ZingTruyen.Store

Ngọn Lửa Nơi Tối Tăm

Sự Va Chạm Của Những Linh Hồn và Tái Sinh

TifanyTaan

Mười con người bị thế giới đã chết ép buộc phải gắn kết. Mỗi bước chân về phía Tây là một sự khẳng định về ý chí sinh tồn, nhưng cũng là một sự phơi bày cho những vết thương tâm hồn. Họ là những chiến binh, những người chữa lành, những kẻ săn mồi, nhưng trên hết, họ là gia đình đang được tôi luyện trong bão tố. Họ mang trên mình những mảnh vỡ đã tự vá lại thành một khối kiên cố.

Phá Vỡ Bức Tường Băng: Kỷ Luật và Lòng Trắc Ẩn

Tại một nhà thờ bỏ hoang, nơi nhóm tạm trú, sự im lặng của đêm trở nên nặng nề hơn mọi tiếng gầm gừ của Kẻ Khát Máu. Lee Sangwon (21 tuổi), dù là thủ lĩnh chiến thuật, đang chịu đựng gánh nặng vô hình. Ác mộng về người em trai bị cắn xé anh mỗi đêm, những tiếng kêu cứu và hình ảnh về sự lựa chọn tàn nhẫn anh buộc phải thực hiện. Cơn ác mộng dâng lên tột độ, anh giật mình tỉnh giấc, toàn thân run rẩy, tuyệt vọng bóp nghẹt anh, làm tan chảy lớp kỷ luật thép anh luôn khoác lên mình.

"Tôi... tôi đã không thể..." Anh thốt lên, giọng nói nghẹn lại.

Zhou Anxin (19 tuổi) đã ở đó. Anxin, người luôn giữ khoảng cách để bảo vệ mình khỏi sự bất lực của một cựu sinh viên y khoa không thể cứu người, đã gạt bỏ nỗi sợ hãi đó sang một bên. Cậu biết rằng nỗi đau của sự gắn bó vẫn tốt hơn sự mục rữa của cô độc. Cậu ngồi xuống bên cạnh Sangwon, đặt tay lên vai anh, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng sức nặng của sự đồng cảm. Cậu ôm chặt Sangwon, truyền hơi ấm của sự sống.

"Anh đã chọn sống, Won. Anh đã chọn điều đúng đắn," Anxin thì thầm, giọng nói cậu không phải là một lời an ủi sáo rỗng, mà là một sự thừa nhận về sự tàn khốc. "Anh đã chọn cách để tiếp tục chiến đấu. Em sẽ chịu gánh nặng đó cùng anh."

Geonwoo (21 tuổi) thức giấc, nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối của thủ lĩnh và sự thấu hiểu của Anxin. Anh hiểu được tầm quan trọng của khoảnh khắc này—không chỉ là sự giải thoát cho Sangwon mà còn là sự củng cố cho cả nhóm. Anh lẳng lặng bật chiếc radio tự chế, phát một bản nhạc không lời, du dương nhưng đầy hy vọng, xua đi những tiếng gầm gừ trong tâm hồn Sangwon.

Âm thanh của hy vọng và sự thấu hiểu của Anxin đã phá vỡ bức tường băng của Sangwon. Anh gục đầu vào vai Anxin, những giọt nước mắt đầu tiên sau nhiều tháng cô độc tuôn rơi. Đây là khoảnh khắc mà kỷ luật thép của Sangwon đã hòa quyện với lòng trắc ẩn của Anxin, tạo nên cột trụ vững chắc cho Nhóm, một sự kết hợp giữa Lý trí và Linh hồn.

Lời Thề ở Nhà Máy: Rủi Ro của Tình Yêu

Sự cứu rỗi này không dừng lại ở đó. Sự gắn kết mới của Sangwon và Anxin đã tác động như một phản ứng dây chuyền đến những người còn lại, đặc biệt là Leo (22 tuổi)Jiahao (22 tuổi).

Leo vẫn chiến đấu với sự hung hãn gần như là tự sát, cố ý đẩy bản thân vào nguy hiểm, sử dụng cơn thịnh nộ và nỗi đau của mình như một chiếc khiên. Anh không thể hiểu tại sao Sangwon lại để cảm xúc làm suy yếu mình, anh sợ hãi sự mềm yếu đó. Nhưng Jiahao hiểu. Cậu nhìn thấy trong sự lạnh lùng của Leo là nỗi sợ hãi tột độ khi phải mất thêm một người thân yêu.

Trong một cuộc giao tranh tại khu nhà máy cũ để tìm kiếm nhiên liệu, khi Leo bị bao vây bởi ba Kẻ Khát Máu, anh chiến đấu như thể muốn chết. Một con đã áp sát anh. Jiahao không ngần ngại, cậu chạy đến, túm lấy tay Leo và kéo anh ra khỏi vòng nguy hiểm, chiếc áo khoác của cậu bị cào rách một vết nhẹ.

"Anh điên rồi sao!" Jiahao hét lên, nước mắt giàn giụa, sự lạc quan của cậu bị thay thế bằng nỗi sợ hãi tột độ khi nhìn thấy Leo mạo hiểm mạng sống. "Anh có thể yếu đuối với em! Em sẽ không để anh phá hủy mình! Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau sửa chữa thế giới này!"

Leo nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của Jiahao, nhận ra nỗi đau của cậu lớn hơn bất cứ sự lạnh lùng nào anh có thể giả tạo. Anh đã suýt gây ra nỗi đau lớn nhất cho người đã cứu anh. Lớp vỏ thép của anh tan vỡ. Anh ôm chặt cậu, chấp nhận rủi ro của sự gắn bó, chấp nhận lời hứa của Jiahao. Sự lột xác của họ là một lời thề: cùng nhau sống sót, dù phải đối mặt với nỗi đau.

Tái Sinh Từ Đau Khổ: Nụ Hôn của Sự Sống

Sự dũng cảm vì tình yêu của Jiahao truyền cảm hứng cho Park Donggyu (20 tuổi). Donggyu, người vẫn đang canh giữ Khải Văn (20 tuổi), chứng kiến tình cảm đó. Anh đã giam cầm Khải Văn trong sự kiên định tàn nhẫn, tin rằng sống sót là để chuộc tội.

Khi Nhóm đột kích vào một khu chợ cũ để lấy lương thực—một nơi đầy rẫy hiểm nguy—Khải Văn đông cứng khi thấy hình ảnh một gia đình bị xé xác. Cậu lùi lại, tìm kiếm sự trừng phạt. Một Kẻ Khát Máu lao tới cậu. Donggyu, không hề nghĩ ngợi, đã đẩy Khải Văn ra và chịu một vết thương ở vai.

"Sống đi!" Donggyu gầm lên, đau đớn. Anh không nói 'cho tôi', mà nói 'cho chính cậu'. "Sống để bảo vệ những gì còn lại! Đừng lãng phí sự sống này!"

Khải Văn, nhìn thấy sự hy sinh của Donggyu, không còn thấy sự trừng phạt mà thấy tình yêu và sự chấp nhận. Cậu chọn sự sống. Cậu cầm vũ khí lên và chiến đấu bên cạnh Donggyu, sự điên cuồng của tội lỗi được thay thế bằng sự điên cuồng của bảo vệ.

Sau khi giao tranh kết thúc, Donggyu kéo Khải Văn vào lòng. Anh hôn Khải Văn, một nụ hôn mãnh liệt, thô ráp, buộc Khải Văn phải cảm nhận sự sống đang bùng cháy trong khoảnh khắc này, buộc cậu phải thoát khỏi bóng ma của quá khứ. Họ đã được tái sinh từ nỗi đau, tìm thấy sự cứu rỗi trong nhau.

Bức Tường và Lòng Tin: Mối Liên Kết Tinh Tế

Khi Nhóm di chuyển qua một khúc cua hẹp, Sanghyeon mắc lỗi trong việc thiết lập bẫy. Một Kẻ Khát Máu đột ngột xuất hiện ở lỗ hổng. Sanghyeon bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi thất bại lần nữa, hình ảnh về bức tường phòng thủ sụp đổ trong quá khứ ập đến.

Xinlong không cần lệnh của Sangwon hay bất cứ lời nói nào. Anh chỉ lao tới, chặn lỗ hổng đó bằng chính cơ thể mình và cung tên, hạ sát Kẻ Khát Máu bằng một mũi tên chính xác. Sự im lặng của anh có sức nặng hơn bất kỳ lời nói nào.  Theo sau đấy là Kim Geonwoo

Kim Geonwoo (21 tuổi) vẫn là người duy trì hy vọng của Nhóm bằng chiếc radio của mình. Nhưng He Xinlong (20 tuổi) thường xuyên ở gần cậu, không phải vì Geonwoo là một chiến binh, mà vì Xinlong cảm nhận được sự mong manh ẩn sau sự lạc quan đó. Xinlong, người im lặng, đi săn một mình và luôn mang về những vật tư thiết yếu cho đài phát thanh của Geonwoo.

Một đêm, Geonwoo đang cố gắng sửa chữa một linh kiện hỏng, sự thất vọng khiến cậu lặng đi. Cậu sợ hãi sự im lặng của radio hơn bất cứ thứ gì.

"Nếu nó hỏng, thì hy vọng cũng... không còn nữa," Geonwoo thì thầm, giọng cậu vỡ vụn.

Xinlong ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh không nói một lời, chỉ đưa cho Geonwoo một chiếc tua vít nhỏ, sau đó nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cậu, nơi cậu đang run rẩy. Đó không phải là một cử chỉ lãng mạn, mà là một lời hứa thầm lặng về sự bảo vệ.

"Tôi sẽ bảo vệ tiếng nói của anh. Anh chỉ cần phát sóng." – Đó là thông điệp mà Xinlong truyền tải qua hành động.

Geonwoo nhìn vào đôi mắt kiên định của Xinlong, người luôn im lặng như một cái bóng. Anh biết, hành động của Xinlong có giá trị hơn mọi lời thề. Cậu đã tìm thấy người bảo vệ cho ngọn lửa mong manh của mình. Mối quan hệ của họ là sự trao đổi giữa người gieo mầm hy vọng và người canh giữ nó.

 Sanghyeon (18 tuổi), được giao nhiệm vụ mới, tìm thấy sự tự tin trong vai trò hỗ trợ hậu cần của mình.

Junseo (23 tuổi), người luôn đa nghi và rình rập trong bóng tối, chứng kiến toàn bộ sự gắn kết này. Anh nhìn thấy sự hiệu quả của lòng tin. Anh nhìn thấy sự đoàn kết đang thực sự tạo ra một sức mạnh bất khả chiến bại. Anh bắt đầu tin tưởng, không phải vào lòng tốt, mà là vào sự hiệu quả của gia đình.

Cả nhóm đã trở thành một gia đình kiên cố. Họ di chuyển không chỉ vì sự sống sót, mà còn vì lời hứa về một nơi mà họ có thể yêu thương và sống sót cùng nhau. Họ đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi họ ở phía Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store