Ngon Tinh Mong Lang
Bốn năm sau.Trương Đông Vũ chạy vội xuống lầu, áo sơ mi cài vội vàng, còn chưa kịp thắt cà vạt. Bước cao bước thấp xông vào nhà bếp: "Chào buổi sáng, cha! Chào buổi sáng, Đông Phong!""Chào buổi sáng, Vũ!", Trương Dịch đặt tách cà phê xuống, dịu dàng cười.Đông Phong chỉ "ừ" khẽ một tiếng, đặt dĩa ốp la và xúc xích nóng hổi trước mặt Đông Vũ, "Hôm nay không lên lớp, chị dậy sớm thế?"Đông Vũ cười hì hì: "Hôm nay có hẹn học nhóm, học sớm học nhiều hơn.""Trưa có về không?" "Không luôn," Đông Vũ vừa ăn vừa cười, pate dính lên mép, "Chị ăn ngoài với bạn, chiều học tiếp."Trương Dịch một tay vươn đến lau pate bên mép Đông Vũ, một tay chống cằm, "Tiền tiêu vặt dùng hết chưa?""Còn nhiều ạ", Đông Vũ rút khăn giấy lau miệng, "Thưa cha con đi! Đông Phong, tối gặp."Lời còn chưa dứt đã tung tẩy ra khỏi phòng.Đông Phong lơ đễnh nhìn qua cửa sổ, trông thấy một chiếc xe đạp đỗ trước cửa nhà. Một cậu thanh niên ngồi trên xe đạp nói cười với Đông Vũ. Cô bé bị cổng rào che khuất, không nhìn thấy biểu cảm. Nhưng nhìn bộ dạng của cậu thanh niên, cũng đủ biết hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.Cô lặng lẽ thu dọn chén dĩa, bưng đến bồn rửa bát.Nước lạnh buổi sáng chích vào tay, động tác Đông Phong hơi cứng nhắt, nhưng vẫn lưu loát chùi rửa những chiếc đĩa.Một bàn tay vòng ra trước bụng cô, sau lưng thoáng cái nóng lên. Một hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến cô khẽ rùng mình, "Cha!"Trương Dịch ừm trong mũi, đầu lưỡi bỏng rãy lướt qua vành tai cô: "Không học nhóm?"Bàn tay nóng bỏng thò qua vạt áo cô, lướt qua vùng bụng lành lạnh khiến cô bất giác thắt bụng lại, sau đó lần lên ngực. Tay còn lại chui xuống lưng quần, dò tìm nơi bí mật bên dưới bụng. Tay y nhè nhẹ vuốt ve mép thịt mềm mại một lúc, ngón tay đột ngột chui vào trong. Đông Phong cứng người, cố giữ cho tay chân không run rẩy, vội vã rửa xong chén dĩa, "Ở nhà tự ôn." Trương Dịch lại khẽ ừm, xoay người cô lại nhấc bổng lên kệ bếp. Còn chưa kịp nhìn kỹ gương mặt trước mắt, một nụ hôn nóng rực đã ập xuống. Nụ hôn mang theo vị cà phê, vừa đắng vừa ấm. Lưỡi y mạnh mẽ xông vào miệng cô, linh hoạt luồn lách, cuốn hết dưỡng khí trong phổi cô. Đông Phong hụt hơi muốn tách ra, nhưng môi đối phương như dính chặt lấy môi cô, không cho phép cô trốn thoát.Đông Phong run rẩy rướn người vươn tay ôm lấy cổ y, nức nở gọi mấy tiếng "cha", nhưng giữa môi lưỡi giao triền, thoát ra chỉ là mấy tiếng "ư, ư" nhẹ hẫng trong cuống họng.Trương Dịch ấn Đông Phong nằm xuống kệ bếp, đôi môi ướt át rê qua xương quai xanh, mưa hôn nóng rực liên tiếp trút xuống đôi bồng đảo thiếu nữ căng mọng. Cô nhìn quần áo hai người đã bắt đầu xốc xếch, hổn hển hỏi: "Cha... không đi làm sao?""Còn sớm." Trương Dịch ngậm nhũ hoa của cô, nghiến nhẹ. Đông Phong vừa đau vừa ớn lạnh, cả người run rẩy.Đôi môi Trương Dịch lần đến bụng cô, Đông Phong khó chịu thắt bụng, vặn vẹo thắt lưng. Hai bàn tay như gọng kiềm đè hai bên xương chậu cô, nhanh nhẹn tụt chiếc quần lưng thun không có chút uy hiếp nào. Đôi chân trần trắng nõn ngại ngùng quắp lấy thắt lưng y. Tiếng Đông Phong khe khẽ như muỗi kêu: "Cha..."Trương Dịch lạnh nhạt cười ra một hơi mũi, đánh vào đùi để chân cô rơi xuống. Gập chân cô lên ngang bụng, cầm phân thân nóng bỏng ấn vào kẽ hở e ấp đằng sau khu vườn bí ẩn. Đông Phong nấc lên một tiếng. Hai chân bị tay y kiềm chặt hơi vùng vẫy.Phân thân y tiến vào như vũ bão, một đường vào thẳng nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Đông Phong rướn người tránh đi, lại bị y kiềm chặt. Phân thân vẫn chưa vào được hết, Trương Dịch nắm eo cô thô bạo kéo về phía mình. Đỉnh côn thịt đâm mạnh vào điểm nhạy cảm xa xôi. Cả người Đông Phong cong lên, bụng dưới căng cứng, hơi thở hỗn loạn.Dị vật trong cơ thể đột ngột rút lui, cô kêu lên thất thanh: "Cha!""Ừm?" Trương Dịch đè chân cô, nâng hạ thân lên nhấn vào lần nữa.Khoảng trống trong người đột ngột được lấp đầy, vách thịt mềm mở rộng hết cỡ nghênh đón dị vật to lớn của người đàn ông trưởng thành. Trương Dịch chầm chậm đưa đẩy, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhìn cô gái dưới người đỏ mặt nhắm nghiền mắt: "Cha... cha... hức... cha... hức..."Hai tay Đông Phong vươn vào khoảng không, muốn ôm lấy cổ Trương Dịch nhưng không với tới. Bất lực huơ loạn.Y đè tay cô lên ngang đầu, tốc độ thân dưới nhanh dần."Cha... a... cha! Chậm... chậm thôi... hư... a... cha... không được... cha...", cô quẫn bách nức nở. Hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi nước mắt.Tốc độ Trương Dịch nhanh đến cực đại, Đông Phong líu cả lưỡi, thở không ra hơi.Đông Phong "hức" một tiếng cao vút. Cả người mềm rũ như nước.Trương Dịch thở hắt ra một hơi, chất dịch sánh đặc nóng hổi như sắt lỏng tràn vào cơ thể cô. Vách thịt của cô co rút mãnh liệt, như muốn níu kéo phân thân y. Trương Dịch dứt khoát rút phân thân ra, đứng dậy sửa sang quần áo, lạnh nhạt nói: "Mặc đồ vào đi."Đông Phong gắng gượng ngồi dậy, lảo đảo đặt chân xuống đất. Tinh dịch trắng đục theo bắp đùi cô chảy xuống, trong dịch lẫn thêm vài tơ máu. Trương Dịch thoáng liếc qua cảnh tượng đẫm tình ý ấy, yết hầu khẽ run lên, quay lưng định đi."Cha!" cô gái sau lưng gấp gáp kêu lên, vòng tay ôm lấy y, dụi mặt vào tấm lưng rộng của y. Trương Dịch hơi dịu giọng: "Sao vậy?""Ôm một chút thôi..." Đông Phong nũng nịu rúc đầu vào giữa lưng y. Trương Dịch đứng lặng yên mười mấy giây, đoạn gỡ tay cô ra."Cha phải đi làm rồi", nói xong lấy áo vest vắt trên ghế, đi thẳng ra cửa.Đông Phong thoáng thở dài, cúi người nhặt quần lót và quần thun vứt trên đất, mặt mũi trắng bệch, chân vẫn không ngừng run rẩy.
Quan hệ này bắt đầu từ ba năm trước.Đông Vũ, Đông Phong đến nhà Trương Dịch đã được một năm. Y đối với Đông Vũ luôn là nuông chiều không hề che giấu. Nhờ có Đông Vũ, Đông Phong cũng chưa ngày nào bị bạc đãi: được mua quần áo mới, vào trường trung học danh giá, có phòng riêng đầy đủ tiện nghi, tiền tiêu vặt rủng rỉnh. Chỉ là hai người tính cách đối lập, Đông Vũ hoạt bát hướng ngoại, hay ra ngoài dạo phố, mua sắm; Đông Phong trầm lặng hướng nội, từ trường về nhà ngoài chợ và hiệu sách thì không ghé nơi nào khác.Ánh mắt Trương Dịch chỉ luôn hướng về Đông Vũ. Mà ánh mắt Đông Phong, thì luôn nhìn theo bóng lưng Trương Dịch.Năm đó Đông Phong mười lăm tuổi, Trương Dịch đã là một người đàn ông ba mươi. Tuổi tác gấp đôi gọi một tiếng "cha" cũng không đến nỗi gượng gạo. Đông Phong biết tình cảm này là sai trái, nhưng một đứa trẻ mới lớn hoàn toàn không đủ định lực gạt đi ám ảnh về người đàn ông trưởng thành ấy trong lòng.Một tối của ba năm trước, Đông Vũ xin phép đến nhà bạn ngủ qua đêm. Trương Dịch ngồi trong phòng uống rượu. Y có thói quen uống một hai ly whisky cho dễ ngủ. Đêm đó hình như bất giác uống nhiều hơn một ly, đầu óc có hơi mơ màng. Dường như trông thấy Đông Vũ tung tẩy bước vào phòng.Cô bé mặc chiếc váy mới mua, lắc lư trước mặt y, "Cha! Cha! Có đẹp không?"Đông Vũ trong chiếc váy cotton trắng cao ngang gối, thắt lưng và cánh tay có nếp gấp xòe ra, mềm mại lay động theo từng bước chân. Nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, vòng tay pha lê khua vào nhau lanh canh.Trương Dịch lắc lắc viên đá trong ly rượu, cười dịu dàng: "Đẹp lắm! Vũ rất hợp với màu trắng."Mắt y hơi ríp lại, cảm thấy whisky hôm nay nóng lạ thường, nóng đến thiêu cháy ruột gan.Đông Vũ sáp lại gần y, ngồi lên đùi y, "Thế sau này Vũ sẽ chỉ mặc đồ trắng thôi. Mặc cho cha ngắm, nhé?"Mùi sữa tắm nhè nhẹ khiến cả người y rạo rực. Trương Dịch có thể cảm nhận rõ đôi bồng đảo mới lớn áp vào ngực mình. Y vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn, đáp một tiếng: "Được."Trương Dịch lấy tay đỡ trán, giọng bắt đầu khàn đi: "Mau về phòng ngủ đi. Cha mệt."Đông Vũ nũng nịu lắc đầu, "Không về đâu. Cha không thích Vũ ở lại với cha sao?"Y cảm thấy mình sắp không kiềm chế được nữa, hơi đẩy cô bé ra: "Cha thích, có điều...""Cha thích là được rồi", Đông Vũ cười tươi như hoa, cúi xuống hôn lên môi y.Tuyến phòng ngự cuối cùng của Trương Dịch vỡ tan tành. Y nhấc bổng Đông Vũ lên, đến trước giường ném cô bé xuống. Vồ lên hôn tới tấp.Khi Trương Dịch tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nhìn thấy con gái nuôi trần truồng nằm rúc trong lòng. Hoảng hốt ngồi bật dậy.Đông Vũ bị hành động này đánh thức, mơ màng quờ tay sang bên cạnh. Mắt nhắm mắt mở nhìn y: "Cha?""Tối qua..." Trương Dịch cảm thấy đầu đau như búa bổ. Y vỗ vỗ đầu, một đốm đỏ chói mắt trên giường đập vào mắt y."Tối qua cha và Vũ..." cô bé nói nửa câu, đỏ mặt bỏ lửng."Đừng vờ vịt nữa, Phong!", Trương Dịch cười lạnh một tiếng, "Con bỏ cái gì vào rượu của cha?"Vẻ mặt Đông Phong thoắt cái biến đổi, không còn vẻ hoạt bát của người chị song sinh nữa, mà thay bằng trầm mặc tĩnh lặng.Cô bé ngồi dậy, choàng tay ôm cổ cha nuôi, "Thuốc kích dục đó, cha."Trương Dịch không tức giận, giọng y lạnh gấp mấy lần bình thường: "Con muốn gì?""Muốn làm người phụ nữ của cha", cô bé tỉnh bơ nói một câu khiến người ta đỏ mặt. Vùi đầu vào hõm cổ y: "Con biết cha thích Đông Vũ, nhưng Đông Vũ không thích cha. Vũ có người trong lòng rồi, cha biết không?""Biết.""Cha muốn có Vũ, nhưng không muốn ép Vũ. Vừa hay, Phong thích cha. Phong muốn làm người phụ nữ của cha. Phong cực kỳ giống Vũ, cha có thể xem Phong là Vũ, trên giường cũng có thể gọi tên chị. Phong không ngại đâu."Trương Dịch cười lạnh, nâng cằm Đông Phong lên đối diện với mình: "Con thật sự muốn làm người phụ nữ của cha?"Cô bé mỉm cười tịch mịch: "Phải."Trương Dịch xoay người đè cô bé xuống giường: "Như nguyện."Lần này tấn công như vũ bão, toàn bộ sức mạnh đều hung hăng trút vào cơ thể nhỏ bé của Đông Phong. Đông Phong không ngừng vặn vẹo, nức nở gọi cha. Sau cùng gần như ngất đi.Trong mơ màng rũ rượi, Đông Phong thấy cha nuôi rời khỏi người mình. Thờ ơ kéo chăn phủ lên người cô, khinh miệt nói: "Có một điểm khiến con không bằng được Vũ: con thật bẩn thỉu."Đông Phong thất thần nằm trên giường một hồi, đứng dậy ôm drag giường đầy máu đi giặt.
Quan hệ này bắt đầu từ ba năm trước.Đông Vũ, Đông Phong đến nhà Trương Dịch đã được một năm. Y đối với Đông Vũ luôn là nuông chiều không hề che giấu. Nhờ có Đông Vũ, Đông Phong cũng chưa ngày nào bị bạc đãi: được mua quần áo mới, vào trường trung học danh giá, có phòng riêng đầy đủ tiện nghi, tiền tiêu vặt rủng rỉnh. Chỉ là hai người tính cách đối lập, Đông Vũ hoạt bát hướng ngoại, hay ra ngoài dạo phố, mua sắm; Đông Phong trầm lặng hướng nội, từ trường về nhà ngoài chợ và hiệu sách thì không ghé nơi nào khác.Ánh mắt Trương Dịch chỉ luôn hướng về Đông Vũ. Mà ánh mắt Đông Phong, thì luôn nhìn theo bóng lưng Trương Dịch.Năm đó Đông Phong mười lăm tuổi, Trương Dịch đã là một người đàn ông ba mươi. Tuổi tác gấp đôi gọi một tiếng "cha" cũng không đến nỗi gượng gạo. Đông Phong biết tình cảm này là sai trái, nhưng một đứa trẻ mới lớn hoàn toàn không đủ định lực gạt đi ám ảnh về người đàn ông trưởng thành ấy trong lòng.Một tối của ba năm trước, Đông Vũ xin phép đến nhà bạn ngủ qua đêm. Trương Dịch ngồi trong phòng uống rượu. Y có thói quen uống một hai ly whisky cho dễ ngủ. Đêm đó hình như bất giác uống nhiều hơn một ly, đầu óc có hơi mơ màng. Dường như trông thấy Đông Vũ tung tẩy bước vào phòng.Cô bé mặc chiếc váy mới mua, lắc lư trước mặt y, "Cha! Cha! Có đẹp không?"Đông Vũ trong chiếc váy cotton trắng cao ngang gối, thắt lưng và cánh tay có nếp gấp xòe ra, mềm mại lay động theo từng bước chân. Nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, vòng tay pha lê khua vào nhau lanh canh.Trương Dịch lắc lắc viên đá trong ly rượu, cười dịu dàng: "Đẹp lắm! Vũ rất hợp với màu trắng."Mắt y hơi ríp lại, cảm thấy whisky hôm nay nóng lạ thường, nóng đến thiêu cháy ruột gan.Đông Vũ sáp lại gần y, ngồi lên đùi y, "Thế sau này Vũ sẽ chỉ mặc đồ trắng thôi. Mặc cho cha ngắm, nhé?"Mùi sữa tắm nhè nhẹ khiến cả người y rạo rực. Trương Dịch có thể cảm nhận rõ đôi bồng đảo mới lớn áp vào ngực mình. Y vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn, đáp một tiếng: "Được."Trương Dịch lấy tay đỡ trán, giọng bắt đầu khàn đi: "Mau về phòng ngủ đi. Cha mệt."Đông Vũ nũng nịu lắc đầu, "Không về đâu. Cha không thích Vũ ở lại với cha sao?"Y cảm thấy mình sắp không kiềm chế được nữa, hơi đẩy cô bé ra: "Cha thích, có điều...""Cha thích là được rồi", Đông Vũ cười tươi như hoa, cúi xuống hôn lên môi y.Tuyến phòng ngự cuối cùng của Trương Dịch vỡ tan tành. Y nhấc bổng Đông Vũ lên, đến trước giường ném cô bé xuống. Vồ lên hôn tới tấp.Khi Trương Dịch tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nhìn thấy con gái nuôi trần truồng nằm rúc trong lòng. Hoảng hốt ngồi bật dậy.Đông Vũ bị hành động này đánh thức, mơ màng quờ tay sang bên cạnh. Mắt nhắm mắt mở nhìn y: "Cha?""Tối qua..." Trương Dịch cảm thấy đầu đau như búa bổ. Y vỗ vỗ đầu, một đốm đỏ chói mắt trên giường đập vào mắt y."Tối qua cha và Vũ..." cô bé nói nửa câu, đỏ mặt bỏ lửng."Đừng vờ vịt nữa, Phong!", Trương Dịch cười lạnh một tiếng, "Con bỏ cái gì vào rượu của cha?"Vẻ mặt Đông Phong thoắt cái biến đổi, không còn vẻ hoạt bát của người chị song sinh nữa, mà thay bằng trầm mặc tĩnh lặng.Cô bé ngồi dậy, choàng tay ôm cổ cha nuôi, "Thuốc kích dục đó, cha."Trương Dịch không tức giận, giọng y lạnh gấp mấy lần bình thường: "Con muốn gì?""Muốn làm người phụ nữ của cha", cô bé tỉnh bơ nói một câu khiến người ta đỏ mặt. Vùi đầu vào hõm cổ y: "Con biết cha thích Đông Vũ, nhưng Đông Vũ không thích cha. Vũ có người trong lòng rồi, cha biết không?""Biết.""Cha muốn có Vũ, nhưng không muốn ép Vũ. Vừa hay, Phong thích cha. Phong muốn làm người phụ nữ của cha. Phong cực kỳ giống Vũ, cha có thể xem Phong là Vũ, trên giường cũng có thể gọi tên chị. Phong không ngại đâu."Trương Dịch cười lạnh, nâng cằm Đông Phong lên đối diện với mình: "Con thật sự muốn làm người phụ nữ của cha?"Cô bé mỉm cười tịch mịch: "Phải."Trương Dịch xoay người đè cô bé xuống giường: "Như nguyện."Lần này tấn công như vũ bão, toàn bộ sức mạnh đều hung hăng trút vào cơ thể nhỏ bé của Đông Phong. Đông Phong không ngừng vặn vẹo, nức nở gọi cha. Sau cùng gần như ngất đi.Trong mơ màng rũ rượi, Đông Phong thấy cha nuôi rời khỏi người mình. Thờ ơ kéo chăn phủ lên người cô, khinh miệt nói: "Có một điểm khiến con không bằng được Vũ: con thật bẩn thỉu."Đông Phong thất thần nằm trên giường một hồi, đứng dậy ôm drag giường đầy máu đi giặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store