ZingTruyen.Store

Nghiem Hao Tuong X You Chung Ta Khong Gap Nhau O Giua Hao Quang

Sau chuyến trăng mật ở Maldives, nơi sóng biển và trời sao đã thêu dệt nên những kỷ niệm ngọt ngào, hai người trở về, lòng vẫn còn đầy dư âm của hạnh phúc. Những ngày đầu làm vợ chồng trôi qua trong êm ả, với những buổi sáng dậy muộn, những buổi tối ôm nhau xem phim, và cả những khoảnh khắc lặng lẽ chỉ nghe tiếng nhịp tim nhau giữa đêm.

Rồi một buổi chiều, khi nắng ngoài hiên phủ vàng cả căn hộ nhỏ, anh bất ngờ đặt một bản vẽ phác thảo lên bàn trước mặt em.

— Mình bắt đầu vẽ căn nhà của tụi mình đi. Ngôi nhà thật sự của hai đứa, nơi mình sẽ sống, nuôi con, nuôi Mỡ, và già đi cùng nhau.

Em ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt anh lúc ấy vừa nghiêm túc vừa lấp lánh niềm vui. Em gật đầu, lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

— Em nghĩ mãi rồi. Nhà mình sẽ là một căn biệt thự hướng biển. Sáng mở mắt ra là thấy sóng, thấy trời xanh.

Anh bật cười, kéo ghế ngồi cạnh em, tay cầm bút chì bắt đầu phác những đường nét đầu tiên.

— Nhà lớn, nhưng không cần phô trương. Quan trọng là mình thấy ấm. Phòng khách phải thật rộng, để cuối tuần bạn bè, gia đình đến chơi.

Em hứng thú góp lời:

— Phòng khách có cửa kính lớn sát trần, mở ra sân cỏ, có ghế dài ngồi đọc sách, sáng sớm nhìn sóng biển uống trà.

Anh gật đầu lia lịa, phác vội đường kính cong, rồi nhìn em cười:

— Có sân phơi nắng cho Mỡ chưa?

Em phá lên cười:

— Có! Phải có sân nhỏ, trồng cây, Mỡ nằm đó tắm nắng. Và... một phòng riêng cho nó nữa, có ổ ấm, kệ nhảy.

Anh trêu:

— Mỡ có khi còn sướng hơn tụi mình luôn.

— Tại Mỡ là con mà.

Anh nhìn em, ánh mắt dịu dàng:

— Phòng con mình... ở đâu nè?

Em thoáng chút ngại ngùng nhưng nhanh chóng hạnh phúc mỉm cười:

— Phòng con sát phòng mình, có ban công nhỏ trồng hoa, để con ngắm biển từ bé.

Anh vẽ thêm:

— Và bên kia... là phòng vẽ của em. Anh sẽ làm cho em một căn phòng có ánh sáng tự nhiên, trần cao, có giá vẽ lớn, tủ màu đầy đủ.

Em xúc động nhìn anh, tay nắm tay anh:

— Còn phòng nhạc của anh?

Anh cười:

— Phòng nhạc bên cạnh phòng vẽ luôn. Để khi anh tập nhạc em vẽ, khi em vẽ anh hát.

Hai đứa cùng phá lên cười, rồi cùng cúi xuống vẽ tiếp. Từng chi tiết hiện dần trên bản phác: cầu thang gỗ uốn cong dẫn lên tầng hai, phòng ngủ chính với cửa sổ rộng đón gió biển, phòng bếp mở nối liền phòng khách, với bàn ăn dài đủ cho cả đại gia đình.

Em chỉ vào bản vẽ:

— Sân sau có hồ bơi nhỏ, ban đêm hai đứa ra đó ngồi nghe sóng.

Anh viết thêm dòng ghi chú: "Sân sau: hồ bơi + bếp nướng ngoài trời."

Cứ thế, buổi chiều trôi qua lúc nào không hay. Hoàng hôn ngoài biển đỏ rực, hắt qua ô cửa, chiếu lên bản vẽ chằng chịt những nét mơ ước của hai người.

Anh tựa cằm lên vai em, giọng trầm thấp:

— Mình cùng nhau làm từng chút nha. Mỗi viên gạch, mỗi bức tường... để tụi mình tự tay chọn, tự tay xây tổ ấm của mình.

Em gật đầu, tay siết tay anh:

— Và mình ở đó đến già, nhìn con lớn, nhìn Mỡ già đi cùng mình.

Anh mỉm cười, đặt lên má em một nụ hôn dịu dàng.

Ngoài kia, sóng vẫn vỗ vào bờ cát, nhịp nhàng như trái tim của ngôi nhà tương lai đã bắt đầu đập.

-----

Ý tưởng đã hình thành trên giấy, nhưng cả anh và em đều hiểu: để ngôi nhà ấy thành hiện thực, hai người phải cùng nhau bước những bước đầu tiên — tìm một mảnh đất, gặp một người đủ tâm và tài để giúp dựng lên ước mơ ấy.

Những ngày sau đó, hai người dành hẳn cuối tuần, lái xe dọc những vùng ven biển phía ngoại ô thành phố. Xe chạy trên những con đường rợp bóng dừa, mở cửa kính để gió biển lùa vào, mằn mặn nhưng dịu êm.

— Em thấy chỗ này thế nào? — Anh chỉ tay về một lô đất trống, trước mặt là bãi biển trải dài, phía sau là đồi cây xanh.

Em xuống xe, cát mềm dưới chân, hít căng lồng ngực mùi biển:

— Yên tĩnh... chỉ nghe sóng, không ồn ào. Em thích lắm.

Anh bước đến, đứng sau lưng em, tay khoanh nhẹ ôm em vào lòng:

— Anh cũng thấy chỗ này như dành cho tụi mình vậy.

Hai người đứng nhìn biển thật lâu, mặc cho gió tung bay tóc, mặc cho mặt trời đỏ dần sau đường chân trời. Rồi cùng cười, cùng biết rằng: đây chính là nơi sẽ dựng nên mái ấm của hai đứa.

------

Một tuần sau, họ gặp kiến trúc sư — một người bạn cũ của anh, nổi tiếng với những công trình vừa hiện đại vừa hoà mình vào thiên nhiên.

Trong phòng làm việc ngập ánh sáng, tràn mùi gỗ mới, bản phác căn nhà được trải ra bàn.

— Tụi mình muốn một ngôi nhà hướng biển, mở hết cỡ ra thiên nhiên, mà vẫn riêng tư, ấm áp.
— Anh mở lời.

Em thêm vào, mắt sáng long lanh:

— Có phòng cho con, cho Mỡ, phòng vẽ, phòng nhạc... và sân cỏ thật rộng, có góc bếp ngoài trời.

Kiến trúc sư gật gù, phác những nét đầu tiên: một khối nhà chính hình chữ L ôm lấy hồ bơi, cửa kính lớn đón trọn cảnh biển, mái hiên dài che nắng.

Anh và em ngồi sát bên nhau, cùng góp ý từng chi tiết:

— Chỗ này thêm kệ sách nha.

— Bếp mở, nhìn ra sân, để mình vừa nấu ăn vừa nhìn con chơi.

— Phòng vẽ trần cao, có giếng trời, để em vẽ ban ngày không cần đèn.

— Phòng nhạc cách âm tốt, để anh tập lúc nào cũng được mà không sợ làm phiền.

Kiến trúc sư cười, gật đầu:

— Nhà này đúng nghĩa "tổ ấm" rồi. Từng góc đều có câu chuyện của hai người.

------

Ngày qua ngày, căn nhà trên giấy thêm nét, thêm màu.

Buổi chiều, anh và em cùng ngồi trong quán cà phê ven biển, trải bản vẽ ra bàn, tranh luận những điều nhỏ nhặt:

— Anh thích cầu thang gỗ xoắn hay bậc thang thẳng?

— Gỗ xoắn. Vừa mềm mại, vừa đặc biệt.

— Em muốn sân phơi nắng phía Đông, để sáng Mỡ nằm tắm nắng.

— Ok, anh sẽ xin chỉnh bản vẽ sân quay hướng đó.

Những điều tưởng như nhỏ, nhưng với hai người, đó chính là cách họ cùng nhau dệt nên tổ ấm.

------

Ngày ký hợp đồng mua đất, anh và em đến nơi, cùng nắm tay nhau bước xuống xe. Biển vẫn sóng rì rào, gió vẫn thơm mùi muối.

Anh nhìn em, cười:

— Đây là đất của tụi mình rồi, vợ ơi. Từ hôm nay, mình có mái nhà tương lai ở đây.

Em siết tay anh, mắt ươn ướt xúc động:

— Mình sẽ cùng nhau xây từng viên gạch, từng nhịp tường, từng góc nhà...

Anh cúi hôn nhẹ lên trán em:

— Và cùng sống ở đây đến già.

Biển hát dưới chân, gió cuốn bay những sợi tóc em, và giữa đất trời ấy, hai người biết: mái ấm bắt đầu từ chính khoảnh khắc này.

------

Những ngày giám sát thi công bắt đầu. Cứ cuối tuần, hoặc bất kỳ khi nào có thời gian rảnh, anh và em lại lái xe về biển, đứng giữa cát trắng và gió mặn, nhìn những bức tường dần hiện hình từ bản vẽ thành hiện thực.

Anh cẩn thận cầm viên gạch đầu tiên, cùng em đặt vào nền móng đã chuẩn bị sẵn. Anh nắm tay em, cả hai cúi xuống, gần như cùng thì thầm:

— Đây là viên gạch bắt đầu cho mái ấm của tụi mình.

Em khẽ gật, mắt long lanh, bàn tay nắm chặt tay anh.

Từ hôm ấy, căn nhà lớn dần lên từng ngày. Mỗi lần đến, hai người lại tranh thủ cùng công nhân kiểm tra từng phần:

— Anh ơi, chỗ này cửa sổ nhớ để sát sàn như mình bàn nha, để Mỡ nhìn biển được luôn.

— Em thấy bức tường phòng vẽ có đủ ánh sáng chưa? Có cần xin thêm giếng trời không?

Anh vừa lau mồ hôi, vừa cười:

— Vợ anh kỹ quá rồi.

Em bật cười, nghịch nghịch mũ anh đội ngược nắng:

— Không kỹ sao được, nhà mình mà.

Khi phần thô dần hoàn thiện, hai người bắt đầu đi xem nội thất. Cuối tuần, họ cùng nhau đến từng showroom, từng xưởng gỗ, từng cửa hàng đèn, gạch.

Anh kiên nhẫn đẩy xe hàng, nghe em say sưa nói về loại rèm vải có thể lọc ánh sáng mà vẫn nhìn được biển.

Em cũng không kém phần tỉ mỉ khi cùng anh chọn loa, piano, các thiết bị phòng nhạc.

— Ghế sofa này sao? Vừa nằm vừa xem phim với nhau luôn. — Anh thử ngồi rồi ngoắc em lại.

— Được á. Mà mình phải mua ghế dài nha, để Mỡ chen nằm nữa.

Anh bật cười, ghi chú vào sổ:

— Ưu tiên Mỡ.

Khi chọn gạch lát hồ bơi, cả hai đứng hàng giờ giữa nắng, so từng viên gạch dưới ánh mặt trời:

— Viên này xanh hơn, nhìn mát mắt nè.

— Anh thích màu này, hoà với biển luôn.

Cuối cùng, họ chọn loại gạch xanh nhạt, ánh lên như mặt biển khi nắng chiếu.

----

Có những ngày mệt, em ngồi giữa sàn nhà còn ngổn ngang gạch, anh đưa nước, ngồi bên em, hai người nhìn quanh căn nhà đang lớn lên từng ngày.

— Em mệt không?

— Không. Em hạnh phúc lắm.

Anh đặt tay lên tay em:

— Anh cũng vậy.

Buổi tối, hai người cùng mở laptop, dựng mô hình 3D, thử chọn màu sơn, cách bố trí đèn, cùng cười khi thấy bản thiết kế lung tung do chính mình chỉnh sửa.

------

Ngày ngôi nhà hoàn thiện phần chính, anh đặt làm biển gỗ treo ngoài cổng: "Hải Dương Tình".

Anh treo biển xong, quay sang nhìn em, ánh mắt lấp lánh:

— Đây là tổ ấm của tụi mình. Từ hôm nay, nơi này chờ tụi mình về mỗi ngày.

Em khẽ tựa đầu vào vai anh, nhìn ngôi nhà trong nắng chiều: căn biệt thự màu trắng giản dị, cửa kính trong veo, sân cỏ xanh mềm, hồ bơi loang loáng nắng, và xa xa sóng biển vỗ bờ.

Nơi đó, là nơi tình yêu bắt đầu hóa thành mái ấm.

------

Bui sáng đu tiên trong t m

Nắng biển len qua khung cửa kính, trải dải vàng dịu dàng lên sàn gỗ. Tiếng sóng rì rào hoà cùng tiếng gió nhẹ, như một bản nhạc nền dịu êm chào buổi sớm.

Em tỉnh giấc đầu tiên, vẫn còn vương chút lạ lẫm nhưng đầy hạnh phúc. Quay sang, thấy anh nằm bên, mái tóc hơi rối, hơi thở nhịp nhàng, một tay vẫn vắt ngang eo em như thể sợ em biến mất khỏi giấc mơ.

Mỡ đã dậy từ lúc nào, nằm duỗi dài nơi ban công, bụng trắng phau phơi nắng, tai động đậy theo từng tiếng sóng.

Em rời giường, đi chân trần ra bếp. Căn bếp mới tinh, sáng tràn ngập qua những ô cửa lớn. Em đun nước, nướng vài lát bánh mì, chiên trứng, cắt trái cây, rồi rót hai ly nước cam. Mọi động tác đều nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ mất không khí bình yên này.

Một lúc sau, anh xuất hiện nơi cửa bếp, mặc áo phông trắng rộng, quần đen, tóc vẫn rối, mắt còn ngái ngủ nhưng ánh nhìn dịu dàng:

— Vợ anh giỏi quá, mới sáng đã lo hết rồi.

Anh vòng tay ôm em từ phía sau, cằm tựa lên vai em. Em quay đầu, cười nhỏ:

— Đổi lại tối anh nấu nha.

Cả hai mang đồ ăn ra ban công, ngồi trên chiếc bàn gỗ nhỏ nhìn ra biển. Sóng vỗ lăn tăn, gió mặn lùa qua, Mỡ nằm dưới chân bàn, thi thoảng ngẩng đầu kêu "meo" khe khẽ như góp vui.

Anh nhai một miếng bánh mì, mắt nhìn biển xa xa, giọng như khẽ nói cho em nghe, cho chính mình nghe:

— Đây đúng là nơi anh mơ ước. Có em, có nhà, có biển.

Em siết nhẹ tay anh, môi khẽ mỉm cười

Sau bữa sáng, anh đứng trước gương, xỏ sneakers, vuốt tóc qua loa, rồi đội mũ lưỡi trai ngược. Không chỉnh tề kiểu cầu kỳ, mà là cái chất rất riêng: phóng khoáng, tự do, vẫn toát ra sự ấm áp của một người đàn ông đã thuộc về gia đình.

Anh lấy điện thoại trên bàn, trước khi bước ra cửa còn quay lại, kéo em vào lòng, khẽ dụi trán vào trán em:

— Anh đi nha. Ở nhà ngoan, đợi anh về.

Em cười, lười biếng tựa vào anh:

— Anh mà về trễ là tối em khoá cửa đó.

Anh phá lên cười, hôn nhanh lên trán em

Mỡ chạy ra tới cổng, đứng nhìn theo anh, đuôi ve vẩy như tiễn chủ. Anh huơ tay chào cả em lẫn nó, bước nhanh về phía xe, bóng dáng cao gầy lẫn vào nắng sớm và gió biển.

Cả căn nhà rộng thoáng giờ chỉ còn em và tiếng sóng. Em dọn dẹp nhẹ, chỉnh lại góc vẽ, kê thêm một chiếc ghế ngoài ban công để chiều ngồi vẽ biển.

Mỡ chạy nhảy khắp nơi, có lúc nằm dài dưới hiên, có lúc chui vào góc nhà, ngó quanh như khám phá từng ngóc ngách.

Buổi trưa, em nấu chút gì đơn giản, rồi nằm dài trên ghế, nghe nhạc, gió biển vuốt ve mái tóc, ánh nắng vẽ hoa văn nhảy múa trên sàn gỗ.

Chiều xuống dần, em ra hiên, mở album ảnh cưới, lật từng tấm, lòng ngập tràn mong đợi. Tiếng xe dừng trước cổng, bóng anh thấp thoáng ngoài kia.

Em khẽ cười, tim lại rộn ràng vì điều giản dị nhất: anh đã về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store