ZingTruyen.Store

[NGÔN TỎA| YE JINYAN - ZHU SUOSUO] CHÚNG TA CỦA HIỆN TẠI

Chương 44.

chanmay_damhonanhay

Ngay sau đó, bên dưới dứt khoát xâm nhập vào. Cả căn phòng như nín thở trong giây lát. Tiếng thở dốc của Diệp Cẩn Ngôn và tiếng rên khe khẽ của Chu Tỏa Tỏa hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của dục vọng. Ông khẽ tiến sâu hơn, nơi mềm mại ấy như co rút lại đón lấy ông, khiến cô bất giác rên nhẹ thành tiếng. Phần hạ thân nóng rực của ông ma sát dọc theo nơi tư mật ướt át của cô, mỗi chuyển động như thiêu đốt từng tế bào thần kinh. Ông bắt đầu di chuyển, từ từ rồi nhanh dần, mỗi nhịp thúc đều mang theo sự mạnh mẽ và đam mê mãnh liệt. Chu Tỏa Tỏa siết chặt lấy lưng ông, đôi chân cô quấn lấy hông ông, đáp trả mỗi động tác của Diệp Cẩn Ngôn một cách đầy bản năng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ càng khiến khung cảnh thêm phần mờ ảo, lãng mạn, chỉ còn hai cơ thể hòa vào làm một, chìm đắm trong cơn bão tình ái không hồi kết. Ông dừng lại một giây, để cô thích nghi, cảm nhận sự ôm siết chặt chẽ và ấm nóng của cô đang bao bọc lấy ông.

"Thư giãn, thả lỏng một chút Tỏa Tỏa."

Ông thì thầm, giọng nói trấn an nhưng đầy khát khao. Chu Tỏa Tỏa hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng. Ngay khi cô vừa thả lỏng được một chút, Diệp Cẩn Ngôn liền thúc mạnh, tiến vào hoàn toàn. Một tiếng thở dốc đầy khoái cảm thoát ra từ cả hai người. Cô cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, cảm nhận sự vẹn nguyên của ông đang lấp đầy cô, một cảm giác vừa đau đớn đến tê dại, vừa sung sướng đến tột cùng.

Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu di chuyển, những nhịp thúc ban đầu còn chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng đầy sức mạnh và dứt khoát. Mỗi lần ông rút ra và tiến vào, âm thanh da thịt va chạm ẩm ướt vang vọng trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng thở dốc và rên rỉ của Chu Tỏa Tỏa. Cô vòng tay siết chặt lấy tấm lưng rộng của ông, móng tay khẽ cào nhẹ lên làn da, để lại những vệt đỏ mờ. Đôi chân cô cũng vô thức quấn chặt lấy hông, như muốn kéo anh gần hơn nữa, hòa nhập vào cô một cách trọn vẹn nhất.

Diệp Cẩn Ngôn đột ngột thay đổi tư thế. Ông nắm lấy eo Chu Tỏa Tỏa, mạnh mẽ nâng cô ngồi dậy, khiến cô thoáng chút bất ngờ nhưng không hề phản kháng. Sau đó, ông xoay người nằm ngửa ra trên ghế sofa, cơ thể vạm vỡ căng tràn sức sống. Ánh mắt ông không rời khỏi Chu Tỏa Tỏa, đầy vẻ thách thức và mời gọi. Chu Tỏa Tỏa nhìn hắn, gương mặt ửng hồng vì hưng phấn. Cô không hề chần chừ, đôi chân thon dài khẽ tách ra, từ từ ngồi lên trên cơ thể ông. Cảm giác ấm nóng và căng đầy của Diệp Cẩn Ngôn chạm vào nơi sâu kín của cô, khiến Chu Tỏa Tỏa khẽ rùng mình, một tiếng rên khe khẽ bật ra từ môi. Cô đặt hai tay lên ngực ông, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay.

Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng hướng dẫn. Chu Tỏa Tỏa bắt đầu từ từ di chuyển cơ thể, nhấp nhô lên xuống, cảm nhận từng chút một sự hòa hợp tuyệt vời giữa hai người. Mỗi lần cô nhấp xuống, ông lại thở dốc một hơi, và mỗi lần cô nâng lên, một tiếng rên rỉ mê hoặc lại thoát ra từ miệng cô. Mái tóc đen nhánh của cô xõa xuống vai, lung lay theo từng động tác uyển chuyển. Ánh đèn vàng dịu nhẹ càng làm nổi bật đường cong cơ thể mềm mại của cô đang uốn lượn phía trên cơ thể ông.

Không khí trong phòng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết. Tiếng da thịt va chạm ẩm ướt, tiếng thở dốc và rên rỉ quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa âm của dục vọng. Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, tận hưởng từng khoảnh khắc Chu Tỏa Tỏa chủ động dẫn dắt, cơ thể cô như một dòng chảy mềm mại đang bao bọc lấy ông. Diệp Cẩn Ngôn miết môi lên xương quai xanh đã ửng hồng. Ông cảm nhận được sự co thắt mạnh mẽ của cô đang ôm lấy ông.

Cơ thể Chu Tỏa Tỏa đã đạt cảm khoái nhiều lần, mỗi lần sau những cú thúc mạnh mẽ, cơ thể cô không ngừng giật rung người. Cô vùi mặt vào hõm vai Diệp Cẩn Ngôn, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, vừa là sự giải thoát vừa là sự van xin. Bên dưới, cơ thể cô bóp chặt lấy thân dưới của Diệp Cẩn Ngôn, mỗi lần co thắt lại như muốn nghiền nát Diệp Cẩn Ngôn trong niềm khoái lạc tột độ.

Diệp Cẩn Ngôn nửa nằm nửa ngồi trên sofa, tận hưởng từng cơn rung động truyền đến từ cơ thể cô. Ông siết chặt eo cô, thúc mạnh hơn, sâu hơn, đáp lại từng nhịp co thắt mãnh liệt ấy. Hơi thở của ông trở nên dồn dập, tiếng thở dốc trầm khàn hòa quyện cùng những tiếng rên rỉ cao vút của Chu Tỏa Tỏa, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại của đam mê. Ông cúi đầu, hôn lên bầu ngực đang không ngừng dao động, liếm láp và mút mạnh, kích thích cô không ngừng. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn không dễ dàng gì kết thúc cuộc chiến khi nó chỉ vừa mới bắt đầu. Hắn biết Chu Tỏa Tỏa đã đạt khoái cảm nhiều lần, nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn, muốn cô chìm đắm hoàn toàn trong hắn.

Bên dưới, Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu di chuyển chậm rãi, nhịp nhàng, không còn dồn dập như trước, mà trở nên đầy mê hoặc. Mỗi lần ông nhấp hông, cảm giác căng đầy và ma sát lại khiến Chu Tỏa Tỏa rên nhẹ. Tay ông không ngừng nghỉ, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon của cô, rồi bất ngờ vỗ nhẹ vào mông cô, tạo ra một tiếng động nhỏ, giòn tan trong không khí.
"Á!" Chu Tỏa Tỏa khẽ thét lên một tiếng, đôi mắt ướt át mở to nhìn thẳng vào Diệp Cẩn Ngôn, vừa trách móc vừa ẩn chứa vẻ sung sướng. Nhưng ông chỉ nhoẻn miệng cười, nụ cười nửa ranh mãnh nửa thỏa mãn, như thể không có chuyện gì xảy ra, và tiếp tục duy trì nhịp điệu của mình.

Sự trêu chọc đầy táo bạo của Diệp Cẩn Ngôn càng khiến Chu Tỏa Tỏa bùng cháy. Cô không còn nhõng nhẽo nữa, thay vào đó, cô bắt đầu chủ động di chuyển hông, ưỡn cong người, đáp lại ông bằng những động tác khiêu khích không kém.

Sau màn trêu chọc đầy hứng thú, Diệp Cẩn Ngôn kéo Chu Tỏa Tỏa nằm xuống, để cô nằm sấp trên ghế sofa, mông cong vút. Ông quỳ gối phía sau, giữ chặt eo cô, rồi từ từ tiến vào từ phía sau. Chu Tỏa Tỏa khẽ rên lên, cảm nhận sự xâm nhập sâu và đầy bất ngờ. Tư thế này khiến cô có thể cảm nhận trọn vẹn sự mạnh mẽ của ông, và ông có thể ngắm nhìn tấm lưng cùng vòng ba quyến rũ của cô đang nhấp nhô theo từng động tác. Ông ghé sát hôn lên tấm lưng trắng nõn, mịn màng của Chu Tỏa Tỏa, từng nụ hôn nhẹ nhàng đến mạnh bạo khiến da đỏ bừng mặt nhưng lại càng thêm hưng phấn.

Đêm dần trôi, cả hai dường như không muốn dừng lại. Diệp Cẩn Ngôn lại nhẹ nhàng đặt Chu Tỏa Tỏa xuống sàn nhà trải thảm mềm mại. Ông để cô nằm ngửa, chân giơ cao tựa vào vai mình. Tư thế này khiến "nơi đó" của cô hoàn toàn phơi bày, và Diệp Cẩn Ngôn có thể thúc sâu hết mức có thể. Anh cúi xuống, hôn lên đùi trong của cô, rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng, ướt át của Chu Tỏa Tỏa, thấy cô đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn say tình ái.

Càng về cuối, tiếng va chạm da thịt ngày một rõ ràng hơn, không còn những tiếng động nhỏ vụn mà thay vào đó là âm thanh đầy ám muội, do sự ướt át bên dưới đã đạt đến đỉnh điểm. Diệp Cẩn Ngôn như một cỗ máy không ngừng nghỉ, thúc liên tục, càng ngày càng nhanh, không cho Chu Tỏa Tỏa bất kỳ một giây phút nào để thở.

"Chậm, chậm lại... Cẩn Ngôn!"

"Ưmm...anh chậm lại!"

"Aaa... ưm...lớn, lớn quá...Cẩn Ngôn!"

Chu Tỏa Tỏa khẽ rít lên, giọng nói đứt quãng vì khoái cảm quá mãnh liệt. Cô ưỡn cong người, đôi chân quấn chặt lấy eo ông, móng tay bấu víu vào tấm lưng trần. Cô hổn hển, cảm giác căng tràn và đầy ắp nơi hạ thân khiến cô không thể thốt nên lời trọn vẹn. Trong cơn cuồng nhiệt đến mất kiểm soát, Chu Tỏa Tỏa vẫn còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng. Lần đầu tiên cô trao thân cho ông, họ cũng không dùng bao, nhưng Diệp Cẩn Ngôn đã kịp thời rút ra ngoài. Còn lần này thì sao? Cô vội vàng túm lấy cánh tay Diệp cẩn Ngôn, tiếng nói khản đặc:

"Cẩn Ngôn, anh không dùng bao?"

Diệp Cẩn Ngôn không trả lời ngay, đột nhiên cố tình ngưng lại mọi động tác, chỉ giữ nguyên tư thế đầy xâm chiếm.

"Ở nhà không có..." Ông thản nhiên đáp, rồi tiếp tục trêu chọc: "Có cần anh đi mua không?"

Trong tình cảnh này, làm sao có thể dừng lại mà đi mua được? Cô lập tức nắm chặt lấy tay ông, lắc đầu liên tục, ánh mắt van nài nhưng cũng chứa đựng sự khao khát không thể kìm nén.

Đúng ý Diệp Cẩn Ngôn. Khóe miệng ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn. Ông cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm đầy ám muội: "Anh sẽ cố gắng đưa ra ngoài."

Lần trước ông cũng nói như thế. Nhưng lần này, khi cả hai đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, và sự ướt át bên dưới càng khiến mọi thứ thêm trơn trượt và khó kiểm soát, liệu có còn kịp? Diệp Cẩn Ngôn nói ông sẽ cố gắng kia mà.

Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục. Tiếng "bạch, bạch" va chạm giữa hai bộ phận trở nên dồn dập hơn, nhanh hơn, như những nhịp trống thúc giục. Ông vùi mặt vào hõm cổ cô, trán rịn mồ hôi, hơi thở hỗn loạn. Và rồi, như cơn sóng vỡ tràn bờ, thứ nóng hổi và đậm đặc ấy được ông gửi sâu vào tận nơi sâu kín của cô một cách trọn vẹn, dứt khoát, như muốn đánh dấu chủ quyền, như muốn hoà làm một với cô đến tận cùng.

Cơ thể cô run nhẹ theo từng cơn co thắt. Một chất lỏng ấm nóng tràn vào trong, đặc sệt, trọn vẹn... khiến Chu Tỏa Tỏa khẽ rùng mình, tiếng rên rỉ của cô nghẹn lại trong cổ họng, vừa là sự ngạc nhiên, vừa là cảm giác choáng váng vì sung sướng và bất ngờ. Cả hai cùng đạt đến cao trào, cơ thể cô co giật mạnh mẽ, bám víu vào ông như một người sắp chết đuối.

Tiếng thở dốc của Diệp Cẩn Ngôn phả vào vành tai Chu Tỏa Tỏa, nóng hổi và đầy thỏa mãn. Cơ thể bên dưới còn rung giật thêm vài cái, những nhịp co thắt cuối cùng truyền sang cô, nhưng ông không hề rút ra, vẫn giữ nguyên sự lấp đầy bên trong.

Diệp Cẩn Ngôn từ từ nghiêng người sang một bên, khẽ nhìn Chu Tỏa Tỏa. Ánh mắt ông đầy sự dò hỏi, pha chút lo lắng, bởi vì ông đã chưa hỏi ý cô rằng cô có muốn hay không, và giờ đây, kết quả đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của "cả hai" có thể không hẳn là cả hai.

Chu Tỏa Tỏa khẽ đánh nhẹ lên lưng ông, một cú đánh yếu ớt: "Sao anh nói là anh không vội?"

Diệp Cẩn Ngôn bật cười ranh mãnh, nụ cười ẩn chứa sự đắc thắng. "Anh không vội!" Ông lắc đầu lặp lại, cố tình nhấn mạnh từng chữ, rồi quay sang hôn lên môi cô, một nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng đầy vẻ trêu chọc, như để xoa dịu lời trách móc của cô.
___

Sau màn ân ái cuồng nhiệt, khi cả hai đã phần nào lấy lại được hơi thở, Chu Tỏa Tỏa loạng choạng bước vào phòng tắm. Cô mở vòi nước, định dùng nước ấm để rửa sạch mọi thứ. Tay cô khẽ đưa xuống nơi sâu thẳm ấy. Đúng lúc đó, Diệp Cẩn Ngôn bước vào:

"Ê ê, dừng lại!"

"Đây là công sức của anh, không được tùy tiện vứt bỏ."

Ông bước đến gần cô, nắm lấy tay cô, ngăn không cho cô tiếp tục hành động của mình. Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì men tình và sự bối rối. Cô lắp bắp, cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay rắn chắc của ông.

"Anh... anh nói gì vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn không buông, ngược lại, ông siết nhẹ cổ tay cô, kéo Chu Tỏa Tỏa lại gần hơn, khiến cơ thể trần trụi của cô khẽ cọ vào người ông. Hơi thở nóng bỏng của ông phả vào tai cô. "Em nghe không rõ sao?" Diệp Cẩn Ngôn nhếch mép cười, ánh mắt đầy ẩn ý lướt xuống bụng cô. "Anh nói, thứ bên trong em bây giờ, là công sức của anh. Em không được phép tùy tiện loại bỏ nó."

Chu Tỏa Tỏa mở to mắt, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô hiểu ý ông. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc, vừa run rẩy, lại vừa xen lẫn một chút ngọt ngào len lỏi trong lòng cô. "Anh... anh điên rồi!" Cô khẽ đánh vào ngực ông, giọng nói yếu ớt.
___

Trên chiếc giường lớn, Diệp Cẩn Ngôn ôm Chu Tỏa Tỏa vào lòng, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực mình. Cô vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau nhức ở bên dưới sau cuộc ân ái vừa rồi. Bàn tay ông nhẹ nhàng xoa lên bụng dưới của cô, một cách vỗ về đầy trìu mến.
Tỏa Tỏa rúc sát vào ông hơn, bờ môi hé gọi khẽ, giọng mang theo âm điệu nũng nịu.

"Cẩn Ngôn~ Cẩn Ngôn~ "

Ông cúi đầu, môi khẽ chạm lên trán cô, giọng thấp và trầm ấm:

"Hửm? Anh nghe đây."

Tỏa Tỏa cựa người, ngước lên nhìn ông, ánh mắt sáng lấp lánh: "Anh thích em gọi tên anh lúc đó lắm sao?"

Diệp Cẩn Ngôn thoáng khựng lại. Dĩ nhiên ông hiểu cô đang ám chỉ điều gì, cái cách Lưu Mẫn gọi ông suốt những năm tháng trước kia, và mỗi khi gặp ông, cũng bằng hai từ 'Cẩn Ngôn'. Ông không trả lời ngay. Chỉ nhẹ nâng cằm cô, buộc ánh mắt cô phải nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt ông khi nghiêm lại rất có lực, nhưng vẫn ẩn sâu nét dịu dàng chỉ dành cho cô.

"Đừng có nghĩ linh tinh nữa, đồ ngốc. Tên anh chỉ để cho em gọi thôi."

Ông khẳng định chắc nịch, xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng cô.

"Ngoài em ra còn có..." Chu Tỏa Tỏa định nói tiếp, nhưng Diệp Cẩn Ngôn không cho cô cơ hội. Ông lập tức cúi xuống, chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn sâu, đầy chiếm hữu. Ông ép cô nằm hẳn xuống dưới thân mình, khiến Chu Tỏa Tỏa không thể nói thêm lời nào mà chỉ còn biết im lặng tận hưởng nụ hôn cuồng nhiệt.

Sau nụ hôn, Diệp Cẩn Ngôn lại ôm chặt lấy cô, vỗ về tấm lưng trần. "Ngoan ngoãn, im lặng và đi ngủ, được chưa?" giọng điệu vừa yêu chiều vừa mang theo chút mệnh lệnh không thể chối từ. Chu Tỏa Tỏa dựa vào ngực ông, cảm nhận hơi ấm và nhịp đập trái tim, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store