ZingTruyen.Store

[NGOCVU]KẺ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MẤT

CHAP 1 - CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH

Saranmeo

Đêm Sài Gòn hôm ấy đặc biệt lạnh. Không phải kiểu lạnh vì thời tiết, mà là thứ lạnh trườn ra từ những con hẻm tối đen, nơi bóng của thế giới ngầm đè lên từng nhịp thở của kẻ yếu thế.

Phạm Khôi Vũ đứng co ro bên lề đường, hai tay nắm chặt quai balo sờn rách. Chiếc áo thun cũ mỏng dính không đủ giữ ấm, nhưng cậu chẳng còn lựa chọn. Cậu vừa bị người ta đẩy xuống từ chiếc xe bảy chỗ đen bóng, chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe tiếng gã tài xế vọng lại:

“Xuống đi. Ông chủ đang đợi.”

Cửa xe đóng lại, bỏ mặc Vũ đứng trong màn đêm ngợp mùi mưa.

Tim cậu đập từng hồi nặng như đá. Cả ngày nay đầu óc cậu choáng váng, từ lúc nghe mẹ lắp bắp nói số tiền bố nợ lên đến cả trăm triệu. Cờ bạc, lại là cờ bạc. Và lần này… bố không chạy nổi nữa.

Người ta đến nhà, giằng Vũ ra khỏi tay mẹ như một món đồ đặt cọc.

“Con trai tuổi này… giá trị lắm.”
Tên đàn em của chủ nợ nói thế, nụ cười nhếch lên khiến Vũ run bắn.

Cậu không biết mình sắp bị đem đi đâu, càng không biết mình sẽ gặp ai.

---

Con hẻm dẫn đến một tòa nhà cao tầng sang trọng, ánh đèn vàng soi xuống mặt đường như thể hai thế giới đang chồng lên nhau: một bên là bóng tối bẩn thỉu của nghèo khó, một bên là hào nhoáng lạnh lẽo của quyền lực.

Vũ bị người đàn ông áo vest đen kéo vào thang máy.
Khi cánh cửa mở ra, cậu cảm thấy như bị hút vào một không gian khác: rộng lớn, sang trọng đến mức nghẹt thở.

Căn phòng nằm trên tầng cao nhất. Đèn không quá sáng, tạo cảm giác như mỗi góc đều ẩn giấu thứ gì đó – hoặc ai đó – đang quan sát.

“Vào.”
Giọng một người đàn ông vang lên.

Chỉ một từ thôi, nhưng Vũ cảm thấy áp lực như bị trói.

Cậu ngẩng đầu lên.

Ngồi trên ghế sofa đen là Bùi Duy Ngọc – người đàn ông mà thiên hạ vừa tôn làm CEO trẻ nhất trong ngành, vừa thì thầm nhau rằng anh là “quỷ dữ khoác vest”.

Tóc anh đen mượt, gọn gàng. Bộ vest cao cấp ôm lấy thân hình rắn rỏi. Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo như tượng tạc, nhưng ánh mắt… lạnh đến mức khiến Vũ quên thở.

Một con người vừa đẹp vừa nguy hiểm đến mức khó tin.

Ngọc đặt ly rượu xuống bàn, ánh nhìn lướt qua cơ thể Vũ như lưỡi dao sắc dựa lên cổ.

“Nợ của gia đình em, họ không trả được.”
Anh nói chậm rãi, giọng trầm như kéo dài sự sợ hãi.
“Thế nên họ mang em đến đây.”

Vũ cắn môi, cảm giác sỉ nhục dâng lên từng chút một, nhưng cậu không phản kháng được.

“Em… em sẽ trả. Em làm gì cũng được. Chỉ cần cho gia đình em thời gian—”

“Gia đình em?”
Ngọc nhướng mày.
“Em vẫn quan tâm đến họ, dù họ bán em đi à?”

Từng từ một như lột trần trái tim Vũ.

Cậu cúi đầu, giọng run:

“Họ là gia đình… dù họ có sai.”

Ngọc cười nhẹ. Một nụ cười đẹp nhưng sắc như dao.

“Ngây thơ thật.”
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Thứ ta cần là người biết nghe lời. Không phải thánh sống.”

Vũ nuốt nước bọt.
“Anh… anh muốn em làm gì?”

Ngọc đứng dậy.

Anh bước lại gần, từng bước chậm rãi. Mỗi bước như khiến căn phòng thu nhỏ lại, khiến hơi thở của Vũ dồn lên tận cổ.

Khi đứng trước mặt Vũ, Ngọc đưa tay nâng cằm cậu lên. Ngón tay anh lạnh, khiến Vũ rùng mình.

“Ta muốn em ở bên ta. Là của ta.”
Giọng anh trầm đến mức như đang nhấn vào mỗi chữ.

Vũ mở to mắt, tim đập loạn.

“Em… em là người, không phải món đồ…”

Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt không giận dữ, không nóng nảy — mà là sự thú vị đáng sợ của kẻ quen làm chủ.

“Người?”
Anh nói nhỏ.
“Trong mắt ta, thứ gì ta đã chọn… đều là của ta.”

Ngọc cúi xuống gần tai Vũ, hơi thở lướt qua làm cậu run bắn.

“Nhưng em đặc biệt hơn đám người ta từng gặp.”
Anh nói tiếp.
“Và ta muốn giữ em… theo cách riêng của ta.”

Vũ đứng yên, không biết nên lùi hay tiến.

Ánh mắt Ngọc nhìn cậu không giống một CEO, mà giống thứ khác: một con thú săn mồi tìm thấy miếng mồi hợp khẩu vị.

---

“Em tên gì?”

“Kh… Khôi Vũ.”

“Khôi Vũ.”
Ngọc nhắc lại, giọng thấp và trầm như vuốt ve chữ cái.
“Từ giờ, em ở đây. Em nghe lời ta, em sẽ không phải chịu bất cứ đau đớn nào từ thế giới ngoài kia.”

Vũ ngẩng lên, mắt long lanh:

“Tại sao… lại là em?”

Ngọc cười — lần này không lạnh, mà là một nụ cười khiến người ta khó đoán.

“Vì em khiến ta thấy… thú vị.”
Ngón tay anh khẽ chạm vào eo Vũ, nhẹ đến mức như thử phản ứng.

Vũ rùng mình, đỏ mặt, bản năng muốn lùi lại, nhưng lại bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

“Từ giờ…”
Ngọc nói khẽ vào tai cậu.
“Em thuộc về ta.”

---

Cửa phòng ngủ mở ra.

Ngọc đẩy nhẹ Vũ vào trong — không thô bạo, nhưng chắc chắn.
Căn phòng rộng hơn cả ngôi nhà cũ của Vũ, ánh đèn vàng ấm không làm giảm đi cảm giác quyền lực của người sở hữu nó.

Vũ quay lại, giọng nhỏ xíu:

“Nếu… nếu em không nghe lời thì sao?”

Ngọc nhìn cậu, đôi mắt như nhìn xuyên qua tâm can.

“Ta không cần ép.”
Anh bước đến, nâng mặt Vũ lên lần nữa.
“Em sẽ tự học cách muốn ở lại.”

Tim Vũ thắt lại.
Không phải vì sợ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store