ZingTruyen.Store

Ngoi Nha An Toan


Vegas có thể cảm nhận được điều đó, ngay khi cậu bước qua cánh cửa biệt thự của mình, những ánh mắt đã dán chặt vào cậu. Pete đi theo vào trong, theo sau Vegas, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi hai người họ vào trong. Pete có thể nghe thấy những lời thì thầm, cảm thấy những ánh mắt đang nhìn anh. Anh bối rối khi bước vào biệt thự. Tuy nhiên, không ai trong số các vệ sĩ dám nói bất cứ điều gì, nhưng rõ ràng chỉ có hai điều đang diễn ra trong đầu họ:
a) Ông Kan đã mất tích và b) tại sao vệ sĩ trưởng của gia đình chính lại ở biệt thự của họ?

Đó là một câu hỏi hay, thực sự. Tại sao hai người họ lại ở đó? Vegas lo lắng về Macau. Đã được một thời gian kể từ lần cuối cậu nhìn thấy thằng bé. Hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, cậu lo lắng cũng là lẽ đương nhiên. Vegas không muốn thoát ra khỏi bong bóng mà cậu và Pete đã sống trong nhiều tuần, nhưng cậu cần đảm bảo rằng Macau được chăm sóc chu đáo khi Kan đang bị… giam giữ.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Kan và cả Vegas và Pete sẽ đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy. Kan vẫn đang thối rữa trong phòng, bị xiềng xích. Vegas và Pete sẽ bầu bạn với lão ở đó bất cứ khi nào họ buồn chán. Đó là một sự hồi hộp, thực sự. Tra tấn, cùng với Vegas.

Pete yêu nó.

Anh đã quan tâm ngay từ giây phút đầu tiên rằng anh đã nhìn thấy Vegas tra tấn lão khi nào. Nhưng, hồi đó anh không muốn thừa nhận điều đó với chính mình. Anh không muốn thừa nhận rằng anh gần như bị kích thích khi chứng kiến cảnh Vegas hành hạ lão. Nhưng, bây giờ, nó đã khác. Vegas đã giúp anh chìm sâu hơn vào bóng tối và Pete yêu thích điều đó, từng khoảnh khắc của nó, mím môi khi anh bước theo Vegas, người mà đôi mắt của anh đang quét qua những hành lang trống rỗng.

Nó lúc đó trống rỗng. Có lẽ, quá trống rỗng. Vegas căng thẳng và Pete bước lại gần cậu, nín thở.

“Vegas?”

Pete hỏi, Vegas liếc nhìn anh, nắm chặt tay lại. MaCau ở đâu? Vegas liếc nhìn đồng hồ - Lẽ ra Macau đã phải đi học về rồi, nên sự im lặng trong biệt thự khiến cậu thấy khó chịu. Tuy nhiên, điều đó đã được mong đợi. Sự im lặng bao trùm vì không thấy Kan đâu, một nụ cười nhỏ nở trên môi Vegas khi cậu liếc nhìn người của mình, những người nhanh chóng ngừng nhìn hai người họ, giả vờ rằng họ chỉ đi ngang qua.

“Hãy nhìn họ”

Vegas nói khi nụ cười nhếch mép ngày càng lớn.

“Có lẽ họ đang tự hỏi người cha bẩn thỉu của tao đang ở đâu”

Cậu nói và Pete cố gắng nhịn cười, nhưng anh cũng cảm thấy một cảm giác hồi hộp chạy dọc huyết quản. Tuy nhiên, họ không ở đó để lo lắng về Kan, họ ở đó để kiểm tra Macau.

“Đáng tiếc là họ sẽ không bao giờ phát hiện ra”

Pete lầm bầm và Vegas liếm môi dưới.

“Thật đáng tiếc cho họ, thật may mắn cho chúng ta”

Vegas nói và Pete có thể nhìn thấy đôi mắt của Vegas sáng lên. Nhưng, trước khi một trong hai người có thể nói thêm bất cứ điều gì, Vegas đã quay trở lại thực tế khi nhìn thấy Macau ở cuối hành lang, bước ra khỏi phòng của mình và vẻ mặt của Vegas nhanh chóng dịu lại. Nụ cười man rợ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười toe toét của một người anh lo lắng và quan tâm, Pete nuốt khan.

MaCau

“Macau”

Vegas lắp bắp và bắt đầu bước nhanh hơn.

Ngay khi nghe Vegas gọi mình, Macau đã vui mừng và mở to mắt khi nhìn thấy anh mình ở đó. Macau không lãng phí thời gian và nhanh chóng chạy đến chỗ cậu mà không để ý rằng Pete cũng ở đó.

Macau thực sự không biết phải phản ứng thế nào khi cuối cùng cũng gặp Vegas, nhưng Cau rất vui khi gặp lại cậu. Đã quá lâu kể từ lần cuối Cau nhìn thấy cậu, mím chặt môi. Cậu mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng không có gì phát ra và chỉ liếc xuống. Macau trông… tốt. Nhưng, Vegas có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cậu bé,xanh xao hơn bình thường và đầu tóc thì bù xù.

Ah, Macau không ổn, phải không?

MaCau đã lo lắng cho cậu. Những điều kỳ lạ đã xảy ra gần đây xung quanh biệt thự. Đầu tiên, Vegas bị mất tích. Mặc dù vậy, cậu bé biết rằng cha biết Vegas ở đâu, nhưng ông ấy sẽ không nói cho Cau biết. Như mọi khi, MaCau bị gạt sang một bên, bị che giấu khỏi sự thật. Cho dù Macau muốn tìm ra sự thật đến mức nào, Kan sẽ không nói với Cau và điều đó khiến Cau phát điên. MaCau tỏ ra phản đối, nhưng sau khi nhận được một hoặc hai cái tát từ ông già của mình, cuối cùng Cau cũng ngừng đặt câu hỏi.

Cau ngừng hỏi, nhưng không ngừng cố gắng tìm xem anh mình đã đi đâu. Cau biết có gì đó không ổn, Cau cảm nhận được điều đó. Tuy nhiên, Vegas đột nhiên mất tích không phải là điều kỳ lạ duy nhất xảy ra trong vài tuần qua.

Ngoài ra, trong số tất cả mọi người, Tankhun sẽ ghé thăm dinh thự khá thường xuyên, ra lệnh cho Cau như thường lệ. Nhưng, lần này, anh cả có vẻ nghiêm túc. Anh ấy đang tìm kiếm Pete, người được nhìn thấy lần cuối khi vào biệt thự của họ. MaCau không biết anh họ của mình đang lảm nhảm về điều gì. Cau không biết gì về một nhiệm vụ liên quan đến Pete, vì vậy Tankhun sẽ bị áp giải khỏi nhà của họ mỗi lần.

Thậm chí có một vài trường hợp Kinn và Porsche đến dinh thự để tìm kiếm Pete. Điều đó chỉ khiến căng thẳng giữa hai bên gia đình ngày càng lớn và MaCau có thể cảm nhận được điều đó. Gia đình chính đang leo thang mọi thứ, như thường lệ và Cau không thích điều đó. Cau lo lắng. Người thường xoay sở để giúp Cau là Vegas, nhưng cậu không ở đó, vì vậy Cau phải ở một mình. Cau thực sự không thể tin tưởng vào Kan, phải không?

Ngoài ra, chỉ một tuần trước, Kan cũng mất tích. Kan rời đi cùng một vài vệ sĩ, nhưng họ không bao giờ quay lại và MaCau không biết chuyện gì đã xảy ra. Không phải cảm thấy tiếc khi Kan mất tích, mà chỉ là… mọi người cứ mất tích xung quanh và Cau không biết phải giải thích thế nào. Điều đó có vẻ điên rồ, nhưng MaCau chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường.

Không có Kan bên cạnh, nó sẽ không…

“Vegas”

Macau thì thầm và bước tới chỗ anh mình, trông cực kỳ lo lắng.

“Là anh thật sao?”

Cau nói và mím môi lại một lúc trước khi dám tiếp tục, giọng Cau hơi run, lo lắng, Cau biết những điều Kan có thể làm, vì vậy việc không biết Vegas ở đâu khiến Cau lo lắng.

“Anh thực sự ở đây rồi”

cuối cùng MaCau nói và Vegas nở một nụ cười nhẹ với Cau.

Vegas nhìn MaCau kỹ hơn rồi thở dài

"Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"

Vegas hỏi và nheo mắt lại.

“Trông em thật kinh khủng”

Cậu nhận xét và MaCau tròn mắt, khoanh tay trước ngực, lắc đầu không tin nổi.

“Em đã lo lắng”

Macau rít lên và rê lưỡi lên môi dưới, nuốt khan khi cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng, điều này là tốt, phải không? Vegas đã trở lại, mọi thứ sẽ sớm trở lại bình thường.

“Anh đã ở chỗ quái quỷ nào vậy?”

Macau thì thầm và Vegas nhìn xuống, cắn môi dưới và cười cay đắng.

"Ông già không nói với em?"

Macau đảo mắt và nhìn Vegas .

“Tất nhiên là không”

MaCau nói và lắc đầu.

“Anh biết là cha không bao giờ nói với em bất cứ điều gì mà”

Cau nói và nín thở, từ từ chạm vào vai Vegas rồi thở phào nhẹ nhõm. Cau cần chạm vào Vegas để chắc chắn rằng cậu thực sự ở đó. Và đó là khi cuối cùng cậu bé cũng thư giãn, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy cậu.

“Thằng chó đẻ”

Vegas thì thào và cười, lắc đầu.

“Chà, tất nhiên là ông ấy sẽ không-”

“Cha cũng mất tích"

Macau nói và lắc đầu, lùa những ngón tay vào tóc và mím môi lại.

“Cha đã rời đi vài ngày trước, nhưng  không quay lại. Em không biết cha đã đi đâu, nhưng lẽ ra chs nên quay lại lúc này”

MaCau nói và đặt tay lên ngực.

“Em không cần phải lo lắng về cha nữa”

Vegas nói với giọng trầm và đôi mắt của Macau mở to.

"Cái gì?"

MaCau hỏi và bước lại gần Vegas. Vẻ mặt của Vegas đã nói lên tất cả – Vegas biết điều gì đó. Lão không… lão sẽ không! Macau bị cuốn vào khoảnh khắc đến nỗi không nhận ra Pete đang đứng đằng sau hai người họ.

Pete đang giữ khoảng cách, cho hai anh em sự riêng tư và thời gian để bắt chuyện. Có rất nhiều điều mà hai người họ cần nói. Pete không biết kế hoạch của Vegas là gì về toàn bộ sự việc. Nói với MaCau về nơi ở của Kan có phải là một ý hay không? Pete không biết, nhưng đó không phải là quyết định của anh. Xét cho cùng, đó là lựa chọn của Vegas, nhưng Pete rất vui – anh mừng vì MaCau an toàn.

Pete không biết rõ về MaCau, nhưng bất cứ khi nào hai người họ đụng mặt nhau, MaCau không có bất cứ điều gì chống lại anh. MaCau có vẻ là một đứa trẻ ngoan, nhưng thích tự chuốc lấy rắc rối.

Pete đang đứng đó, để mắt đến Vegas trong suốt thời gian, đảm bảo rằng không ai dám đến quá gần Vegas vì có một thứ khác đang len lỏi trong Pete. Dinh thự đầy những Alpha – các vệ sĩ đều là Alpha và anh sẽ không để Vegas rời khỏi tầm mắt của mình. Bất cứ khi nào một trong những vệ sĩ thậm chí dám nhìn vào Vegas, Pete không thể ngăn được. Anh không kiềm chế được việc gầm gừ với những Alpha khác trong đó, cắn vào môi dưới của mình mạnh đến mức chảy máu, anh rủa thầm.

Cái quái gì đã xảy ra với anh vậy?

Phải, Vegas là một Omega. Nhưng, không ai khác ngoài anh và Macau biết về điều đó. Trước đây Pete không biết – trước khi Vegas đưa anh đến ngôi nhà an toàn và bộc lộ bản chất thật trước mặt anh, anh không hề biết rằng Vegas là một omega. Vì vậy, đó là một bất ngờ lớn đối với anh - anh cảm thấy chiếm hữu. Sở hữu Vegas đến mức anh muốn xé toạc cổ họng của mọi Alpha chỉ vì nhìn vào Vegas.

Điều này không giống như Pete.

Pete cố gắng thở và nắm chặt tay khi nhìn thấy một Alpha khác đang nhìn Vegas, nuốt nước bọt gầm gừ. Anh không thể bắt đầu gầm gừ với mọi người vì điều đó sẽ quá đáng ngờ. Vegas muốn bí mật được giấu kín và Pete không muốn làm bất cứ điều gì khiến Vegas gặp nguy hiểm, vì điều đó sẽ khiến Vegas gặp nguy hiểm và anh biết điều đó. Thế giới đầy những tên khốn bẩn thỉu muốn-

Pete quay lại với thực tại và khi quay lại nhìn các anh em, anh mỉm cười khi thấy Vegas đang ôm MaCau, người này nhìn sang bên cạnh anh và chỉ về phía Pete. Cau không để ý đến người kia đang đứng đó cho đến lúc đó và Cau lùi lại khỏi cái ôm và sau đó nhìn Vegas.

“ Anh ấy cũng ở đây sao?!”

MaCau cao giọng hỏi và Vegas nheo mắt lại.

“Ừ”

Vegas nói và xoa gáy.

“Cái gì-”

MaCau thì thầm và lắc đầu.

“Ai đó làm ơn nói cho em biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Cau hỏi và Vegas liếc nhìn Pete, người đang từ từ tiến lại gần và cúi đầu xuống. Vegas chậm rãi gật đầu và thở dài theo.

Anh có rất nhiều việc phải giải thích.

--

Sau khi Vegas giải thích mọi thứ ở một mức độ nào đó MaCau đã hiểu mọi thứ tốt hơn. Không hoàn toàn, nhưng đủ cho bây giờ và quyết định không hỏi thêm câu hỏi nào nữa. Vegas là người mà Macau tin tưởng, vì vậy nếu cậu nói rằng mình đã kiểm soát được mọi thứ và rằng Cau không nên lo lắng về nơi ở của Kan, thì Cau sẽ không lo lắng. MaCau chỉ hy vọng Vegas biết mình đang làm gì.

Nhưng, điều Cau quan tâm hơn là…

“Vậy, anh và anh tôi ở cùng nhau ?”

MaCau hỏi với một nụ cười nhếch mép táo tợn và Pete nghẹn thở vì đó không phải là câu hỏi mà anh mong đợi nhận được. Vegas hiện không ở cùng với hai người họ vì đang bận ra lệnh cho các vệ sĩ của mình, Pete cố gắng hết sức để phớt lờ sự căng thẳng đang gia tăng và anh chỉ-

“ Cái gì?! ”

“Ý tôi là Vegas rõ ràng thích anh”

Macau nói và Pete lắp bắp vì cái quái gì vậy?! Pete thực sự không có thời gian để dừng lại và suy nghĩ về tương lai của anh và Vegas. Đó không chỉ là niềm vui và cả hai đều biết điều đó. Nhưng để nghĩ về một tương lai hạnh phúc cùng nhau thực sự là điều mà Pete thậm chí không dám nghĩ tới bởi vì nó không bao giờ có lợi cho anh.

“Tôi không biết”

là tất cả những gì Pete cố gắng nói và MaCau cũng ậm ừ theo.

"Ah. Tôi hiểu rồi”

MaCau nói với một nụ cười táo tợn và Pete tròn mắt. Nhóc con.

"Anh yêu anh ấy?"

Macau hỏi khi không có bộ lọc và Pete cảm thấy má mình đỏ bừng lên vì chuyện gì thế này?! Thẩm vấn?!

“Không sao đâu, tôi không phiền đâu”

Macau nói và nhún vai.

“Anh là một trong những người hiếm hoi trong gia đình chính thực sự chú ý đến tôi không phải vì anh phải làm thế, mà vì anh muốn.”

“Chà, tôi-”

“Vậy”

Macau nói và vòng tay qua vai anh. Ah, họ đã di chuyển quá nhanh. Nhưng, đây cũng giống như MaCau và Pete chỉ cười một cách lo lắng vì anh không biết phải làm gì. Anh cảm thấy như bị mắc kẹt. Vegas không nói với MaCau mọi chuyện, nhưng cậu bé biết quá đủ. Vegas nói rằng Pete đã ở đó khi cậu cần anh nhất, vậy là đủ với MaCau. Nếu Vegas tin tưởng Pete, thì Cau cũng tin tưởng anh.

"Có quá nhanh để bắt đầu gọi anh là anh dâu của tôi không?"

“MaCau!” Pete nói và Macau cười.

"Cái gì?"

Macau hỏi và Pete thở dài, lắc đầu.

"Anh sẽ ở lại với chúng tôi bây giờ?"

sau đó Cau hỏi, giọng nghiêm túc hơn một chút và Pete mở miệng định nói điều gì đó, nhưng rồi anh nhanh chóng ngậm miệng lại vì không biết phải nói gì.

Pete thậm chí không nghĩ đến việc rời Vegas. Đối với anh, đó là một điều không thể làm được không biết tại sao . Nhưng, anh muốn ở cùng Vegas – anh không quan tâm điều đó nghe có vẻ phi lý như thế nào, anh không quan tâm. Anh cần Vegas hơn cả không khí và anh mím môi lại.

“Tôi không nghĩ mình có thể rời xa cậu ấy”

Pete thì thầm và MaCau hài lòng với câu trả lời đó.

Nếu Pete từng bị buộc phải chọn phe - liệu anh có thể làm được không? Mặc dù có thể dễ dàng nói rằng anh không bao giờ muốn rời khỏi Vegas, nhưng lòng trung thành của anh đối với gia đình chính cũng… Pete lắc đầu.

"Tốt. Anh nên nói với Kinn rằng anh sẽ ở lại đây”

Macau nói.

“Có lẽ điều đó sẽ ngăn anh ấy và Tankhun đến đây mỗi ngày”

Macau làu bàu và đôi mắt của Pete mở to khi nghe điều đó.

"Họ đã ở đây? Mỗi ngày?"

Pete ngạc nhiên hỏi.

"Vâng. Họ đang tìm kiếm anh”

MaCau nói và tiếp tục nói về điều đó, nhưng Pete không lắng nghe – vì vậy, cuối cùng thì họ cũng đang tìm kiếm anh. Tim Pete rối bời vì anh không biết phải làm gì với thông tin đó. Và họ đã ở đó mỗi ngày? Cắn vào môi dưới, Pete chỉ nhìn xuống và thở dài.

Tim Pete nặng trĩu.

Pete ngồi đó một lúc vì MaCau vẫn đang giải thích rằng Tankhun đã phiền phức như thế nào trong vài tuần qua cho đến khi anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Pete không giải thích được, nhưng có gì đó không ổn khiến anh căng thẳng, nghiến chặt quai hàm. Tim anh đập nhanh hơn nhiều và anh đột nhiên đứng dậy, đôi mắt của MaCau mở to khi Pete đột nhiên đứng dậy mà không nói bất cứ điều gì bắt chéo chân.

“Anh làm gì-”

“Đó là Vegas”

Pete nói và mắt anh tối sầm lại.

"Cái gì?"

Pete cũng không biết chuyện gì và tại sao , nhưng anh có thể cảm thấy tức giận. Vegas tức giận, bồn chồn, giận dữ và Pete không thích điều đó. Có nghĩa lý gì khi anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Vegas như thế này? Mối quan hệ giữa họ rất bền chặt, nhưng anh thì không… Không quan trọng, không còn thời gian nữa. Pete gầm gừ trong im lặng khi nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi quá muộn.

Có cái gì đó không đúng.

--

“Vegas!” là một tiếng gầm gừ mà Vegas nghe thấy đằng sau và cậu căng thẳng. Cậu vừa định quay trở lại với MaCau và Pete thì nghe thấy… Vegas gầm gừ khi quay lại vì trực giác của cậu đã đúng – đó là Kinn.

Làm thế quái nào mà Kinn vào được ?!

“Làm thế quái nào mà anh vào được đây?!”

nhổ nước bọt Vegas, đôi mắt cậu tối sầm khi nhìn về phía người anh họ của mình, người đang gầm gừ với cậu. Hắn không đi một mình, đi cùng với các vệ sĩ của mình, chiếc Porsche đứng phía sau hắn và chỉ cười toe toét, lắc đầu.

“À, như mọi khi, anh cần con chó cái đi cùng, phải không?”

Vegas nói và đôi mắt của Kinn tối sầm lại.

“Anh ấy ở đâu, Vegas?”

Porsche hỏi và Vegas lười biếng đảo mắt.

"Ai?"

Vegas hỏi ngay cả khi anh ta biết quá rõ rằng họ đang hỏi về Pete.

Sau đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh để Vegas có thể phản ứng, cậu quá chậm. Kinn lao vào cậu, nắm lấy cổ áo sơ mi  và đẩy cậu ra sau, ghì chặt cậu vào tường và Vegas tức giận gầm gừ khi cảm thấy tay Kinn vòng qua cổ mình, siết chặt và mắt hắn mở to, nhưng cậu chỉ cười toe toét.

Thật xúc động khi thấy Kinn tức giận như vậy.

Nhưng, họ đã đến với Pete.

“Chết tiệt”

Vegas nói bằng tiếng Anh.

"Pete. Ở. Đâu?!”

Alpha gầm gừ và Vegas nghiến răng, gầm gừ đáp trả.

“Đã quá muộn rồi, anh họ thân mến”

Vegas nói và Kinn mở to mắt vì hiểu lầm điều đó.

“Pete đã là của tôi- ”

"Mày đã làm gì với anh ta?"

Kinn hỏi, siết chặt vòng tay quanh cổ. Ồ, rõ ràng là Kinn có tội. Cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt hắn và Vegas chỉ bắt đầu cười thở hổn hển khi Kinn đang ghim cậu vào tường. Porsche đã hét lên, yêu cầu Kinn dừng lại, nhưng Kinn không nghe.

“Kinn, dừng lại-”

"Anh sẽ làm gì?"

Vegas hỏi và cười.

"Giết tôi?!"

Vegas đang tận hưởng bản thân vì ngay cả khi Kinn làm tổn thương cậu, ngay cả khi Kinn chế ngự được cậu, Vegas biết rằng cậu mới là người kiểm soát 😏🌝

“Vậy thì làm đi”

Vegas nói.

“Đồ hèn nhát chết tiệt-”

“Vegas!”

Vegas nghe thấy và tim cậu nhảy dựng lên khi nghe Pete gọi, rủa thầm. Sẽ tốt hơn nếu Pete không…

Pete chạy vào phòng và mắt anh mở to khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình. Vegas bị ghim vào tường, được giữ bởi Kinn, người đang bóp cổ cậu. Porsche đang đứng đó bên cạnh anh, nhưng Pete hoàn toàn phớt lờ Porsche vào thời điểm nhất định và mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy Kinn vòng tay quanh cổ Vegas.

Pete không biết điều gì đã đến với mình, nhưng anh gầm gừ rất to và rõ ràng tiếng gầm gừ đó nhắm vào ai – Kinn. Kinn trông cũng ngạc nhiên và hắn thả Vegas ra – không phải vì hắn muốn, mà vì ngạc nhiên khi thấy Pete ở đó. Toàn thân Pete run lên khi thấy Kinn vẫn ở bên cạnh Vegas. Quá gần. Tay của Pete run lên khi anh cố gắng không chộp lấy khẩu súng của mình, nhưng anh rất tức giận.

Kinn làm tổn thương Vegas.

Kinn làm tổn thương Vegas.

Làm tổn thương Vegas.

Làm tổn thương… omega của anh.

Omega của anh.

Đó là khi những mảnh ghép cuối cùng đã vào đúng vị trí và đôi mắt của Pete mở to khi anh nhận ra rằng… Ôi, Chúa ơi. Đầu Pete quay cuồng khi anh liếc về phía Vegas, lúc này đang ho, giận dữ xoa bóp cái cổ đau nhức của mình và anh lườm Kinn.

“Pete”

Porsche lắp bắp, nhưng anh mỉm cười.

Kinn di chuyển và đôi mắt của Pete lại nhìn hắn. Kinn muốn đến gần Pete hơn, nhưng khi tiến lên một bước, hắn không nhận ra rằng mình đã bước lại gần Vegas hơn và gần như thể cơ thể của Pete tự di chuyển.

Pete đã không nghĩ về những gì anh đang làm.

“Tránh xa Vegas ra, Kinn!”

Pete gầm gừ, lần này không suy nghĩ quá nhiều khi chĩa súng về phía Kinn, người đã lùi lại một bước, bị sốc và mắt Vegas mở to khi nhìn thấy Pete.

“Chạm vào anh ta một lần nữa và tôi sẽ bắn”

Pete gầm gừ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store