ZingTruyen.Store

[NGÔN TỎA| YE JINYAN - ZHU SUOSUO] CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI

Chương 50.

chanmay_damhonanhay

Buổi chiều kết thúc trong tiếng tách ly và tiếng bàn phím lách cách dần lắng xuống, Tỏa Tỏa thở dài nhẹ nhõm, nhưng cơ thể cô cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi. Công việc ở bộ phận dự án chiến lược ban đầu tưởng chừng đơn giản, nhưng càng đi sâu, mọi thứ lại càng phức tạp và đầy rủi ro. Cô tập trung tối đa, cố gắng hoàn thiện mọi thứ một cách hoàn hảo nhất, không để sơ suất xảy ra.

Cô biết áp lực công việc đang đè lên Diệp Cẩn Ngôn mỗi ngày những cuộc họp kéo dài, quyết định quan trọng, trách nhiệm với toàn bộ công ty và trong lòng cô, một phần mệt mỏi của bản thân như chẳng đáng là gì so với những gì ông gánh vác. Vì thế, cô kiên nhẫn chịu đựng, âm thầm chia sẻ gánh nặng theo cách riêng của mình, luôn để ý chăm sóc ông, và chẳng hề than thở.

Tối đến, khi cả hai cùng ngồi ăn cơm, Tỏa Tỏa thấy thức ăn dường như nuốt không trôi, cơ thể dần uể oải và chỉ muốn nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi. Dù Diệp Cẩn Ngôn cũng mệt mỏi, ông vẫn ân cần, nhẹ nhàng chăm sóc cô từng chi tiết nhỏ, dọn bữa ăn cùng rồi lên phòng.

Mỗi tối đều như thế, sau một ngày dài với bao mệt nhọc, họ cùng ôm nhau trong yên lặng, lắng nghe nhịp thở của nhau, và dần chìm vào giấc ngủ  bình yên nhưng ấm áp, như một điểm tựa duy nhất sau những bộn bề của cuộc sống và công việc.

Cuối tuần, Chu Tỏa Tỏa vui vẻ xách túi về thăm bà nội và Tưởng Nam Tôn. Bà nội vừa nhìn thấy cô đã reo lên mừng rỡ, nụ cười hiền hậu nở trên gương mặt nhiều nếp nhăn. Hai bà cháu ôm chầm lấy nhau, hơi ấm thân thuộc khiến Tỏa Tỏa như trở lại một đứa trẻ lâu ngày xa nhà được trở lại vòng tay yêu thương. Cô tung tăng đi khắp nhà, vừa nhìn ngắm vừa xuýt xoa.

Biết Tỏa Tỏa đến, bà nội đặc biệt làm món cá hấp mà Tỏa Tỏa thích ăn khi ở cùng với họ. Trên bàn cơm bày biện gọn gàng, vừa nhìn đã thấy ấm cúng. Tỏa Tỏa hứng khởi, vừa trò chuyện vừa gắp đầy chén, ăn rất ngon miệng. Nhưng khi gắp miếng cá trắng nõn bỏ vào miệng, đột nhiên một cơn buồn nôn ập đến. Tỏa Tỏa hơi sững lại, cố gắng nuốt xuống, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, cảm giác khó chịu càng dâng trào.

Nam Tôn ngồi cạnh, tinh ý nhận ra, lập tức quay sang hỏi:

“Tỏa Tỏa, cậu không khỏe sao?”

Cô vội đặt chén cơm xuống, cầm lấy ly nước uống vài ngụm rồi lắc đầu, cố gượng cười.

“Không có, chắc tại ăn nhanh quá.”

Thế nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt cô tái nhợt hẳn, không kịp nói thêm lời nào đã vội vàng đứng dậy chạy thẳng vào toilet. Trong đó vang lên tiếng nôn khan, khiến bà nội và Nam Tôn đều lo lắng đứng ngồi không yên.

Cô cố nôn hết những gì trực trào ở cổ họng, nhưng vô số lần chỉ có nước bọt, chẳng còn gì để trào ra nữa. Người cô run rẩy, đổ mồ hôi trên trán, hơi thở dốc. Tưởng Nam Tôn đi theo sát, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng Tỏa Tỏa, lấy khăn ướt lau mặt cho cô. Khi cả hai quay trở lại bàn ăn, Tỏa Tỏa vẫn không thể động đũa, dù mùi thơm của món ăn khiến cô thèm thuồng.

“Bà nội, cháu xin lỗi, các món bà nấu rất ngon. Cháu chỉ tiếc là hôm nay bụng cháu hơi khó chịu, không ăn được nhiều." giọng cô yếu ớt, có chút áy náy.

Bà nội mỉm cười, trấn an:
“Không sao đâu con, vào phòng nằm nghỉ một lát đi. Chắc lại đau dạ dày đó con.”

“Dạ” Tỏa Tỏa đáp, rón rén bước về phòng, thở dài.

Cô nằm lăn lóc trên giường, mệt mỏi muốn ngủ nhưng không ngủ được. Một lát sau, Tưởng Nam Tôn quay vào, thấy Nam Tôn cũng ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó. Tỏa Tỏa ngồi dậy hỏi:

“Nam Tôn, cậu đau bụng à?”

Nam Tôn gật đầu, cố gắng ngồi xuống cạnh cô. Tỏa Tỏa điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh tăng lên một chút để dễ chịu hơn. Hai cô bạn thân nằm xuống giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, Tưởng Nam Tôn thầm thì.

“ Một năm chịu đau mười hai lần, thật quá sức tưởng tượng mà.”

Điều Nam Tôn nói chính là kỳ kinh nguyệt một nỗi đau mà không phải ai cũng chịu đựng được, với đau bụng, đau lưng, đau mỏi cơ.
Chợt, một nhận thức vụt hiện trong đầu Tỏa Tỏa. Cô cắn đầu ngón tay, quay sang nhìn Nam Tôn, giọng run run.

“Nam…Tôn”

“Gì vậy?” Nam Tôn hỏi.

“Nam Tôn… mình trễ đã gần hai tháng rồi.”

Nghe xong câu nói của Tỏa Tỏa, cả hai liền bật dậy cùng một lúc, ánh mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Nam Tôn tròn xoe mắt, còn Tỏa Tỏa ngồi thừ một lúc, chậm rãi nhớ lại những ngày gần đây cơ thể mình biểu hiện khác lạ: mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn thoáng qua, ăn uống kém. Cô vốn nghĩ chỉ là do công việc áp lực, không ngờ lại quên mất một khả năng khác.

Nam Tôn e dè, nhỏ nhẹ hỏi: “Hai người… đã…”

Cô chậm rãi đưa hai ngón tay ra chạm nhau để biểu thị câu trả lời. Tỏa Tỏa khẽ gật đầu, đỏ mặt tía tai. Nam Tôn tiếp tục hỏi, giọng ngập ngừng.

“Lần gần nhất… có sử dụng biện pháp an toàn không?”

Tỏa Tỏa càng đỏ hơn, chín như quả cà chua, tim đập nhanh hơn, lắc đầu thể hiện cho câu trả lời.

Nhìn vẻ bối rối và lo lắng của bạn thân, Nam Tôn quyết định xuống lầu, cách nơi cô ở một đoạn, ghé vào quầy thuốc và mua một que thử thai cho Tỏa Tỏa. Khi quay lại, cô ngồi bên giường chờ Tỏa Tỏa kiểm tra ở bên trong. Một hồi sau, tiếng mở cửa vang lên. Tỏa Tỏa bước ra, ánh mắt thẫn thờ, môi mím chặt, tay run run. Nam Tôn vội vàng nắm lấy tay cô kéo xuống ngồi bên giường.

“Kết quả thế nào?” cô hỏi, giọng đầy lo lắng.

Tỏa Tỏa cúi mặt, hai hàng nước mắt lăn dài, ôm chặt Nam Tôn vào lòng và òa khóc.

“Huhu… hai vạch đó Nam Tôn… thực sự là hai vạch.”

Nam Tôn vòng tay ôm lấy cô, vỗ về lưng cô một cách trấn an, giọng dịu dàng: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Tỏa Tỏa.”

Tưởng Nam Tôn để không gian im lặng cho Tỏa Tỏa ngồi yên, hít thở vài nhịp, cho tinh thần cô ổn định lại.

“Cảm thấy ổn hơn chưa?”

Sau một lát, Tỏa Tỏa nhắm mắt, thở dài, gật đầu yếu ớt.

“Cậu không vui khi có thai sao?” Nam Tôn hỏi, vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, e dè.

Tỏa Tỏa lắc đầu, trầm tư.

"Cậu nghĩ xem, sếp Diệp nếu biết cậu mang thai sẽ như thế nào?"

“Có lẽ anh ấy sẽ rất vui.”

Ánh mắt cô chợt lóe lên hình ảnh đêm cuồng nhiệt ấy, nhớ đến khoảnh khắc Diệp Cẩn Ngôn kiên quyết, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, cố tình để cơ hội này xảy ra. Tỏa Tỏa thì thầm trong miệng:

“Hmm… vậy mà nói là không vội đó, đồ xấu xa Diệp Cẩn Ngôn.”

Nam Tôn khẽ nghiêng đầu, dò hỏi: “Sao đó?”

“À… à không sao hết” Tỏa Tỏa vội vàng lảng tránh ánh mắt của cô bạn thân.

Nam Tôn nhìn cô, nhún vai: “Vậy cậu cũng nên báo tin mừng này với sếp Diệp đi.”

Tỏa Tỏa do dự, nhíu mày: “Nhưng mà…”

“Gần đây, công ty xảy ra nhiều việc lắm. Anh ấy đang gánh trên vai quá nhiều áp lực công việc, bản thân anh ấy còn phải lo toan cho cả tập đoàn, mình cũng muốn giúp đỡ anh ấy không muốn bản thân trở thành gánh nặng. Mình yêu và cũng lo cho anh ấy, nên sự xuất hiện của “bé con” để khi mọi chuyện ổn thỏa một tí, mình sẽ nói với Diệp Cẩn Ngôn. Lúc đó, bọn mình cùng chia sẻ niềm vui này.”

“Cũng được… nhưng bụng sẽ ngày một to. Cậu phải cẩn thận hơn.”

“Ừm.”

“Bà nội nhìn biểu hiện của cậu lúc nãy, sẽ biết không nhỉ?”

Cô cười: “Bà sẽ nghĩ là bệnh đau dạ dày tái phát.”

“Có cháu, chắc bà sẽ rất vui đó.”

Nam Tôn bật cười nhẹ, trêu chọc: “Haiya, nên tập gọi dần là Diệp phu nhân rồi.”

Tỏa Tỏa đỏ mặt, cười phá lên: “Nam Tôn đừng chọc mình nữa mà!”

Chu Tỏa Tỏa đặt tay nhẹ nhàng lên bụng, cảm nhận nhịp sống bé nhỏ bên trong, lòng cô ấm áp và tràn đầy hy vọng. Cô nhớ đến những tháng ngày trước đây của bản thân, những giọt nước mắt lặng, những nỗi buồn và khó khăn đã trải qua. Bây giờ, có Diệp Cẩn Ngôn bên cạnh, cô nhận ra mình không đơn độc nữa. Một phần của cô sẽ đồng hành cùng sinh linh ấy, bảo vệ, yêu thương, cho con một gia đình trọn vẹn và dẫn dắt nó từng bước lớn lên. Cảm giác rung nhẹ ở dưới bụng khiến cô mỉm cười, lòng tràn ngập một niềm ấm áp dịu dàng. Cô quay sang Nam Tôn, giọng dịu dàng nhưng cũng lộ rõ sự sâu sắc trong từng lời nói.

“Mình mong rằng đứa trẻ này khi sinh ra sẽ được hạnh phúc hơn mẹ của nó từng có, sẽ luôn được yêu thương và che chở, và sẽ không phải trải qua những khổ đau mà mình đã từng trải.”

Nam Tôn mỉm cười, bàn tay áp lên bụng cô, cảm nhận nhịp sống bé nhỏ ấy.

“Cậu đang giữ trong tay một điều quý giá lắm, Tỏa Tỏa. Mình tin con của cậu lớn lên sẽ hạnh phúc, vì ba của nó là Diệp Cẩn Ngôn, mẹ là Chu Tỏa Tỏa sẽ luôn bên con.”

Tỏa Tỏa khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên niềm tin và tình yêu. Cô tựa đầu vào vai Nam Tôn, thở dài một hơi nhẹ nhõm, như trút bỏ đi phần lo lắng đang dồn nén bấy lâu.

“Còn có dì Tưởng Nam Tôn nữa!”

Hai cô bạn cười khẽ, không gian yên tĩnh tràn đầy sự ấm áp, xen lẫn một chút hồi hộp và háo hức về những thay đổi sắp tới trong cuộc sống của Tỏa Tỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store