ZingTruyen.Store

Ngay Nang Ben Troi

Sau khi trở lại phòng, tôi chìm vào suy nghĩ khi nhìn khuôn mặt đẹp trai đến đau khổ của Thừa Lỗi.

 

Đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người thực vật?

 

Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay mô tả đường nét phía trên khuôn mặt của anh.

 

Vuốt qua sống mũi cao và dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt.

 

Anh ấy không hề có sức sống.

 

Làm sao anh ấy có thể tỉnh lại?

 

Nhưng mẹ chồng muốn làm bà nội, nói mười triệu tệ.

 

Tôi nhanh chóng cởi đồ và chui lên giường Thừa Lỗi.

 

Nhiều thêm một giây là không tôn trọng với mười triệu tệ!

 

Vậy thì sao, người thực vật vẫn có thể sinh con đúng không?

 

Tôi đưa tay về phía Thừa Lỗi…

 

Xì, nửa thân trên vừa lạnh lại vừa cứng như một khối băng.

 

Bỗng dưng tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Tôi bị đặt ở dưới thân.

 

Ngay lập tức, đôi mắt tối đen như mực của Thừa Lỗi đập vào tầm mắt.

 

Mang theo lửa dục tột độ như muốn nuốt chửng tôi.

 

"Anh, anh, anh... Xác chết vùng dậy?"

 

Mọi người, các bạn có thể tưởng tượng người thực vật có thể linh hoạt và khỏe như vậy dùng sức ôm lấy người dưới cằm, nhìn bằng ánh mắt quỷ quái và điên cuồng nói:

 

"Em trai, cậu đang đùa với lửa đấy."

 

Tôi nói này, thái tử gia Bắc Kinh cũng đọc bá tổng văn sao?

 

Thừa Lỗi dùng sức áp bộ ngực cứng rắn vào tôi, tôi giống như đang ở trong băng, trong lửa.

 

Tôi đỏ mặt, lắp bắp trả lời:

 

"Chồng... Em nghĩ cùng anh sinh em bé."

 

Thừa Lỗi một khắc cũng không buông tha sự xấu hổ của tôi, kiên nhẫn và mong đợi hỏi: "Thụy Thụy, em có chắc không? Tôi không biết em có thể không..."

 

Cũng không biết dũng khí từ đâu ra, hai tay ôm lấy cổ thon dài của Thừa Lỗi, ngăn cản anh nói.

 

Mơ hồ nói: "Mười triệu tệ của tôi."

 

Trước khi ý thức biến mất, tôi nghe Thừa Lỗi cười nói: "Được, chồng đều cho em."

 

"Em không muốn!"

 

Tôi hét lên và ngồi dậy.

 

Tôi đổ mồ hôi nhễ nhại!

 

Kể cũng lạ, từ khi tôi nói sẽ sinh con cho Thừa Lỗi, đêm nào anh ấy cũng vào trong mộng xuân.

 

Không thể thoát ra được.

 

Nếu tôi thậm chí còn say mê anh ấy một chút, tôi sẽ thút thít và bảo anh ấy đừng rời đi.

 

Khi đó, Thừa Lỗi sẽ vuốt ve nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi:

 

"Vợ ơi, đợi chút nữa đi."

 

Mọi thứ đều rất thật.

 

Nhưng khi tôi quay đầu chăm nom Thừa Lỗi, anh vẫn như thế, nằm bên cạnh tôi một cách "bình yên" như vậy.

 

Một cảm giác mất mát chợt dâng lên trong lòng và bao trùm lấy tôi.

 

Kì quái.

 

Tại sao ngày nào tôi cũng có giấc mơ như vậy!

 

Vì xấu hổ, tôi đi tắm nước ấm, vắt khăn tắm nhẹ nhàng lau mặt cho Thừa Lỗi.

 

"Trả lời một chút đi, Thừa Lỗi, em coi anh là nhân vật chính, kỳ thật cũng rất nghiêm túc..."

 

Tôi chưa nói xong thì chuông điện thoại reo, vừa với tay lấy điện thoại, tôi cảm thấy đau nhức như bị ô tô cán qua.

 

Thật muốn mắng chửi người.

 

Bật chế độ rảnh tay và âm thanh kêu to vang khắp phòng.

 

"Thụy Thụy, tin tốt đây! Cậu chế giễu Tả Diệp trong chương trình ẩm thực hot rồi, cậu sắp trở nên nổi tiếng! Lập tức một chương trình tài nghệ có chủ đề ở vùng nông thôn đang tìm cậu. Cậu nhận đi.

 Thu dọn đồ đạc và xuất phát vào ngày mai, yêu cầu quay chụp ở làng một tháng”.

 

Người đang nói là người đại diện và cũng là người bạn thân nhất của tôi, Lục Dao.

 

Một tháng! Vậy kế hoạch sinh con của tôi!

 

Chưa kịp từ chối, cậu ấy đã nói tiếp:

 

"Tôi không muốn nhận, nhưng họ đưa ra nhiều thù lao lắm nên tôi ký tồi. Nhân tiện, nếu không đi, cậu phải bồi thường nhiều tiền hơn."

 

Tôi: “...”

 

Giúp tôi báo cảnh sát, cảm ơn.

 

"Cậu nói xem, anh Thừa tiên sinh thật sự vượng cậu, nhưng đáng tiếc anh ấy... Cậu còn trẻ như vậy đã là góa phụ."

 

Vẻ đẹp trong mộng hiện ra trước mắt, tôi thả lỏng gân cốt đau nhức.

 

Nếu như có thể giày vò giống như trong mộng, tôi thật sự tình nguyện làm góa phụ

 

"Yên tâm đi, hắn có thể không sống được mấy ngày nữa, chờ cậu thừa kế tài sản hắn để lại, sau đó tuyển chọn mấy em trai, đạt tới đỉnh cao đời người... "

 

Tôi hốt hoảng cúp điện thoại.

 

Bảo bối, đến giờ nói chuyện rồi! Nếu không cúp máy, chỉ sợ Thừa Lỗi sẽ từ trên giường nhảy dựng lên. Không biết làm sao, sống lưng lạnh toát nên tôi nhìn Thừa Lỗi với vẻ chột dạ.

 

"Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, đúng vậy, cho dù có chọn, cũng theo dáng vẻ của anh mà chọn." (Ủa em ơi... là mình cũng có ý chọn trai khác hả em?)

Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ gió liền lật úp chậu nước, tạt thẳng vào tôi làm cả người ướt sũng.

 

Tôi:"…"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store