà Horizon khả nghi lui về. Nếu Tổng Chỉ Huy chấp nhận, đội giải cứu lên đường ngay mai rạng sáng. Tôi sẽ trực tiếp dẫn đầu."

Tổng Tư Lệnh nhíu mày, quay sang ban tham mưu. Cả phòng bầu không khí nín thở, như chờ tiếng búa rơi.

Một lát sau, ông gật đầu, giọng có phần mềm ra nhưng vẫn đầy quyền uy:

Tổng Tư Lệnh: "Được rồi. Nghe lệnh: ngày mai giải cứu Lan và tấn công Horizon. Tất cả các đơn vị phối hợp. Ai đồng ý, lên tiếng."

Tiếng đáp lại vang lên đồng thanh:

Cả phòng: "Vâng, thưa Tổng Chỉ Huy!"

Tổng Tư Lệnh quay lại gần Đại úy, nở nụ cười nửa thật nửa đùa, kiểu người quen biết lâu:

Tổng Tư Lệnh (khẽ bảo): "Ầy, dạo này ra dáng đại úy lắm chứ, Quân à."

Đại úy Quân hơi mỉm cười, gật đầu khiêm nhường:

Đại úy Quân: "Thôi thôi, không cần khen. Tôi đã có vị trí — mai khởi hành."

Ông quay lại bảng, chỉ tay vào một điểm đỏ sáng chói:

Đại úy Quân: "Lệnh rõ ràng: Phân kì 2 dẫn đội tấn công trực tiếp; phân khu 5 hỗ trợ không vận và chi viện; khoa thí nghiệm điều một đội y tế và thiết bị triệt năng; an ninh mạng phong tỏa mọi liên lạc Horizon. Ai có thắc mắc, nộp trong 1 giờ. Chuẩn bị lên đường lúc 03:00 sáng."

Phòng họp vang lên tiếng giấy sột soạt, người đứng dậy, trao đổi đường truyền, rồi rời đi như những bóng người trên bàn cờ.

Trước khi rời, Tổng Tư Lệnh nhìn Đại úy một lần nữa, giọng thẳng:

Tổng Tư Lệnh: "Quân, nhớ: đời quân là đời trách nhiệm. Mang về cô bé an toàn, và nếu có thể, giữ số 001 trong vòng kiểm soát. Đừng để thành chuyện lớn hơn."

Đại úy Quân: "Kính nhận chỉ thị, thưa Tổng Chỉ Huy."

Khi cả phòng họp vắng dần, ánh đèn tắt còn lại một vài màn hình hiển thị tọa độ. Bên ngoài, phố phường vẫn sáng — nhưng bầu không khí đã khác: quyết tâm và hiểm nguy cùng hiện diện.

Kết thúc Chương 11 – Mệnh Lệnh Bình Minh

Ngày mai sẽ là trắc nghiệm cho tất cả: cho công lý, cho danh dự, cho những con người bị cuốn vào cơn bão tên Horizon. Và giữa đó, một cậu học sinh mang trong mình định mệnh của vạn giới chuẩn bị bước ra chiến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store