Ngốc Tử Em Đồng Ý Lấy Anh Chứ
Không Tên Phần 1
Năm tôi 12 tuổi, bên cạnh nhà đổi hàng xóm mới.
Năm 13 tuổi, tôi gặp được em, em dùng chân đi lên, tôi bị cõng đi xuống.Em thấy hình dáng của tôi liền nhanh chóng chạy đi
14 tuổi, tính khi tôi không tốt thường ném đồ lung tung gây âm ĩ, mẹ luôn nói
- Nhẹ 1 chút, nhẹ 1 chút, đừng quấy rầy đến háng xóm.
Ngồi trong phòng,cách 1 lớp tường tôi thường thấy truyền đến 1 giai điệu bài hát cùng với tiếng cười vui vẻ...Là em sao?
Tôi sinh ngày 12 tháng 4, là vào 1 mùa xuân ấm áp. Ngày này hàng năm tôi phải ngồi trong xe lăn không thể thưởng thức ngày đặc biệt mà mọi người hay gọi là " sinh nhật "
Ngày sinh nhật 15 tuổi, lần thứ 2 tôi gặp em, hôm đó mẹ nói với tôi :
- Thật khéo, đứa nhỏ kia cùng ngày sinh nhật với con, đúng dịp đều ở đây chúng ta qua đó 1 chút đi
Thật kỳ quái, có người ngay cả sinh nhật cũng mời bạn bè tới.
Khi em đứng ở trước mặt tôi, tôi nhìn thấy trong con ngươi lanh lợi đó là nhiệt tình cùng vui vẻ hòa lần vào với nhau, đó là thứ tạo ra tính cách khiến ai gặp cũng yêu của em phải không?
1 thời gian sau, tôi bắt đầu học tài liệu giảng dạy của đại học. Nhóc con kia ngày ngày chạy tới muốn tôi giảng bài cho em, rõ ràng thoạt nhìn là 1 đứa trẻ thông minh không ngờ học hành lại thật tệ. 1 bài phải giảng đi giảng lại rất nhiều lần, thật là ngốc quá đi.
Dần dần, nụ cười của em đối với tôi đã bỏ bớt đi vẻ cẩn thận ngày trước
Dần dần, tôi quen gọi em là nhóc con, em cũng bằng lòng để tôi gọi như vậy, em nói
- Như thế sẽ thân thiết và gần gũi hơn
Dần dần, tôi bắt đầu quen nghe những giai điệu bài hát của em
Dần dần, em biết nhẹ nhàng xoa bóp cho 2 chân co quắp của tôi
Dần dần, em thành thói quen của tôi, quen với tính bất cẩn của em, tính hay hờn dỗi nổi giận với bố mẹ rồi chạy sang than phiền với tôi
Tôi cũng quen với việc em tùy hứng xuất hiện bên cạnh tôi, kể cho tôi nghe cuộc sống trường học có bao nhiêu thú vị
Tiếc là tôi chưa từng được trải qua những điều đó
Em kể tôi nghe những chuyện xấu hổ của bạn học để chọc tôi cười, rồi kể cho tôi nghe về người bạn mới quen trên mạng.
Nhóc con ngốc, em không biết người kia chính là tôi sao?
Năm tôi 20 tuổi, em đã đến nơi khác học đại học, lúc gần đi em dặn tôi đừng có quên em
Nhóc con ngốc, sao tôi có thể quên em được, em không biết tôi đang dùng 1 thân phận khác để chiếm lấy bí mật từ đáy lòng em, chỉ là, không biết được bí mật của em lại là cái này...
Tôi không đáng giá đến thế đâu, nhóc con ngốc ạ !
Năm 24 tuổi,rốt cuộc em đã trở về.
Tôi thực sự chờ không được liền hối ba mẹ đem tôi xuống dưới lầu để đón em. Sợ cha mẹ vất vả, mấy năm qua tôi không có ra khỏi cửa.
Rốt cuộc em đã về, nhưng lúc này tôi lại không biết nói gì cho phải.
Thấy tôi im lặng em bất ngờ nhào vào lòng của tôi, từ khoảnh khắc tôi ôm em, tôi biết có 1 hạt giống chôn giấu ở trong lòng thật lâu giờ đang bắt đầu nảy mầm.
Không! không thể như vậy! Phải cho tất cả chấm dứt tại đây
Tôi ép mình lạnh nhạt với em,tôi ép mình không được cười đùa với em nữa, thấy vẻ mặt đau buồn của em tôi thật sự hận mình.
Nhưng mà tôi có thể làm gì bây giờ đây?
Cúi nhìn xuống dùng sức đánh nửa người dưới không có chút cảm giác, nhìn đôi chân biến dạng dưới cái mền tạm thời kia, tôi có thể làm gì bây giờ đây?
Nhóc con tôi không cho em thứ em muốn được, cái gì tôi cũng không cho em được!
<<Sinh nhật 25 tuổi>>
Một năm nay, gần như tôi không nói câu nào với em, nhưng khi ở trên mạng tôi chưa bao giờ dừng nghe em tâm sự.
Sáng sớm hôm đó em đẩy tôi tới đầu cầu thang, 1 bên cầu thang dùng xi măng xây thành sườn dốc. Suốt 3 tầng lầu cao như vậy, là em làm sao?
Nhìn thấy món quà sinh nhật lớn như thế tôi không có lý do gì để cự tuyệt em.
Năm 25 tuổi đó tôi liên tục bị bệnh, 1 hôm bị cảm mạo người nóng ran như thiêu đốt từng tế bào
Tôi như thế này thì làm sao có thể cho em 1 tương lai tốt được đây?
Kéo lê thân thể mệt mỏi đến gần bên máy tính chờ đợi hình ảnh của em sáng lên. Em nói rằng hôm nay em rất buồn, tôi liền nghĩ biện pháp để cho em vui, đây cũng là điều duy nhất tôi có thể làm được cho em.
Nhóc con ngốc, đã 1 năm rồi, sao em vẫn cứ ngốc như vậy chứ, 1 năm qua bất kể tôi khuyên em thế nào em đều không nghe, vẫn cứ 1 mực muốn bên cạnh tôi.Em thật ngốc, tôi thật sự tốt như em nói vậy sao? Tôi thật sự đáng giá để em cố chấp như vậy sao?
Tới sinh nhật 26 tuổi tôi bị ngã bệnh
Em vào phòng đánh thức tôi khi tôi đang ngủ mê man, mấy ngày đó tôi sốt cao không lùi thực sự là không còn sức lực để rời giường, cũng may em không phát hiện tôi đang bệnh.
- Anh! em yêu anh
Tôi nghe thấy em nói như thế?
Đây là thật sao, dạo này tôi thường nằm mơ, trong giấc mơ đều là em...
- Tôi không cho em được hạnh phúc
Không biết là thật hay mơ nhưng dù thế nào tôi cũng không muốn em bị hủy trong tay tôi
- Hạnh phúc là cái gì?
Nước mắt của em nhỏ xuống lòng bàn tay tôi 1 cảm giác chân thật đến khó tả
Đừng khóc, nhóc con ngốc lớn như vậy rồi vẫn còn hay khóc, tôi là vì muốn tốt cho em
- Hạnh phúc là buông tay để người mình yêu có thể tìm được hạnh phúc chân chính
- Hạnh phúc với em chính là anh
- Tôi không có năng lực cho em hạnh phúc, cho nên tôi lựa chọn buông tay em
- Không, em sẽ không buông tay anh, em muốn cùng anh ở chung 1 chỗ, vĩnh viên bên nhau
- Nhóc con ngốc, không cần cố chấp như vậy, tôi làm sao có thể cho em hạnh phúc
Tôi phải biến mất, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em, như vậy em mới có thể quên được tôi.
Có thể tôi cũng sẽ quay trở về, nếu có lúc đó tôi sẽ cầu hôn em
Rồi tôi đã ra 1 quyết định tàn nhẫn với em
Tôi đã đến Mỹ định cư, khoảng cách xa xôi như thế đủ để cắt đứt tư niệm của tôi với em chứ.
Nhóc con, tôi biết em sẽ hận tôi, sẽ oán trách tôi, nhưng tất cả đều là vì tốt cho em thôi.
Ít đi chướng ngại vật như tôi, em có thể mạnh dạn theo đuổi hạnh phúc của em rồi.
Tôi sẽ biến mất, từ trong cuộc sống của em, hoàn toàn biến mất. Từ nay về sau, sẽ có người khác lắng nghe em tâm sự, sẽ có người khác để em chăm sóc. Và sẽ có 1 người ở đầu vi tính kia chờ hình của em sáng lên....người đó sẽ không còn là tôi nữa
END
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store