ZingTruyen.Store

Ngoc Thach Phi Ngoc

/89/. Chờ em trở về.

Tiếu Lang và Vương Mân vội vàng trước ngày cuối cùng nhập học trở lại Bắc Kinh, trên máy bay Tiếu Lang lôi kéo Vương Mân kích động nói: "Anh biết không, thầy Trầm thầy Viễn cũng là loại quan hệ như chúng ta vậy đó!"

"..." Vương Mân vô cùng kinh ngạc, nhớ tới năm đó thầy Trầm đối với Tiếu Lang săn sóc chiếu cố, cũng không thấy ngoài ý muốn. Cậu ho khan một tiếng, nói: "Kỳ thật anh đã sớm đoán được."

Tiếu Lang: "Làm sao anh biết!"

Vương Mân ra vẻ thâm trầm nói: "Hồi lớp 12 năm ấy em bị thương xương cột sống, thầy Trầm còn cố ý dặn dò chúng ta đừng làm 'vận động' kịch liệt, em còn nhớ không?"

Mặt Tiếu Lang đỏ lên: "A a! Sớm như vậy đã..."

Vương Mân sờ sờ cằm: "Xem ra thầy đã dự kiến được từ trước."

Tiếu Lang: "..."

Thấy Tiếu Lang ngượng ngùng, tâm tình của Vương Mân rất tốt, khóe miệng cong lên, nói: "Tiểu Tiểu, anh cũng nói cho em biết một bí mật."

Tiếu Lang: "?"

Vương Mân: "Dương Gia Dược chính là anh trai của Dụ Niên đó ~"

Tiếu Lang ngẩn ngơ, một phút sau mới kịp phản ứng: (O口O)...

Phản ứng khả ái của người người yêu khiến Vương Mân nhịn không được bật cười.

Tiếu Lang: "Tui phắc! Làm sao mà anh biết được!"

Vương Mân nói: "Trước khi Dương Gia Dược đi Mỹ đã nói cho anh biết."

Tiếu Lang rối rắm nói: "Vì sao anh ấy vẫn luôn không chịu nhận Dụ Niên? Em còn ngu ngốc mà bảo anh ấy giả mạo làm anh trai Dụ Niên viết bưu thiếp nữa chứ!"

"Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, em nghĩ ai cũng như hai chúng ta thuận buồm xuôi gió sao?" Vương Mân dừng lại một chút, bổ sung, "Cho tới bây giờ đều thuận buồm xuôi gió."

Tiếu Lang vẫn có chút tức giận: "Dương học trưởng thật quá đáng!"

Vương Mân trêu Tiếu Lang: "Dương Gia Dược còn nhờ 'anh' một năm này chiếu cố Dụ Niên nhiều một

chút."

Tiếu Lang khẩn trương: "Hả?"

"Cái này còn cần giải thích sao? Đương nhiên là anh so với em càng đáng tin hơn..." Vương Mân quay đầu lại hỏi Tiếu Lang, "Làm thế nào bây giờ, trừ em ra, anh còn phải phân tâm mà chiếu cố em trai người khác nữa."

Tiếu Lang buồn bực dùng tay cào cào tay vịn ghế ngồi, rối rắm nói: "Dương Gia Dược không tự mình làm anh trai cho tốt, còn muốn anh trai của em đi chăm sóc em trai của anh ta, nghĩ thật đẹp!"

Vương Mân cười hỏi: "Ghen tị hả?"

Tiếu Lang tức giận muốn hất tay Vương Mân ra, bất đắc dĩ tay của đối phương tựa như cái kìm sắt, gắt gao nắm lấy tay cậu, còn mạnh mẽ mà len 5 ngón tay mình vào giữa bàn tay Tiếu Lang, 10 ngón giao nhau, ái muội mà cọ xát.

Tiếu Lang ngoài mặt mếu máo, trong lòng lại ngọt như uống mật.

Một năm cuối cùng của thời đại học cứ như vậy triển khai trong tiết tấu tiểu sảo tiểu nháo đầy ấm áp này

...

Sau khi khai giảng không lâu, Tiếu Lang và Triệu Bách cùng giao hợp đồng nghiên cứu lên trên. Kiếp sống đại học trong bất tri bất giác đã trôi qua ba năm, hai người không hề có tự giác tốt nghiệp, lắc lắc lư lư, cuộc sống trôi qua vạn phần thoải mái.

So sánh với hai người bọn họ, đám Hoàng Vũ Đặng Bân lại có vẻ tương đối lo lắng hơn, bình thường thình thích đều nằm ở mức trung bình, mà hai người này mấy năm nay ngoại trừ chơi game, căn bản không học được cái gì đứng đắn. Tình huống của Vu Trí Chí cũng không tốt hơn được bao nhiêu, từ khi ra ngoài thuê nhà ở chung với bạn gái, căn bản là ba ngày cúp học hai ngày lên mạng chơi, rất ít khi xuất hiện ở trường học.

Mắt thấy tốt nghiệp gần ngay trước mắt, nếu muốn thi nghiên cứu sinh nhất định phải bế quan nửa năm treo cổ ôn tập mới được, hơn nữa còn phải chuẩn bị tốt tâm lý thi rớt. Sau vài năm hoang phế, bọn họ đều là đã trơ với việc học hành, thật sự không hứng thú với suy nghĩ tiếp tục học lên, nhưng tìm việc làm thì không phải muốn là có thể tìm được.

Lĩnh vực tìm việc đối với chuyên ngành của bọn họ cũng không rộng rãi, đại đa số sinh viên tốt nghiệp đều gặp phải hiện thực trái ngành. Lúc này không có thời gian để than thở, hối hận sống uổng những năm tháng hoa niên đã không còn kịp rồi, một khi tốt nghiệp, bọn họ không chỉ gặp phải sự cạnh tranh từ đám bạn học của Kinh Đại hay Khoa Đại, mà là sự cạnh tranh từ toàn bộ người ở thủ đô, thậm chí là cả nước.

La Tinh Độn thì ngược lại, nhân các kỳ nghỉ trong vòng 3 năm nay thi hết những bằng chứng nhận năng lực tiếng Anh có thể thi được, còn chưa tốt nghiệp đã được một trung tâm bồi dưỡng tiếng Anh nổi tiếng mời đến làm giáo viên dảng dạy, nghe cậu chàng nói, dự định ở lại trong nước làm việc vài năm, sau đó ra nước ngoài du học.

Bởi vậy có thể thấy được, sự phân hóa lưỡng cực của sinh viên thực nghiêm trọng, trong ngắn ngủi vài năm đã có thể tạo ra khoảng cách chênh lệch xa như thế.

Không chỉ riêng bọn Tiếu Lang, đám bạn cùng phòng của Vương Mân cũng không ngoại lệ.

Tề Huy Thành từ một sinh viên kiêu ngạo tài giỏi năm nhất sa đọa thành trạch nam cấp 'xương cốt', trong vòng 3 năm béo lên 10kg thịt, từ một thanh niên tráng hán 80kg nhanh chóng biến thành anh mập 90kg, trên gương mặt đầy thịt sớm đã không còn thấy phấn chấn tươi cười đầy khí phách năm đó.

Mục Đào say mê âm nhạc, bắt đầu từ năm 3 gần như đã không tới trường đi học nữa, năm tư vừa khai giảng, cậu chàng liền bị đuổi học -- Khoa chính quy học viện quản lý của Kinh Đại, cung điện ước mơ trong cảm nhận của biết bao học sinh, lại bị cậu vứt bỏ như giày rách. Có người tiếc hận giùm cậu, cũng khuyên nhủ cậu, cậu cần gì như vậy chứ, âm nhạc dù sao cũng không phải là công việc nghiêm túc!

Tiếu Lang chính là một trong những lo lắng cho Mục Đào, Vương Mân lại cho ra bình luận thế này: "Nếu so sánh với ước mơ của cậu ấy, bằng chứng nhận học vị của Kinh Đại quả thật không hề có giá trị, có lẽ ngay cả một phút đồng hồ cậu ấy cũng không muốn lãng phí ở đây."

Sau khi Dương Gia Dược đi rồi, Dụ Niên lại bận thành con quay, mỗi ngày đi sớm về tối. Nói là chiếu cố, Tiếu Lang và Vương Mân muốn gặp mặt cậu một lần cũng khó, bất quá người này phấn đấu vì tình yêu cũng vui vẻ.

Tháng Một, Nhạc Bách Kiêu đến Bắc Kinh thi nghiên cứu sinh, Tiếu Lang và Vương Mân với vai trò bạn học cũ tận tình tiếp khách.

Khí cậu chàng biết được Tiếu Lang và Vương Mân ở cùng một chỗ, cũng không cảm thấy kinh ngạc, hai người kia hồi trung học chính là anh em tốt ngủ cùng một giường, hiện tại lên đại học thuê một phòng ở cũng thực bình thường. Nhưng khi cậu chàng biết được, hai người bây giờ vẫn ngủ cùng một cái giường, cho dù là chỉ số EQ không cao cũng khiến cậu chàng có chút chấn kinh.

"Hai người các ông định ôm nhau là FA cả đời sao?" Nhạc Bách Kiêu nói, "Quan hệ tốt như vậy, còn có thời gian tìm đối tượng hay không?"

Tiếu Lang cười tủm tỉm nói: "Không có."

Nhạc Bách Kiêu không còn lời gì để nói: "Tui đã nói, điều kiện hai người tốt như vậy, ngay cả loại người như Cố Thuần (?) đều tìm được vợ rồi, hai người các ông vẫn còn độc thân, thiệt không thể tin được!"

Vương Mân cười, vứt ngược vấn đề lại cho cậu ta: "Sao ông còn chưa tìm được vậy."

Nhạc Bách Kiêu oán giận nói: "Tìm không thấy! Nói tiếp càng thêm buồn bực, mấy đứa so với tui thành tích còn kém hơn, lớn lên còn xấu hơn vậy mà đứa nào cũng có bạn gái, sao tui vẫn tìm không được chứ? Ai ~~ Ông nói loại đàn ông như bọn mình có phải vì quá ưu tú (...), phụ nữ cảm thấy không xứng với bọn mình, cho nên mới không tìm bọn mình hay không?"

Tiếu Lang và Vương Mân: "..."

Nhạc Bách Kiêu vò đầu suy nghĩ, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tiếu Lang ở trong lòng phun trào: Nhạc Nhạc à, cái tên mới lớp 10 đã gọi 'bạn gái' thành 'cái bô', không tìm được đối tượng là chuyện bình thường, nén bi thương...

Năm sau có kết quả, Nhạc Bách Kiêu lấy thành tích hạng nhất nhận được tư cách đậu vào vòng hai nghiên cứu sinh chuyên ngành Hoa học của Kinh Đại.

Học kỳ hai ở Khoa Đại, bài chuyên ngành giảm đáng kể, học bổng quốc gia Tiếu Lang đạt được hồi năm trước đến hiện tại mới phát xuống, thừa dịp thời tiết còn chưa nóng lên, kéo Vương Mân cùng đi bờ biển Hải Nam chơi.

Hai người nằm phơi nắng trên bờ cát vàng rực, đội mũ che nắng uống nước dừa thiên nhiên mua ở bên đường, ở trong phòng tình nhân làm tình, ưu lại ảnh chụp để ngày sau 'tự mình an ủi' khi nhớ nhau.

Ngày tháng dài tựa như chân trời góc biển thật giống như bị thu lại thành khoảng cách trong gang tấc,

Tiếu Lang nắm tay Vương Mân nói: "Anh, em không muốn tách ra với anh..."

Vương Mân ôm cậu, nhẹ nhàng hôn: "Anh cũng không muốn."

Lúc đó, Dụ Niên trúng tuyển vào một trong những học viện tài chính tốt nhất ở Mỹ, bởi vì tài liệu xin học bổng đều là Dương Gia Dược thay mặt làm giúp, cho nên lúc nhận được tin tức trúng tuyển anh lập tức gọi điện thoại về nước --

"Tiểu Niên, S đại gởi thư thông báo trúng tuyển cho em nè!" Tin tức này hoàn toàn gọi tỉnh Dụ Niên đang mơ mơ màng màng ngủ, cậu kích động mà cầm điện thoại ngao ngao kêu lên.

Dương Gia Dược vui mừng nói: "Tốt lắm, tiếp tục ngủ đi, chờ em thức dậy nói không chừng còn có thông tin được học bổng đó (xin nhập học và xin học bổng là hai quá trình khác nhau)."

"Bảo em ngủ như thế nào được chứ!" Hiện tại em hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh...

Tháng Tư. Nhạc Bách Kiêu trúng tuyển nghiên cứu sinh khoa Hoa Học của Kinh Đại, Tiếu Lang trước đó đã bị giáo sư hướng dẫn chộp tới phòng thí nghiệm làm việc, Hoàng Vũ tìm được công việc ở Bắc Kinh, Đặng Bân quyết định sau khi tốt nghiệp trở về Tô Châu.

Bạn tốt cỡ nào thì trên thực tế cũng không thể cùng một chỗ cả đời, ước định mỗi ngày sau khi tan sở, World of Warcarft, không gặp không về.

Tháng Năm. Dụ Niên nhận được thư thông báo trúng tuyển của C đại tại Mỹ, cộng với học bổng toàn phần.

Dụ Niên ở trong điện thoại thề son thề sắt: "Anh, về sau em nuôi anh."

Dương Gia Dược: "..."

Tháng Sáu. Vu Trí Chí bị bạn gái ở chung ba năm đá, Triệu Bách cầu hôn thành công với cô bạn gái kết giao hai năm, ước định tốt nghiệp xong liền kết hôn.

Đối với chuyện tình cảm của hai người này, Tiếu Lang kinh ngạc không thôi, Vương Mân nói: "Bình thường thôi mà, năm đó ở trước cửa trường học hai người đều gặp cái người Tân Cương kia, Triệu Bách chống đỡ áp lực mua một khối bánh cho vợ mình, còn Vu Trí Chí thì không." Tiếu Lang: "..."

Tháng Bảy. Rốt cục tốt nghiệp rồi.

Đám bạn học tụ lại chụp ảnh kỷ niệm, liên hoan, đánh bài trắng đêm, giữa ngày nóng bức đi ăn lẩu cay, hẹn ngày gặp lại...

Đều nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, vậy mà ngày tốt nghiệp cả đám bọn họ lại khóc như một đám ngốc.

Nghỉ hè Tiếu Lang phải ở lại chỗ giáo sư hướng dẫn làm thêm, không thể trở về C thị cùng Vương Mân, Vương Mân ở lại Bắc Kinh với cậu thêm nửa tháng, giữa tháng Bảy, Vương gia phái người đến giúp cậu thu dọn hành lý, đợi mọi thứ xử lý xong, Tiếu Lang đưa Vương Mân ra sân bay...

Chuyện một năm trước Dụ Niên và Dương Gia Dược trải qua, hiện tại rơi xuống nguyên vẹn lên người Tiếu Lang và Vương Mân, chẳng qua kể từ lúc đi đến sây bay Tiếu Lang đã đỏ hốc mắt, Vương Mân chỉ có thể kéo cậu đi vào toilet.

Vương Mân: "Đừng khóc, nam nhi không được dễ dàng rơi lệ..."

Tiếu Lang thấy Vương Mân cũng đỏ hốc mắt, cũng nhịn không được nữa, ôm anh trai mình gào khóc thảm thiết một trận, mồm miệng không rõ nói: "Vậy giờ em làm phụ nữ là được rồi chứ!! Oa a a a a >A< ~~~~~"

Những lời này khiến cho nước mắt nhạy cảm hiếm có của Vương Mân bị nghẹn lại, vừa khó chịu vừa muốn cười, trứng thật là đau...

Hai người ngây người trong toilet gần nửa tiếng, rửa sạch mặt mũi nghiêm trang chững chạc đi ra, giả vờ như... cái gì cũng chưa phát sinh.

Đến trước cửa vào đăng ký, Vương Mân sờ sờ hai má Tiếu Lang, trong lòng nói: Tiểu Tiểu của anh, Tiểu Tiểu ưu tú lại đẹp trai đáng yêu của anh, ngàn vạn lần đừng bị nữ sinh nào khác bắt cóc nhé, anh về C thị chuẩn bị tốt ngôi nhà của chúng ta, chờ em trở về.

Tiếu Lang: "Anh..."

Vương Mân: "?"

<Xin đừng hỏi, xin đừng nói, bởi mọi thứ không nằm trong lời nói

Lúc này đây, bên ánh sáng ngọn nến để chúng ta lẳng lặng vượt qua

Chẳng cần vẫy tay, chẳng cần quay đầu lại, khi tôi cất tiếng hát bài ca này

Sợ, chỉ sợ nước mặt lại lặng lẽ tuôn rơi

Tôi nguyện rằng, sẽ luôn giữ mãi nụ cười trên môi

Để cùng bạn đi qua những tháng ngày xuân hạ thu đông...>

<Bao ưu sầu, bao phiền muộn, đời người sao tránh được những nỗi đau

Mất đi rồi, mới thật sự biết quý trọng những gì đã từng có

Tình khó hợp, người khó giữ, ngày hôm nay rời xa mọi thứ

Bao lạnh nhạt, bao nồng nàn, từng chút từng chút như đang rót vào lòng tôi

Tôi nguyện rằng, sẽ luôn giữ mãi nụ cười trên môi

Để cùng bạn đi qua những tháng ngày xuân hạ thu đông...>

<Nỗi đau chia xa ~~ chia xa dù đang ở ngay trước mắt

Nói lời tạm biệt nhé ~~ Nhưng đâu phải là 'tạm biệt' mãi mãi

Nếu có duyên, thì có thể mong đợi vào ngày mai

Chúng ta sẽ gặp lại trong một mùa rực rỡ...> (*) (*) Trích: Bài hát < của Trương Học Hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store