ZingTruyen.Store

Ngôi làng kì bí (phần 2)

C121

DungVu023

 Tại Tế Đàn, lúc này toàn bộ dân làng đều đã tề tựu đông đủ.
Lung Ta hỏi những kẻ dưới trướng :
— Tất cả dân làng không sót một ai đấy chứ..?
Tên nô dịch đáp :
— Chúng tôi đã kiểm tra kỹ, toàn bộ đều đã có mặt tại đây.
Lạt Đa nói :
— Nếu vậy nghi lễ sẽ chính thức bắt đầu.
Lạt Đa vừa nói xong thì Lung Ta cho người thắp sáng tất cả những ngọn
đuốc lớn phía bên trêи các cây cột gỗ. Ánh lửa soi sáng cả một khoảng trời,
sau khi lửa bùng cháy, những chữ Tạng trêи thân cây cột cũng lập tức phát
ra ánh sáng màu vàng. Tất cả người dân làng Sương Mù vội quỳ mọp
xuống rồi chắp tay, dập đầu cầu khẩn. Vòng tròn bao quanh họ lúc này
đang lốm đốm ánh đỏ như than hồng, từ chân 8 cây cột gỗ, xuất hiện 8
đường rãnh cháy rực liên kết với vòng tròn bao quanh dân làng. Không
gian im ắng không có lấy một tiếng động, chỉ có tiếng rì rầm của những kẻ
khốn khổ sùng tín vẫn không hay biết rằng, bọn họ đang ở trong một trận
đồ hiến tế.
Nhìn cảnh tượng đó, lão Xèng cùng với Thước bàng hoàng đến chôn chân
tại một chỗ. Họ không hiểu những thứ này là gì, nhưng họ biết, tai họa sắp
sửa ập đến. Tiếp theo nghi lễ, Lung Ta cho người khiêng một thùng nước
đến trước phiến đá đen rồi đổ nước đó vào phần lõm của phiến đá. Thứ
nước không màu, trong vắt đang được khiêng đi thì từ đâu, một tiếng nổ
lớn vang lên khiến cho mặt đất rung chuyển.
" Uỳnh "
Một tên đang khiêng thùng nước giật mình chao đảo khiến suýt chút nữa thì
nước trong thùng bị đổ ra ngoài nếu không có Thước đỡ kịp. Nhận thấy có
vấn đề, Lung Ta nghĩ ngay đến việc đám người đột nhập đang cố tìm cách
phá hoại buổi lễ. Tiếng nổ vang trời trong đêm tối cũng khiến cho không ít
dân làng cảm thấy hoang mang.
Lung Ta nói với Lạt Đa :
— Ngươi ở đây, ta đi xem hướng đó xảy ra chuyện gì. Nhớ cho dù ta có
không quay lại, một mình ngươi cũng phải hoàn thành xong nghi lễ. Chỉ
còn 1 chút nữa thôi, không được để bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lạt Đa gật đầu đáp :
— Được rồi, ngươi yên tâm....Chỉ cần cho đám dân này uống nước thần
công việc của chúng ta sẽ hoàn tất.
Dứt lời, Lạt Đa trấn an dân làng :
— Đó là dấu hiệu của thần linh, tiếng nổ đó chứng minh sự phẫn nộ của
thần. Do vậy nghi lễ " Tế Thần " mới được diễn ra sớm hơn dự định. Đừng
lo lắng, chỉ cần các ngươi thành tâm cầu khẩn, thần linh sẽ nguôi giận và
tha thứ cho tất cả. Tiếp tục cầu nguyện đi nào.
Tiếp đó, Lạt Đa ra lệnh cho hai tên khiêng thùng nước thần tiếp tục di
chuyển, lúc này, một trong hai tên đó đã được thay bằng Thước.
Thước nghĩ trong đầu :
" Lão làm tốt lắm, lão Xèng "
Nước trong thùng được đổ vào phần lõm như chiếc cối của phiến đá đen.
Lạt Đa giơ hai tay lên trời, hắn nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó, mở mắt ra,
hắn dùng bát múc một bát nước lên rồi lại đổ xuống, Lạt Đa nói :
— Đây là nước được lấy từ con suối của thần, được chính tay thầy mo của
chúng ta làm lễ cầu xin các vị thần linh. Nguồn nước giúp cho toàn bộ dân
làng rửa sạch mọi tội lỗi, giúp các ngươi khỏe mạnh, không đau ốm, bệnh
dịch. Hãy truyền tay nhau, mỗi người uống một ngụm nhỏ, từ nay về sau,
các ngươi sẽ được thần linh bảo hộ. A MA NA KHA.
Bên dưới, tất cả những người dân đang quỳ dưới đất cũng đồng thanh hô
vang :
" A MA NA KHA "
" A MA NA KHA "
" A MA NA KHA "
Sau tiếng hô vang, tất cả dân làng nhất loạt đứng dậy, họ xếp thành từng
hàng thẳng, từng người, từng người một đi đến phiến đá đen, ở đây, mỗi
người được múc cho một chút nước trong bát để uống chừng một ngụm
nhỏ. Uống xong thứ nước được gọi là " nước thần " ấy, ai nấy lại tiếp tục
quay trở về vị trí cũ quỳ phủ phục. Mới được một nửa người uống mà nước
trong phiến đá đã gần cạn.
Lạt Đa ra lệnh :
— Đổ nước vào.
Tên khiêng thùng nước cùng Thước ban nãy vội vàng bê thùng nước lên đổ
vào phiến đá. Thước đứng bên này bối rối chưa biết xử lý ra sao bởi nếu
bây giờ chỉ cần một hành động nhỏ thôi, chắc chắn sẽ bị bại lộ. Nhưng
không làm gì đó thì kế hoạch sẽ đổ bể.
Trêи tay đang cầm chiếc bát gỗ dùng để múc nước cho dân làng, Thước
nhanh trí buông tay đánh rơi khiến cái bát lăn lông lốc ra phía đằng sau.
Lạt Đa trợn mắt, hắn cau mày như muốn xé xác Thước nhưng thời gian cấp
bách nên hắn mặc dù tức giận tuy nhiên vẫn để Thước đi nhặt lại cái bát.
Và đây cũng chính là cơ hội của Thước tạo ra cho chính bản thân mình.
Vừa nhặt bát lên, Thước lau lau qua một chút rồi nhúng luôn cả cái bát vào
trong phần lõm chứa nước của phiến đá đen. Thước khuấy lên xong múc
một ngụm nhỏ đưa cho người dân đang chờ đợi tới lượt mình được uống
nước thần.
Hành động của Thước khiến Lạt Đa giận sôi máu, hắn nghiến răng nói :
— CÚT......NGƯƠI ĐANG LÀM TA THẤY KHÓ CHỊU......BIẾN ĐI.
Thước khúm núm cúi mặt rồi lủi xuống dưới, nhưng trong đầu Thước, như
thế đã là đủ. Thước nghĩ :
" Thầy Lương dự đoán như thần, tất cả đều đúng như với kế hoạch. Chỉ có
điều, không biết kết quả sẽ ra sao. Mình cũng đã cố gắng hết sức rồi, phần
còn lại đành dựa vào ý trời mà thôi. Nhưng sao giờ này, lão Xèng vẫn
không quay lại, cả tên Lung Ta kia nữa ? "
Trong lúc Thước ở lại Tế Đàn, lão Xèng đã rời đi để làm một nhiệm vụ
đánh lạc hướng, gây sự chú ý nhất định. Vụ nổ ban nãy không ai khác,
chính là do lão Xèng tạo ra.
Lần theo tiếng nổ cũng như làn khói đang bốc lên, Lung Ta tìm tới khu vực
xảy ra vụ nổ. Trước mặt hắn lúc này chỉ là một cái hố với thứ khói xám xịt
cùng những tảng đất bắn ra tung tóe.
Lung Ta chửi thề :
— Lũ chuột khốn kiếp, bọn chúng lại lẩn đi đâu rồi......Ngừ......
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói trầm ồm vang lên phía sau lưng Lung Ta
:
— Ngươi gọi chúng ta là lũ chuột ư...? Con chuột già này đợi ngươi cũng
đã được một lúc rồi đấy. Ta còn tưởng các ngươi sợ hãi mà không dám đến
đây chứ.
Lung Ta thoáng giật mình quay người lại, đằng sau hắn, một cái bóng đen
cao lớn đã lù lù xuất hiện từ lúc nào mà hắn không hề hay biết. Dưới ánh
lửa từ ngọn đuốc hắn đang cầm trêи tay, hình ảnh lão Xèng hiện ra với bộ
dạng gai góc, cái đầu trọc nhẵn nhụi, nước da ngăm đen có phần nhăn nheo
vì tuổi tác, nhưng cơ thể gân guốc, vẫn còn cơ bắp của lão Xèng khiến
Lung Ta biết, hắn đang đối mặt với một kẻ không phải tầm thường, nhất là
ánh mắt của lão Xèng ánh lên trong bóng tối, ánh nhìn sắc lẹm, lạnh buốt
áp đảo bất cứ kẻ nào khi dối diện với lão.
Lung Ta nghiến răng :
— Chính ngươi, chính ngươi là người đã giết chết Ba Phổ, chặt đầu Ma
Đốc...?
Lão Xèng trả lời lạnh lùng :
— Và tiếp theo đây sẽ là ngươi, ta có hứa với thầy Lương sẽ không giết
người vô tội, nhưng với ngươi thì khác, ta nhận ra ngươi là 1 trong số 4 tên
hộ vệ của lão thầy mo. Là những kẻ đã gieo rắc nỗi sợ lên toàn bộ người
dân trong ngôi làng này, ta không cần biết các ngươi đến từ Trung Quốc
hay là từ Tây Tạng. Nhưng một khi các ngươi đã giết hại đồng bào của ta,
thì ta sẽ lấy mạng các ngươi......Từng người một, hãy cho ta xem xem, các
ngươi có gì nào.
" Xoẹt "
Không để cho đối thủ có cơ hội đối lời, lão Xèng rút dao quắm giắt ngang
bên hông rồi lập tức lao vào chém thẳng mặt Lung Ta. Vừa bất ngờ, lại vừa
có chút bất cẩn bởi Lung Ta không dám tin thân pháp của một lão già lại có
thể nhanh đến vậy. Nhưng cũng là người có bản lĩnh, Lung Ta giơ ngọn
đuốc rồi lách người né được nhát chém của lão Xèng. Cây đuốc bị chém
đứt lìa, ngọn đuốc đang cháy rơi xuống đất rồi từ từ tắt lửa. Ánh sáng của
mặt trăng là thứ duy nhất soi sáng lúc này trong bóng đêm vô tận.
Lung Ta cũng rút dao thủ thế, giờ thì hắn đã hiểu, tại sao một kẻ như Ma
Đốc lại bị chém cụt đầu. Nhát chém khi nãy của lão Xèng đã chặt đứt cây
đuốc, vậy mà giờ đây, trêи mặt Lung Ta cũng đã rỉ máu bởi một vết thương
chỉ sượt qua, chỉ khi máu chảy ra, Lung Ta mới biết mình đã bị chém. Hắn
nuốt nước bọt, không dám tưởng tượng nếu nhát chém đó mà trúng thì một
nửa khuôn mặt của hắn giờ đã nằm bên dưới đất thay cho ngọn đuốc kia
rồi.
Phía đối diện, lão Xèng đứng sừng sững nhu một hòn đá tảng, lão Xèng nói:
— Nếu là thời còn trai trẻ, chỉ một dao ta đã lấy được mạng ngươi rồi. Xem
ra bao năm qua ta thực sự đã già. Những kẻ yếu đuối như ngươi mà làm tổn
thương đến đồng bào ta. Thời thế thay đổi thật rồi, cút khỏi nơi đây trước
khi ta còn cảm thấy, các ngươi không đáng để ta ra tay giết người. Lũ yếu
đuối.....
Lời nói của lão Xèng khiến cho Lung Ta thực sự phẫn nộ. Dù gì đi nữa,
suốt những năm qua, 4 hộ vệ dưới trướng của mo Chốc luôn được dân làng
kính trọng, đi theo mo Chốc từ khi còn nhỏ, chúng sớm gia nhập " Cổ Đạo
", để thực hiện tâm nguyện trùng hưng " Cổ Đạo ", chúng đã phải tập luyện
thể chất rất nhiều, trong làng chưa từng có ai có thể đấu lại chúng, đôi khi
chỉ cần dùng 1 tay, chúng cũng có thể nhấc bổng một người bình thường rồi
ném văng xa cả mét. Mo Chốc được coi như " Sứ Giả Của Thần Linh " thì
ngược lại, 4 tên hộ vệ lại khiến cho dân làng phải khϊế͙p͙ sợ bởi chúng là
người thực thi những hình phạt độc ác mỗi khi trong làng có người, có gia
đình nào chống lại mệnh lệnh của thần.
Vậy mà bây giờ, đối diện với 1 lão già, hắn đang run sợ, bị coi thường, bị
khinh bỉ. Lung Ta nghiến răng kèn kẹt, gồng hết sức mình, nắm chặt con
dao trong tay, hắn dồn toàn bộ sự căm phẫn vào lưỡi dao xong cứ thế lao
thẳng vào lão Xèng.
Nhưng Lung Ta đâu biết, ở đây có thể hắn cùng các đồng đạo của mình là
vô địch, khu rừng tuy rộng lớn, nhưng so với thế giới bên ngoài kia thì chỉ
giống như một ngọn cỏ trêи một cánh đồng cỏ mênh ʍôиɠ mà thôi. Lung
Ta đâu biết rằng, lão già đang đứng trước mặt hắn là kẻ đã từng vào sinh ra
tử không biết bao nhiêu lần, đã từng giết chết không biết bao nhiêu kẻ địch.
Trong lúc Lung Ta được sống yên ổn trong khu rừng này thì lão Xèng đang
phải chiến đấu, đang phải đánh cược mạng sống của mình dưới làn mưa
bom, bão đạn từng ngày.
Dường như, kết cục của trận đấu đã được an bài khi mà chỉ bằng một vài
câu khích tướng, Lung Ta đã không giữ được bình tĩnh. Lão Xèng có thể
già, nhưng cái đầu của một kẻ sống sót qua bao trận chiến khốc liệt vẫn còn
đó.
Khẽ mỉm cười chờ đợi Lung Ta tấn công, lão Xèng nói :
— Xem ra không có một kẻ phải chết thì không được rồi....Tới đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store