ZingTruyen.Store

Ngọt Độc

Chương 11 : Khoảnh Khắc Đầu Của Ngọn Lửa

thichnguoidep

Chiều nay mưa rơi mịn như bụi.
Những giọt nước nhỏ lăn dài trên ô kính, phản chiếu ánh đèn của thành phố xa xa — vàng nhạt, lạnh, mờ như ký ức cũ.
Trình An dừng lại trước cánh cửa sắt xám của studio, nơi cô từng nhiều lần ra vào.
Lâu lắm rồi, cô mới trở lại.

Không có lý do rõ ràng.
Cô chỉ đi ngang qua con ngõ, nhìn thấy ánh đèn bên trong vẫn còn, và bước chân bỗng dừng lại.

Cánh cửa không khóa.
Tiếng bản lề vang lên, khô, nhưng không chói.
Bên trong, ánh sáng vàng hắt ra, lẫn mùi hóa chất rửa ảnh và trà nhài — thứ mùi đặc trưng của người kia, dịu dàng mà bám rất lâu.

Studio vẫn vậy: tường loang, trần thấp, những tấm ảnh phơi dọc dây.
Giữa khoảng không gian ấy, Lâm Tịch đang ngồi quay lưng lại, chăm chú lau ống kính.
Cô nghe tiếng cửa mở, khẽ ngẩng đầu.
Ánh nhìn gặp nhau.

Không ai lên tiếng.

Thời gian dường như đông lại.
Trình An thoáng nghĩ, nếu lúc này cô lùi bước, mọi thứ có lẽ vẫn yên.
Nhưng đôi chân không nghe theo.

“Cô đến rồi.” – giọng Lâm Tịch trầm, hơi khàn, như chạm vào góc sâu nhất của im lặng.

Trình An đáp, nhẹ, không nhìn thẳng:
“Ừ. Tôi đi ngang qua.”

Cô bước chậm quanh căn phòng.
Từng khung ảnh treo trên tường đều là hình cô — nghiêng đầu, cười nhẹ, bước trong mưa, đứng sau tấm kính.
Những hình ảnh quen thuộc đến mức khiến cô vừa muốn quay đi, vừa không thể.

“Cô chụp bao giờ?” – giọng cô khẽ, như sợ chạm phải thứ gì mong manh.

“Lần cô rời khỏi triển lãm.” – Lâm Tịch trả lời, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động của cô – “Tôi đi sau cô một đoạn.”

Trình An sững lại.
Trong ánh sáng vàng, đôi mắt người kia tĩnh đến đáng sợ.
Không phải kiểu nhìn khát khao, mà là một sự dõi theo – sâu, chậm, và đầy kiểm soát.

“Cô vẫn chưa quên được à?” – Trình An hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Lâm Tịch không trả lời ngay.
Cô đặt ống kính xuống, đứng lên, từng bước tiến lại.
Bóng cô kéo dài trên nền xi măng, hòa cùng tiếng mưa gõ ngoài cửa.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một sải tay.
Không khí giữa họ dày đặc đến mức Trình An thấy hơi thở mình bắt đầu ngắn lại.

“Có những thứ…” – Lâm Tịch nói khẽ – “càng muốn quên, càng khắc sâu hơn.”

Trình An tránh ánh mắt ấy, nhìn xuống bàn.
Trong khay nước, có một tấm ảnh đang hiện dần.
Là cô – nụ cười nửa miệng, ánh sáng lướt qua má, vừa mờ vừa rõ.

“Cô giữ lại để làm gì?”

“Để biết mình vẫn còn cảm nhận được.”

Giọng nói đó nhẹ như hơi thở, nhưng rơi xuống như hòn sỏi nhỏ làm gợn mặt nước tĩnh.
Cô không nói “nhớ”, không nói “yêu”, chỉ có “cảm nhận được” – mà chính vì thế, lại khiến người ta khó thoát hơn.

Lâm Tịch tiến thêm nửa bước.
Khoảng cách giờ chỉ còn một hơi thở.
Trình An ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau — trong giây phút ấy, mọi âm thanh đều biến mất.

Cô nhận ra đôi mắt kia không chỉ phản chiếu mình, mà còn chứa cả khoảng tối lặng phía sau: nơi những tấm ảnh, ký ức, và nỗi cô đơn lẫn lộn, tạo thành một thế giới chỉ có một người.

“Cô đang làm khó mình.” – Trình An nói, cố giữ giọng vững.

“Không.” – Lâm Tịch khẽ cười – “Tôi chỉ đang sống với phần không thể buông của mình.”

Ánh sáng rọi vào mắt cô, phản lại như ngọn nến trong lọ thủy tinh — ấm, nhỏ, nhưng có thể thiêu rụi.

Trình An quay đi, nhưng tim vẫn đập nhanh, như vừa đi qua ranh giới mong manh nào đó.
Cô nhìn quanh, thấy trên bàn có một tập ảnh mới, chưa sắp xếp.
Mỗi tấm là một lát cắt của cô – khi cúi đầu, khi quay lưng, khi mỉm cười với ai đó.
Tất cả đều là cô, nhưng không phải từ góc nhìn của chính mình.

Cảm giác ấy khiến cô vừa sợ, vừa thương.

Bên ngoài, mưa nặng hạt.
Ánh sáng chuyển từ vàng sang trắng đục.
Tiếng mưa va vào khung sắt, rơi xuống thành từng nhịp đều, giống nhịp tim của ai đó đang cố giữ bình tĩnh.

Trình An định rời đi.
Khi cô chạm vào tay nắm cửa, giọng Lâm Tịch vang lên, thấp và mờ, như một tiếng vọng xa:

> “Đừng quên rằng, tôi vẫn đang nhìn.”

Cô dừng lại.
Không quay lại, nhưng nghe rõ tiếng thở phía sau – dài, chậm, đứt quãng, như thể mỗi nhịp đều đang cố nén lại điều gì.

Cô không đáp, chỉ mở cửa.
Ánh sáng lạnh từ hành lang hắt vào, loang trên sàn, chiếu lên tường, nơi tấm ảnh cô đang mỉm cười bỗng trở nên sáng hơn.

Cánh cửa khép lại.

Lâm Tịch vẫn đứng nguyên, nhìn khoảng trống nơi cô vừa rời đi.
Cô đưa tay lên, chạm vào không khí, nơi còn vương hơi ấm mờ nhạt.
Đôi mắt dịu lại, nhưng môi khẽ cong, gần như không thành nụ cười.

“Chỉ cần cô còn ở đâu đó…” – cô thì thầm – “Tôi vẫn sẽ chụp.”

Ánh đèn phản chiếu lên khung ảnh, dao động nhẹ, rồi đứng yên.
Khói mưa ngoài kia hòa vào hương nhài trong phòng, quẩn quanh không tan.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Lâm Tịch vẫn cháy — âm ỉ, ẩn dưới từng lớp tro, nhưng bền, và sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store