[NGÔN TỎA| YE JINYAN - ZHU SUOSUO] CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI
Chương 52.
Buổi tối, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng dịu hắt xuống ghế sofa, tạo nên một không gian riêng tư, gần gũi. Chu Tỏa Tỏa nằm trên đùi Diệp Cẩn Ngôn, cảm nhận sự vững chãi và mùi hương tuyết tùng quen thuộc từ áo sơ mi của anh, sự yên tĩnh nghe tiếng lật sách khe khẽ bên tai. Một lúc sau, Diệp Cẩn Ngôn đặt quyển sách sang một bên, bàn tay ông khẽ luồn vào mái tóc cô. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh nhìn sâu và dịu của ông, ánh mắt thâm trầm đầy ý tứ khóa chặt lấy cô.
Diệp Cẩn Ngôn khẽ cúi xuống. Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở, một lời dò hỏi. Môi ông chạm vào, rồi nhẹ nhàng dứt ra, chỉ vừa đủ để lại một cảm giác bỏ lửng ngọt ngào. Lặp lại hai ba lần, sự trêu chọc tinh tế ấy khiến Tỏa Tỏa không thể không rên khẽ, hai tay vô thức vòng lên cổ ông.
Diệp Cẩn Ngôn nâng cô dậy, để cô xoay người ngồi hẳn trên đùi mình. Sự thay đổi tư thế này ngay lập tức làm tăng cảm giác gần gũi và căng thẳng. Giây tiếp theo, ông kéo cô lại gần, trao một nụ hôn sâu, nồng nàn và kéo dài.
Trong nụ hôn đó, có sự quyến luyến không dứt, có sự thăm dò và đáp lại đầy hòa hợp. Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng hơi thở đã trở nên nặng hơn. Anh dùng chiếc lưỡi mình như một con sâu bướm, nhẹ nhàng khám phá khuôn miệng cô, dẫn dắt cô vào một vũ điệu của cảm xúc. Tỏa Tỏa hoàn toàn đắm chìm, đáp lại anh bằng tất cả sự nhiệt tình và khao khát bị dồn nén.
Trong khi môi lưỡi quấn quýt, bàn tay anh bắt đầu khám phá cơ thể cô. Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng vuốt dọc theo eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại dưới lớp vải áo thun rộng. Từng cái chạm của anh đều dứt khoát nhưng đầy thận trọng, như thể anh đang vẽ lại bản đồ cơ thể cô bằng đầu ngón tay.
Sau đó, anh luồn bàn tay ấm áp vào bên trong lớp áo của cô. Ngay lập tức, da thịt trần chạm vào nhau, khiến Chu Tỏa Tỏa khẽ rùng mình. Cô hít sâu một hơi, sự nhạy cảm của cơ thể được kích thích tối đa. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên lưng, rồi chậm rãi di chuyển lên phía trước, dừng lại ở viền áo ngực, nơi hơi thở cô trở nên gấp gáp.
Diệp Cẩn Ngôn nhận thấy sự đáp lại khao khát này. Anh buông môi cô ra, nhưng lại chuyển sự chú ý sang vùng tai và cổ những nơi cực kỳ nhạy cảm của cô. Anh dùng môi và lưỡi trêu chọc dái tai cô, mút nhẹ và cắn yêu, khiến Chu Tỏa Tỏa phải ngửa cổ ra sau, một tiếng rên rỉ thoát ra không kiểm soát.
Anh để lại những nụ hôn ướt át dọc xuống chiếc cổ thon thả, rồi dừng lại ở hõm vai, nơi mùi hương da thịt cô khiến anh gần như mất kiểm soát. Cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cúi xuống, luồn lách để nhìn vào ngực cô, nơi nhịp tim cô đang đập mạnh mẽ vì anh. Anh dùng cả hai tay ôm lấy cô, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng, khiến cả hai càng thêm chìm sâu vào khoảnh khắc này.
Diệp Cẩn Ngôn dứt ra khỏi vùng cổ Tỏa Tỏa, ánh mắt anh tối sầm lại vì dục vọng nhưng vẫn chứa đầy sự dịu dàng. Anh nhanh chóng đặt cô nằm xuống dưới mình, chống tay hai bên. Hơi thở ấm nóng của anh khẽ thì thào bên tai cô như một thứ gây mê.
"Tỏa Tỏa, anh muốn em."
Anh nhanh chóng thẳng lưng lên, đưa tay cởi chiếc áo sơ mi của mình, để lộ bờ vai rộng và bắp tay săn chắc, sau đó chiếm lấy cơ thể phía trên của cô bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, bàn tay anh đã bắt đầu di chuyển xuống nơi tư mật, khơi gợi ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhưng đúng lúc ngọn lửa tình đang lên cao nhất, Tỏa Tỏa đã kịp bừng tỉnh lại. Cô chợt cứng người lại, cảm giác đê mê bị thay thế bởi một cảm giác lạ trỗi dậy. Không phải vì sợ hãi anh, mà vì ý thức rõ ràng về sinh linh nhỏ bé đang nằm trong bụng mình. Một bản năng bảo vệ mạnh mẽ dâng lên, khiến mọi ham muốn tan biến ngay lập tức.
Cô khẽ đẩy anh ra, ánh mắt hoảng hốt, giọng run run: “Không…không được.”
Diệp Cẩn Ngôn dừng lại ngay lập tức. Sự ngạc nhiên và nghi hoặc trong ánh mắt anh nhanh chóng chuyển thành sự lo lắng khi anh thấy cô ôm chặt lấy bụng, và đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Ông không truy hỏi. Ông nhẹ nhàng vươn tay vuốt mái tóc rối bời của cô, giọng trầm đi, đầy dịu dàng.
“Anh làm em sợ sao?”
Ông kéo chiếc áo thun của cô xuống lại ngay ngắn, dùng hành động để trấn an sự căng thẳng của cô.
“Anh xin lỗi, xin lỗi. Đừng sợ, anh nghe theo em.”
Tỏa Tỏa vùi mặt vào ngực ông, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đang đập sát bên tai mình. Còn Diệp Cẩn Ngôn, vòng tay ôm lấy cô chặt hơn, trong ánh mắt vừa có yêu thương, vừa xen chút sợ hãi mơ hồ. Tuy rằng, cơ thể của ông vẫn đang cần giải quyết nhưng để Tỏa Tỏa bình tĩnh hơn vẫn là trên hết.
Trong vòng tay ấm áp của Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa hít một hơi thật sâu.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt hai người một người ôm, một người nép.
Chu Tỏa Tỏa vẫn vùi trong ngực Diệp Cẩn Ngôn, nghe hơi thở ông dần chậm lại, ấm áp và trấn tĩnh. Cô biết ông đang kìm mình, biết rõ người đàn ông này chưa từng dễ dàng dừng lại khi đã bị cảm xúc cuốn đi, nhưng chỉ cần một lời nói của cô, ông lập tức lùi lại. Điều ấy khiến tim cô mềm đi, cùng lúc lại nghẹn ngào đến khó tả.
Một lát sau, Diệp Cẩn Ngôn khẽ hỏi, giọng ông trầm thấp, dường như còn sót lại chút day dứt:
“Em không khỏe à?”
“Em hơi mệt.”
“Anh đưa em về phòng ngủ nhé!”
Cô gật nhẹ. Không khí dịu xuống, chỉ còn tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ. Diệp Cẩn Ngôn khẽ xoay người, kéo tấm chăn phủ lên người cô. Tỏa Tỏa nhìn gương mặt ông trong ánh sáng lờ mờ từng đường nét cứng cáp, phong trần, dịu dàng đến lạ.
“Cẩn Ngôn~” cô khẽ gọi, giọng mềm như tơ
“Hửm~”
“Sau này… anh đừng xin lỗi em như thế nữa.”
Ông nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu. Nhưng vẫn thuận theo cô, mỉm cười rồi gật đầu. Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô đầy yêu thương.
“Anh đi tắm nhé, em mệt thì cứ ngủ đi. Tắm xong, anh sẽ ra ôm em ngủ, được không?”
“Vâng~”
Diệp Cẩn Ngôn bước vào nhà tắm, đóng cửa lại. Ông để vòi hoa sen phun ra dòng nước lạnh, xối xả từ đầu xuống chân. Ông cần giải quyết sự căng thẳng và khao khát thể chất đang dồn nén. Ông nhắm mắt lại. Dòng nước lạnh buốt xối mạnh mẽ lên cơ thể rắn chắc, như một biện pháp trấn tĩnh cấp tốc. Vừa nãy, ánh mắt sợ hãi và cái siết tay vào bụng của Tỏa Tỏa đã khiến ông hoàn toàn mất phương hướng. Ông đã hành động theo bản năng, theo sự tôn trọng tuyệt đối dành cho cô. Nhưng vẫn vướng mắc, đây là lần đầu tiên cô từ chối sự thân mật này, có phải đã quá lâu không làm sẽ khiến con người ta sợ hãi không? Nhưng chỉ là vừa mới ngưng hơn 2 tháng thôi kia mà. Trong làn nước xối xả, ông bắt đầu sắp xếp lại tâm trí.
___
Đến lịch khám thai định kỳ. Bác sĩ bảo mọi thứ đều ổn, tim thai rõ ràng, thai nhi phát triển tốt. Tỏa Tỏa mỉm cười nhẹ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, lòng ngập tràn niềm vui nhỏ bé.
Rời khỏi phòng khám, Tỏa Tỏa đứng bên ngoài bệnh viện chờ xe, một tay đặt lên bụng, tay còn lại cầm điện thoại nghe cuộc gọi đến từ Nam Tôn. Giọng Nam Tôn ở đầu dây kia đầy quan tâm, dặn cô chú ý nghỉ ngơi và đừng làm việc quá sức.
“Ừm, mình biết rồi, Nam Tôn lát nữa…”
Tỏa Tỏa vừa nói vừa bước đến chỗ vắng người hơn để nghe rõ. Nhưng chưa kịp nói hết câu, một bàn tay bất ngờ giật mạnh điện thoại khỏi tay cô. Tỏa Tỏa chao người suýt ngã xuống vỉa hè. Cô vừa định kêu lên thì phía sau đã có người bịt chặt miệng, kéo mạnh cô lùi về phía góc khuất. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô không kịp phản ứng. Tiếng bước chân, tiếng cửa xe bật mở, rồi một lực mạnh đẩy cô vào trong, rồi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store