Ngay Nang Ben Troi
Người ta đồn tôi bị ốm nghén, nhưng Thái tử Bắc kinh mà tôi gả là người thực vật.
Mẹ chồng tôi gọi điện thoại tới: "Con dâu, mẹ phục con rồi, mẹ khóc chết mất thôi! Con sinh đứa cháu này ra mẹ cho con mười triệu tệ."
Đêm đó tôi chui vào ổ chăn của Thừa Lỗi, người thực vật chắc là vẫn có thể sinh con được mà ha?
*********"Ọe!"
Tôi ghi hình chương trình truyền hình trực tiếp về ẩm thực và đã nôn mửa năm lần.
Mặt đầu bếp Lý đã đen thành than.
Tôi cực kỳ áy náy giải thích:
"Tối hôm qua tôi ăn năm cân tôm hùm đất cay, hiện tại dạ dày bài tiết đào thải có chút khó chịu, chính là cái chỗ đầu bếp Lý mở kia, đầu bếp Lý làm đồ ăn quá là ngon."
Đầu bếp Lý: “… Cậu đúng là may mắn khi còn sống."Bên kia nam khách quý Tả Diệp, cũng là đối thủ một mất một còn của tôi, khoanh tay trước ngực vì sợ khói dầu mà trốn ra xa.
Thấy tình hình này cậu ta chạy nhanh đến nhân cơ hội chế giễu.
"Điền Gia Thụy, nghe nói cậu gả cho Thái tử Bắc Kinh, sao cậu có thể ăn loại đồ ăn trên bàn này?"
Cậu ta che miệng tiếp tục cười nói: "Ồ! Tôi suýt chút nữa quên mất, chồng của cậu là người thực vật, cưới cậu vào cửa không phải là tìm vợ làm bảo mẫu chứ? Cậu tốt xấu gì cũng từng là ngôi sao nổi tiếng, làm bảo mẫu cũng quá mất mặt rồi.”
?
Thái tử Bắc Kinh!
Thiếu bảo mẫu sao?
Cậu ta có nghe lại những gì cậu ta nói không?
Cậu đảo mắt xem thường:
"Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ!"
Tay chỉ vào chảo sắt: "Đầu tiên, bọn họ phát hiện tôm hùm đất là món ăn ngon của nền ẩm thực Trường Sa, cậu nói chuyện có từng ngại đầu óc mình bị cấm sóng quá chậm không?"(Trường Sa ở đây là một địa danh ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)
Gương mặt đạo diễn đang suy tư gì đó.
Đầu bếp Lý tức giận ném muôi sắt xuống.
Hai người nhìn chằm chằm vào Tả Diệp.
“Vâng, tôi xin lỗi về những ý nghĩ như vậy, đạo diễn.” Tả Diệp ngoài mặt xin lỗi, nhưng sau lưng lại tức giận trừng mắt tôi.
Lúc phát sóng trực tiếp, cậu ta dám đến trào phúng tôi, tôi cũng sẽ không chịu thua.
“Cậu nói tôi thấp kém, Thái tử Bắc kinh cũng không có cưới cậu về làm bảo mẫu. Cậu có muốn không? Có, nhưng cậu xứng sao?”
"Người giàu hàng đầu còn ăn quán vỉa hè, làm sao thế, chỉ cần là người ăn tôm thì là người nghèo sao? Diệp Diệp, phẩm chất của chúng ta có thể nâng cao không?"
Khi bình luận live nghe đến câu trả lời, bình luận nhanh chóng bùng nổ.
[Haha! Tôi là một fan hâm mộ của Điền Gia Thụy, quả thật cậu ấy là người như vậy, cậu ấy thích ăn tôm và cậu ấy đã đúng.]
[Chẳng qua, tôi phát hiện Điền Gia Thụy giống như ốm nghén, tôi lúc mang thai cũng như này!]
[Ha, Cô phát hiện tin xịt rồi! Chồng cậu ấy không phải người thực vật sao?]
Tả Diệp nhìn thấy bình luận này xong cũng hoài nghi, hồi sinh đầy máu giống như được truyền máu gà.
"Được rồi, Điền Gia Thụy, nếu nói tôi nhân phẩm không tốt, vậy cậu nên giải thích rõ ràng vì sao trong bụng cậu có thai, là của tên đàn ông nào đi!"
Tôi đỡ trán.
Mẹ kiếp, đúng vậy, tôi bị viêm dạ dày, bị đồn là ốm nghén, có thái quá không?
Khung cảnh trở nên hỗn loạn và đạo diễn phải tạm dừng ghi hình.
Sau khi trở lại xe, tôi ngay lập tức nhận cuộc điện thoại từ mẹ chồng ở Bắc Kinh.
"Điền Gia Thụy!"Tiếng hét đó khiến tôi nghi ngờ mình đã đào mộ tổ tiên của ai đó.
Không lẽ bà cũng tin những gì cư dân mạng nói và cho rằng tôi đã cắm sừng con trai của bà ấy sao?
Tôi cần giải thích rõ điều này.
"Mẹ, con không có lỗi với Thừa Lỗi."
Thừa Lỗi, con trai của bà, thái tử gia Bắc Kinh, không may trở thành người thực vật vài tháng trước.
Tôi chưa nói xong thì điện thoại di động truyền đến âm thanh ha ha đinh tai nhức óc, sau đó mẹ chồng nói:
"Mẹ đương nhiên biết. Nếu con cho A Lỗi đội nón xanh, thằng bé sẽ dễ dàng bỏ qua cho con sao."
Tôi: "?"
Anh ấy có thể làm gì tôi sao?
“Con dâu, con thật giỏi, khóc chết mất!"
“Mẹ chưa từng nghĩ tới, con vì lo cho huyết thống Thừa gia, cố gắng như vậy, ngủ với A Lỗi để mang thai."
"Khi đứa trẻ được sinh ra, mẹ sẽ cho con mười triệu tệ."
Tôi: "???"
Tôi: "!!!"
Hiện tại lập tức có thai có còn kịp không?
Đừng ai cản tôi…Một tháng trước, mẹ nuôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi.
Đem tôi thay con ruột của bà ta, gả cho một lão già gần đất xa trời.
Nếu tôi không đồng ý với bà, bà ta sẽ bắt cóc đạo đức tôi.
“Có mỗi việc nhỏ đấy cũng không chịu vì cái nhà này hi sinh, nuôi mày có ích gì!”
Đến bước đường cùng, Lâm Thư, phu nhân giới Bắc Kinh, đã tìm được tôi.
Bà hy vọng tôi sẽ kết hôn với con trai Thừa Lỗi của bà.
“Điền thiếu gia, đừng vội cự tuyệt.” Bà ngược lại có vẻ tự tin nói.
Bà nói: "Đứa nhỏ này, con chỉ là công cụ lót đường cho con của họ. Nhưng nếu con gả vào nhà họ Thừa, con sẽ có hậu thuẫn của cả nhà họ Thừa, và con có thể làm bất cứ điều gì con muốn."
Lúc này, sâu thẳm trong lòng tôi, có thứ gì đó sụp đổ.
Tôi hỏi bà ấy tại sao lại chọn tôi.
Bà ấy nói rằng tôi có tử vi phù hợp với Thừa Lỗi nhất.Tôi có thể giúp anh ấy tỉnh lại và anh ấy có thể giúp tôi giải quyết mọi việc.
Tôi nhìn sâu vào bà.
Không đành lòng nói cho bà biết, xác suất người thực vật tỉnh lại cực nhỏ, cực nhỏ…
Đúng như bà dự đoán, tôi đáp ứng rồi.
Khi vào làng giải trí, cư dân mạng chê cười tôi gả cho một người vô dụng, mẹ chồng cho tôi sính lễ viết vô vàn con số 0.
Bà nói: "Con dâu, mẹ sẽ cho những gì nên cho. Hôn lễ sẽ được tổ chức sau khi A Lỗi tỉnh lại. Bây giờ nó chỉ có thể nằm, nhấc nó quá tốn sức."
Tôi:"?"
Mẹ chồng hẳn quá đau buồn.
Tôi cảm thấy bà ấy luôn sống trong ảo tưởng là Thừa Lỗi sẽ tỉnh lại.
Mẹ chồng tôi gọi điện thoại tới: "Con dâu, mẹ phục con rồi, mẹ khóc chết mất thôi! Con sinh đứa cháu này ra mẹ cho con mười triệu tệ."
Đêm đó tôi chui vào ổ chăn của Thừa Lỗi, người thực vật chắc là vẫn có thể sinh con được mà ha?
*********"Ọe!"
Tôi ghi hình chương trình truyền hình trực tiếp về ẩm thực và đã nôn mửa năm lần.
Mặt đầu bếp Lý đã đen thành than.
Tôi cực kỳ áy náy giải thích:
"Tối hôm qua tôi ăn năm cân tôm hùm đất cay, hiện tại dạ dày bài tiết đào thải có chút khó chịu, chính là cái chỗ đầu bếp Lý mở kia, đầu bếp Lý làm đồ ăn quá là ngon."
Đầu bếp Lý: “… Cậu đúng là may mắn khi còn sống."Bên kia nam khách quý Tả Diệp, cũng là đối thủ một mất một còn của tôi, khoanh tay trước ngực vì sợ khói dầu mà trốn ra xa.
Thấy tình hình này cậu ta chạy nhanh đến nhân cơ hội chế giễu.
"Điền Gia Thụy, nghe nói cậu gả cho Thái tử Bắc Kinh, sao cậu có thể ăn loại đồ ăn trên bàn này?"
Cậu ta che miệng tiếp tục cười nói: "Ồ! Tôi suýt chút nữa quên mất, chồng của cậu là người thực vật, cưới cậu vào cửa không phải là tìm vợ làm bảo mẫu chứ? Cậu tốt xấu gì cũng từng là ngôi sao nổi tiếng, làm bảo mẫu cũng quá mất mặt rồi.”
?
Thái tử Bắc Kinh!
Thiếu bảo mẫu sao?
Cậu ta có nghe lại những gì cậu ta nói không?
Cậu đảo mắt xem thường:
"Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ!"
Tay chỉ vào chảo sắt: "Đầu tiên, bọn họ phát hiện tôm hùm đất là món ăn ngon của nền ẩm thực Trường Sa, cậu nói chuyện có từng ngại đầu óc mình bị cấm sóng quá chậm không?"(Trường Sa ở đây là một địa danh ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)
Gương mặt đạo diễn đang suy tư gì đó.
Đầu bếp Lý tức giận ném muôi sắt xuống.
Hai người nhìn chằm chằm vào Tả Diệp.
“Vâng, tôi xin lỗi về những ý nghĩ như vậy, đạo diễn.” Tả Diệp ngoài mặt xin lỗi, nhưng sau lưng lại tức giận trừng mắt tôi.
Lúc phát sóng trực tiếp, cậu ta dám đến trào phúng tôi, tôi cũng sẽ không chịu thua.
“Cậu nói tôi thấp kém, Thái tử Bắc kinh cũng không có cưới cậu về làm bảo mẫu. Cậu có muốn không? Có, nhưng cậu xứng sao?”
"Người giàu hàng đầu còn ăn quán vỉa hè, làm sao thế, chỉ cần là người ăn tôm thì là người nghèo sao? Diệp Diệp, phẩm chất của chúng ta có thể nâng cao không?"
Khi bình luận live nghe đến câu trả lời, bình luận nhanh chóng bùng nổ.
[Haha! Tôi là một fan hâm mộ của Điền Gia Thụy, quả thật cậu ấy là người như vậy, cậu ấy thích ăn tôm và cậu ấy đã đúng.]
[Chẳng qua, tôi phát hiện Điền Gia Thụy giống như ốm nghén, tôi lúc mang thai cũng như này!]
[Ha, Cô phát hiện tin xịt rồi! Chồng cậu ấy không phải người thực vật sao?]
Tả Diệp nhìn thấy bình luận này xong cũng hoài nghi, hồi sinh đầy máu giống như được truyền máu gà.
"Được rồi, Điền Gia Thụy, nếu nói tôi nhân phẩm không tốt, vậy cậu nên giải thích rõ ràng vì sao trong bụng cậu có thai, là của tên đàn ông nào đi!"
Tôi đỡ trán.
Mẹ kiếp, đúng vậy, tôi bị viêm dạ dày, bị đồn là ốm nghén, có thái quá không?
Khung cảnh trở nên hỗn loạn và đạo diễn phải tạm dừng ghi hình.
Sau khi trở lại xe, tôi ngay lập tức nhận cuộc điện thoại từ mẹ chồng ở Bắc Kinh.
"Điền Gia Thụy!"Tiếng hét đó khiến tôi nghi ngờ mình đã đào mộ tổ tiên của ai đó.
Không lẽ bà cũng tin những gì cư dân mạng nói và cho rằng tôi đã cắm sừng con trai của bà ấy sao?
Tôi cần giải thích rõ điều này.
"Mẹ, con không có lỗi với Thừa Lỗi."
Thừa Lỗi, con trai của bà, thái tử gia Bắc Kinh, không may trở thành người thực vật vài tháng trước.
Tôi chưa nói xong thì điện thoại di động truyền đến âm thanh ha ha đinh tai nhức óc, sau đó mẹ chồng nói:
"Mẹ đương nhiên biết. Nếu con cho A Lỗi đội nón xanh, thằng bé sẽ dễ dàng bỏ qua cho con sao."
Tôi: "?"
Anh ấy có thể làm gì tôi sao?
“Con dâu, con thật giỏi, khóc chết mất!"
“Mẹ chưa từng nghĩ tới, con vì lo cho huyết thống Thừa gia, cố gắng như vậy, ngủ với A Lỗi để mang thai."
"Khi đứa trẻ được sinh ra, mẹ sẽ cho con mười triệu tệ."
Tôi: "???"
Tôi: "!!!"
Hiện tại lập tức có thai có còn kịp không?
Đừng ai cản tôi…Một tháng trước, mẹ nuôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi.
Đem tôi thay con ruột của bà ta, gả cho một lão già gần đất xa trời.
Nếu tôi không đồng ý với bà, bà ta sẽ bắt cóc đạo đức tôi.
“Có mỗi việc nhỏ đấy cũng không chịu vì cái nhà này hi sinh, nuôi mày có ích gì!”
Đến bước đường cùng, Lâm Thư, phu nhân giới Bắc Kinh, đã tìm được tôi.
Bà hy vọng tôi sẽ kết hôn với con trai Thừa Lỗi của bà.
“Điền thiếu gia, đừng vội cự tuyệt.” Bà ngược lại có vẻ tự tin nói.
Bà nói: "Đứa nhỏ này, con chỉ là công cụ lót đường cho con của họ. Nhưng nếu con gả vào nhà họ Thừa, con sẽ có hậu thuẫn của cả nhà họ Thừa, và con có thể làm bất cứ điều gì con muốn."
Lúc này, sâu thẳm trong lòng tôi, có thứ gì đó sụp đổ.
Tôi hỏi bà ấy tại sao lại chọn tôi.
Bà ấy nói rằng tôi có tử vi phù hợp với Thừa Lỗi nhất.Tôi có thể giúp anh ấy tỉnh lại và anh ấy có thể giúp tôi giải quyết mọi việc.
Tôi nhìn sâu vào bà.
Không đành lòng nói cho bà biết, xác suất người thực vật tỉnh lại cực nhỏ, cực nhỏ…
Đúng như bà dự đoán, tôi đáp ứng rồi.
Khi vào làng giải trí, cư dân mạng chê cười tôi gả cho một người vô dụng, mẹ chồng cho tôi sính lễ viết vô vàn con số 0.
Bà nói: "Con dâu, mẹ sẽ cho những gì nên cho. Hôn lễ sẽ được tổ chức sau khi A Lỗi tỉnh lại. Bây giờ nó chỉ có thể nằm, nhấc nó quá tốn sức."
Tôi:"?"
Mẹ chồng hẳn quá đau buồn.
Tôi cảm thấy bà ấy luôn sống trong ảo tưởng là Thừa Lỗi sẽ tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store